Chương 32: Ôn Chuyện Cũ

Thế giới trước đó của Nam, nói đúng hơn chính là Trái Đất tồn tại một thế lực gọi là Tứ Phương Vệ Thần. Phân thành: Nam Việt Vệ Thần, Bắc Hoa Vệ Thần, Tây Đồ Vệ Thần, Đông Mạt Vệ Thần, chia thế giới thành bốn phần, mỗi phần do một vị Vệ Thần cai quản. Nói là chia thành bốn phần nhưng kì thực bên trong đó ai cũng tranh giành lợi ích và ảnh hưởng, chỉ riêng Nam Việt Vệ Thần do không ham tranh đấu nên quyết trở về cố thổ ở ẩn, bỏ lại tảng lớn đất vô chủ cho ba Vệ Thần còn lại tranh giành lẫn nhau.

Tứ Phương Vệ Thần là danh hiệu giành cho những người bảo vệ Trái Đất mạnh nhất khỏi những hiểm họa không thể lường trước được. Sở dĩ có câu nói này là vì Trái Đất không hề yên bình như mọi người vẫn tưởng, mà trái lại cực kì hỗn loạn. Con người đã chạm vào những nghiên cứu mang tính "cấm kị" mà đáng lẽ ra không ai nên chạm tới. Và cái giá phải trả chính là sự xuất hiện của hàng loạt Quái Vật mang tính hủy diệt, con người vẫn hồn nhiên xem đó không là gì. Nhưng mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng hơn sau sự biến mất của một thành phố, dĩ nhiên các tổ chức phi chính phủ đã rất cố gắng để đè ép thông tin này dù cho việc đó khiến mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Sau cùng, nhận ra việc mình làm là ngu xuẩn con người đã thực hiện hàng loạt thí nghiệm khác nhằm tìm ra thứ vũ khí có thể khắc chế được lũ quái vật kia. Và họ đã thành công, kết quả chính là sự xuất hiện của Nam, và hàng loạt những vũ khí hình người khác, họ được gọi chung là Vệ Thần. Mỗi một người có sức mạnh cực kì khủng khiếp mà con người không thể nào sánh bằng, thậm chí có thể so với lũ Quái Vật. Nhưng chung quy lại, con người vẫn mãi là con người, vẫn là chủng tộc tham lam và không biết điểm giới hạn của bản thân là ở đâu, những Vệ Thần mạnh mẽ và tham lam kia tập hợp lại thành các đoàn thể rồi lập nên các tổ chức. Và đó chính là bước đầu cho những bất hạnh mà Nam gặp phải, mà một trong những kẻ góp phần lớn trong việc đó chính là kẻ gọi là Thu Tuyết kia.

- Aaa... bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ? Bốn hay năm năm rồi nhỉ? Ta không đêm nào mà không nhớ tới việc giết chết các ngươi cả!

Nam ngồi vào cái ghế gần đó, chân vắt chéo, đôi mắt đầy vẻ giễu cợt nhìn hai ả đàn bà khiến Nam mất hết tất cả. Hắn nhìn vào bọn họ, như nhìn lại chính bản thân mình ngày xưa, một kẻ cuồng ngạo, kiêu căng và hiếu sát, một kẻ bất trị. Nhưng đã có một người đến để cứu rỗi hắn khỏi con đường ấy, và chính hắn lại phải nhìn người đó chết đi trước mắt mình. Một người khác lại cứu hắn khỏi hố sâu trả thù rồi lại đẩy hắn vào hố sâu điên cuồng. Người mà hắn yêu thương, người mà hắn quan tâm, người mà hắn sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ đều đã chết trước mắt hắn, và nguyên nhân của những sự kiện đó đều bắt nguồn tự sự tham lam và độc tài của lũ người này.

Thu Tuyết nhìn Nam chằm chằm, đôi môi khô khốc không dám nói một lời, hắn bây giờ so với khi trước đã mạnh hơn không chỉ một hai lần. Ngay cả khi ở Trái Đất thì dù dùng tất cả sức mạnh mình có thì cô cũng chỉ có thể kiềm chân hắn một tiếng, nhưng bây giờ sợ là một phút cũng không nổi. Ban đầu thì Thu Tuyết rất tự tin vào sức mạnh mà ả có được khi mới tới thế giới này, thậm chí còn cho rằng bản thân đã bỏ rơi Nam một đoạn xa. Nhưng bây giờ nhìn lại sự kiêu ngạo đó chẳng khác nào một trò hề, đối diện với Nam hiện tại, đối diện với con người của hắn Thu Tuyết thậm chí còn chẳng dám sinh ra ý niệm phản kháng.

Thu Dung cũng chả khá khẩm hơn là bao, lúc đối diện với Nam, bao nhiêu sự giận dữ và thù hận đều biến mất sạch sẽ chỉ còn lại sự sợ hãi đến vô hạn. Nhìn hắn hiện tại, cô như nhớ về quá khứ, nhớ về lúc Nam một mình một đao chém đứt đôi cô ra làm từng mảnh, nhớ về nỗi khủng bố khi hắn tiến đến, nhớ về cái lúc đồng đội đã tuyệt vọng thế nào. Những hình ảnh ấy như hiện lại trước mắt Thu Dung một lần nữa, để cô hiểu rõ khoảng cách giữa cả hai lớn đến mức nào.

Áp lực tâm lí, cộng thêm sự xuất hiện bất ngờ và đầy sát ý, cả hai người sợ hãi ngồi bệch xuống, sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu, thậm chí nếu nghe kĩ thì trong không khí cũng xuất hiện một chút mùi khai. Thấy hai thủ hạ bại tướng sợ hãi bản thân như vậy, Nam cười gằn, ra vẻ vô hại nói:

- Thôi nào, ta bây giờ cũng không ăn thịt các ngươi, đâu cần phải sợ hãi ta thế chứ?

Nam chậm chạp bước tới trước mặt Thiên Tuyết. Không thể không nói Thu Tuyết đích xác là một mỹ nhân, dù đang sợ hãi như thế nhưng vẫn không làm giảm được vẻ đẹp ngời của nàng ta. Nam một tay nhấc cái cằm tinh xảo của Thu Tuyết lên, để mặt nàng đối diện với mặt mình, hắn nhìn ngắm khuôn mặt mỹ miều này, nhưng trong mắt không có một chút dục vọng nào mà trái lại chỉ có sự giễu cợt.

- Ngươi xinh đẹp như vậy, thật không biết trong tòa thành này có bao nhiêu người thèm muốn thân thể ngươi. Ngươi thử nói xem nếu bây giờ ta phong bế năng lực của ngươi, rồi bắt ngươi lõa thể bên ngoài đường, thật không biết ngươi sẽ có hạ tràng thế nào nhỉ?

Nam cười nói, nhưng ý trong đó lại không cái nào là giả cả. Móng tay hắn mọc dài ra, sắc bén như dao cạo, Nam chỉ đặt ngón tay đó lên cổ áo của Thu Tuyết, nhẹ nhàng dùng lực đã có thể cắt được một chút, nhưng nếu cứ đà này mà tính thì không bao lâu nữa cô sẽ thật sự bị hắn làm cho lõa thể.

Không biết vì sợ hãi, hay lời đe dọa của Nam có tác dụng mà hai mắt của Thu Tuyết chậm rãi chảy ra nước mắt, cô ta nức nở:

- Đừng...xin ngươi...đừng...

Phải biết dù là kiếp trước Nam đánh thẳng tới nhà, giết chết cô ta cũng chẳng khóc lấy một tiếng. Mà bây giờ Nam chỉ tùy tiện đe dọa vài tiếng mà cô ta đã khóc lên, thật sự là một cảnh tượng hiếm thấy. Thu Tuyết sở dĩ khóc một phần là vì sợ hãi, một phần khác là vì cô biết hắn dám làm vậy thật, phải biết kiếp trước khi hắn dẹp Thiên Tinh Các của nàng hắn không chỉ giết người mà còn chặt đầu để trước đại môn như một lời cảnh cáo.

Lần dầu thấy cô ta khóc như thế này, thú tính của Nam nổi lên một chút, nhưng phần nhiều vẫn là có không hiểu. Người Dẫn Đường ngay lập tức lên tiếng giải hoặc:

- Sở dĩ hai người này không dám phản kháng ngài là vì 3 lí do. Thứ nhất, ám ảnh tâm lí từ quá khứ khi bị ngài giết. Thứ hai, áp lực sức mạnh, cách biệt sức mạnh quá lớn khiến cả hai không thể làm gì khác. Thứ ba, do tác dụng kĩ năng Chúa Tể Cái Chết, một loại tác dụng bị động là phóng đại vô hạn nỗi sợ hãi của tất cả sinh vật trong bán kính 2m.

- Kĩ năng của ta còn có thể chơi như này á?

Nam đúng là không ngờ tới, hắn ít nhiều gì cũng xài chiêu này mấy tháng rồi, cứ ngỡ bản thân đã hoàn toàn nắm vững, ai mà ngờ còn có mấy kĩ năng bị động nữa. Mà lúc đầu nhận được kĩ năng thì Người Dẫn Đường cũng từng nó rồi, chỉ là lúc đó hắn cấp thấp quá nên cũng không để ý nhiều, bây giờ mạnh hơn đi long nhong thì mới biết được.

- Đề nghị: Ngài không nên giết Thu Tuyết và Thu Dung. Hiện tại những kĩ năng có thể xem được ngôi sao đã sớm thất truyền, số người sở hữu tính trên vũ trụ này tuyệt đối không vượt quá 5 người. Còn Thu Dung sở hữu khả năng thu thập thông tin đáng kinh ngạc, nếu phối hợp với Lam Ưng tuyệt đối sẽ không có tin gì mà ngài không biết.

Nam ban đầu cũng không định giết cả hai ngay lập tức, hắn vốn tính để cả hai sống dở chết dở cơ, nhưng bây giờ Người Dẫn Đường đã nói thế thì kế hoạch buộc phải thay đổi rồi.

- Ngươi cũng thấy rồi đó? Bọn chúng hận ta tận xương tủy, không những vậy còn sợ hãi ta thì làm sao ta có thể khiến bọn chúng ngoan ngoãn được đây?

Nam bất đắc dĩ nói.

- Ngài quên mình còn có kĩ năng Cưỡng Chế Khế Ước a?

Người Dẫn Đường có chút thở dài nói ra. Nam nghe vậy lập tức ồ một cái, rồi hỏi:

- Vậy cần làm thế nào?

- Trả lời: Chỉ cần ngài vừa sử dụng kĩ năng, vừa hôn cô ta là được.

- Ể? Lần trước với Alexia chẳng phải chỉ cần nàng ta bắt tay ta thôi sao?

- Trả lời: Đó là do nàng ta tự nguyện, đây là ép buộc, tính chất cả hai khác nhau thế nào ngài hiểu rõ mà?

Nam nghe xong câu đó, môi liền nở nụ cười đê tiện. Liếm khóe môi mình một cái, rồi nhìn về đôi môi căng mọng của Thu Tuyết. Hắn ngay lập tức niệm kĩ năng trong đầu rồi lao tới áp môi mình vào môi Thu Tuyết. Không thể không nói, môi của nàng ta rất mềm, như thạch vậy. Đôi môi căng mọng bị Nam dùng hàm răng của mình khẽ ngấu nghiến khiến nó đỏ lên, rồi cái lưỡi hắn lại không yên phận mà trườn vào trong khoang miệng thơm tho của Thu Tuyết.

Cùng với hành động đó, một cỗ sức mạnh từ đầu lưỡi Nam xông ra, tuôn trào thẳng vào cổ họng của Thu Tuyết rồi xộc lên đầu nàng ta. Cái cảm giác âm ấm, lại vô cùng dễ chịu khiến nàng không khỏi rên khẽ một tiếng, đồng thời lúc đó Thu Tuyết cảm thấy bản thân chợt trở nên nặng hơn. Ngay cái cổ của nàng chợt xuất hiện một hình xăm hình dây xích xung quanh cổ, một nửa đoạn còn lại chính là nằm ở cổ tay Nam, đại biểu rằng Nam chính là chủ nhân của nàng ta.

Sau khi cảm thấy thỏa mãn, Nam chậm rãi lui quân. Ngẩng cao đầu nhìn giai nhân đang đỏ mặt nhìn mình Nam không khỏi nở một nụ cười đắc thắng, nói:

- So với việc để ngươi chết thì ta lại càng thích để ngươi trở thành nô lệ của ta hơn.

Lời hắn vừa dứt, một đòn đánh cực mạnh từ đằng sau đã ngay lập tức xông tới đầu hắn. Nam nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ đơn giản vung tay một cái thì hung thủ ngay lập tức bị đánh bay vào tường, tạo ra một cái lỗ to giữa tường. Nam liếc mắt về phía đó, rất dễ đoán được kẻ ra tay chính là Thu Dung, trong lúc Nam ân ái với Thu Tuyết thì cô ta bằng một cách nào đó đã thoát khỏi sự khống chế của hắn tiến hành tập kích. Thấy cô ta vậy mà lại không biết sống chết như vậy, Nam nở một nụ cười giễu cợt. Đồng thời, một tay hắn nâng lên, quanh bàn tay xuất hiện một Ma Pháp Trận màu đỏ trông cực kì nguy hiểm, từ trong Ma Pháp Trận đó hành loạt những sợi dây xích nhỏ trào ra quấn quanh cổ tay Nam, một số khác thì hướng về tứ phía tìm kiếm mục tiêu.

- Nếu như ngươi cứ an phận thì ta cũng không muốn dùng đến phương pháp này.

Đây chính là chân chính Cưỡng Chế Khế Ước, khế ước này vĩnh viễn không thể bị phá hủy trừ khi Nam tự mình phá bỏ, bằng không dù là đến tận cùng thời gian thì nó cũng không biến mất. Kĩ năng này một khi sử dụng thì kẻ bị khế ước sẽ phải tuân theo mọi điều mà chủ nhân muốn cho dù là đi chết.

Nam bước tới chỗ Thu Dung, cô ta bị hắn vung một quyền trực tiếp bất tỉnh nhân sự. Quyền đó hắn đánh ra không quá nặng mà cũng chả nhẹ, người bình thường thì sẽ ngay lập tức tắt thở, còn cô ta thì chỉ bị nội thương mà thôi. Nam nắm lấy cổ Thu Dung, hắn chả quan tâm cô ta có muốn hay không, chỉ cần hắn muốn thì cô ta sẽ không thể nào từ chối được. Những sợi xích trên tay hắn như tìm thấy mục tiêu, ngay lập tức quấn quanh cổ Thu Dung, rồi sau đó một sợi tìm về phía trái tim rồi trực tiếp đâm vào, một sợi khác thì đi thẳng lên đầu, đâm thẳng vô não cô ta. Bây giờ thứ Nam có thể khống chế không chỉ có hành động mà còn là cảm xúc và kí ức của cô ta, nói không ngoa khi cô ta chỉ có thể thấy những thứ hắn muốn mà thôi.

Sau khi hoàn thành mọi thứ, tiện tay thu lấy hai nô lệ mới, Nam lại liếm môi một lần nữa. Hai người này ít nhiều gì cũng là mỹ nhân, sau khi chuyện này xong xuôi thì hắn nhất định phải hưởng dụng hai người này mới được. Nhìn về hai người một lần cuối, hắn ra một đạo mệnh lệnh:

- Đóng gói hành lí đi, sáng mai ta sẽ dẫn quân đánh nơi này. Các ngươi chạy ra cổng phía Nam, tìm một người tên là Lam Ưng, hắn sẽ hỗ trợ các ngươi.

Nói xong câu đó, thân hình Nam ngay lập tức biến mất. Thu Tuyết trơ mắt nhìn hắn bỏ đi như thế trong mắt ngập tràn sự không cam lòng.