"Tiếp tục theo dõi Hoàng Cung, có chuyện gì ngay lập tức báo lại cho ta."
Lam Ưng ẩn mình trong một góc tối của Hoàng Cung yên lặng nhận mệnh lệnh của Nam. Hắn có nhiều kĩ năng liên quan đến không gian vậy nên chuyện giám sát này ngoài nó ra thì không ai phù hợp hơn cả. Sở dĩ cả bọn có thể tới thủ đô Đế Quốc nhanh như vậy là vì khả năng dịch chuyển của hắn, chỉ cần là nơi hắn từng đi qua, hoặc có một chút liên hệ với nơi đó thì hắn có thể ngay lập tức dịch chuyển tới nơi. Lam Ưng sau khi nghe xong mệnh lệnh, ngay lập tức khoác lên mình một lớp áo khoác trong suốt, từ đó khiến cả cơ thể hắn cũng trở nên trong suốt.
Đây là kĩ năng "Vô Ảnh" của Lam Ưng, nó tạo ra một cái áo khoác, bất kì thứ gì nằm trong cái áo khoác này đều sẽ trở nên trong suốt, cho dù là dùng Ma Pháp tìm kiếm cũng không thể tìm thấy. Tuy vậy nó có một nhược điểm là trong trạng thái này không thể tấn công hay phòng thủ bởi nó sẽ phá vỡ lớp ngụy trang, cũng như nó không thể xóa được tiếng bước chân vậy nên mỗi bước đi Lam Ưng đều phải hành sự vô cùng cẩn thận.
Nhờ vào những kĩ năng tuyệt vời của mình, Lam Ưng rất dễ dàng luồn qua đám lính canh mà không để bị phát hiện. Ý nghĩ ban đầu của hắn là từ trong miệng của những tên lính lác này đào ra một chút tình báo đáng xem xét, nhưng xem ra nó không hiệu quả bằng việc tự thân vận động rồi. Những tin tức mà đám lính mang lại cũng không tính là cơ mật, chỉ cần tùy tiện hỏi người đi đường một chút cũng có thể tra ra, vậy nên cứ mãi bám theo cách này thì chỉ tổ phí thời gian.
Lam Ưng rất hiên ngang đi qua những hành lang, mặc cho những tên lính vẫn một mực tuần tra xung quanh. Sở dĩ hắn có tự tin như thế là vì sức mạnh của hắn đã vượt qua ranh giới của thế giới này, có thể tiêu diệt được hắn thì ngoại trừ chủ nhân ra chỉ còn có Xích Long mà thôi, vậy nên hắn rất tự tin. Tuy mạnh mẽ, nhưng Lam Ưng lại không dám cường hành tấn công thẳng vào Hoàng Cung cướp người, bởi vì mệnh lệnh của chủ nhân không phải tấn công, mà là giám sát. Nó chỉ là một dũng phu, không tự tin có mưu trí như Phong Hồ nên không dám vọng động, chủ nhân đã giao nhiệm vụ gì thì chỉ cần biết nhiệm vụ đấy là được.
Bây giờ cũng xem như đã khá khuya, trăng treo cao trên đỉnh đầu cũng là lúc đám lính trở nên mệt mỏi nhất. Dù là vẫn có người đến thay ca, nhưng đó lại là lúc bọn chúng yếu đuối nhất. Người trước thì quá mệt mỏi, còn người sau thì chưa sẵn sàng để đảm nhận trọng trách, đây cũng là lí do nhiều cuộc tập kích thường xảy ra vào những lúc thay ca như thế này. Lam Ưng dạo bước qua đám lính, thật lòng mà nói thì nếu bây giờ hắn muốn hoàn toàn có thể làm gỏi cả cái Hoàng Cung này mà không thần không biết, quỷ không hay.
Cạch...
Bất chợt, một tiếng động bất thường đã đánh động Lam Ưng. Hắn liếc mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động, bây giờ đã là nửa đêm canh ba mà lại có tiếng mở cửa sổ, cái này nói rõ tiếng động kia không bình thường, Lam Ưng vẫn chưa ngáo đến mức ngay cả tiếng mở cửa hay tiếng giày sắt chạm đất vậy nên hắn rất tự tin vào phán đoán của mình. Không chút chần chờ, Lam Ưng leo lên một cành cây gần chỗ đó, tịnh sơn quan kì biến.
Không để hắn phải chờ lâu, độ hai phút rốt cuộc đã có một người áo đen thông qua cái cửa sổ kia vào phòng, trong quá trình đó Lam Ưng cũng thấy một chút nhân dạng của người kia. Đó là một nữ tử tóc đen, cơ thể khá là mảnh mai rất phù hợp với mấy nhiệm vụ đột nhập kiểu này. Tuy nhiên, trên mặt nàng ta lại có một vết sẹo khá sâu, có thể dễ dàng nhìn ra đây là do có người nhẫn tâm làm vậy. Đối với nữ nhân, không, người bình thường mà nói có vết sẹo dài như vậy trên mặt chẳng khác nào là một nỗi sỉ nhục, đây rốt cuộc phải là câm cừu đại hận thế nào mới khiến một cô gái phải gánh chịu như vậy?
Lam Ưng cũng có chút hứng thú, dù gì nhiệm vụ của Nam giao là giám sát Hoàng Cung, mà bây giờ chuyện này cũng xảy ra trong hoàng cung nên hắn cũng không xem như là làm trái lệnh. Sau khi hắc y nhân vào phòng, Lam Ưng cũng tiện thể quan sát bên trong. Nhìn một cách tổng quát đây rõ ràng là chỗ ở của nữ nhân, hơn nữa thân phận còn không thấp do ở đây lính tuần tra rất nhiều, chỉ cần sơ sảy một chút cũng ngay lập tức bị phát giác. Bên trong căn phòng kia đã sớm đứng sẵn một cô gái, độ tuổi tầm 20, nhìn theo trang phục có thể là người của hoàng thất. Cô ta nếu đặt ở ngoài cũng có thể xem là nhất phương mỹ nhân, da trăng như bạch ngọc, tóc dài như thác, mắt phượng mày ngài, cơ thể mĩ miều, mỗi một nụ cười nhăn mặt đều có thể khiến chúng sinh điên đảo.
Đối diện với cô ta chính là nữ nhân áo đen, cô ta cởi bỏ mũ trùm sau đó cung kính nói:
- Các chủ, thuộc hạ theo lệnh ngài tuần tra khắp thành nhưng vẫn không thấy bóng dáng của tên đó.
Nữ tử kia nhướng mày, khó hiểu nói:
- Sao lại không có? Rõ ràng ta đã quan sát các ngôi sao rất kĩ cơ mà? Thu Dung, ngươi có chắc là đã tìm kĩ hết tất cả?
- Thuộc hạ dám khẳng định như vậy, thần và hắn có thâm cừu đại hận, vết sẹo trên mặt này cũng là của hắn ban cho thì làm sao thần có thể nhìn nhầm được?
Thu Dung vô cùng tự tin với nhận định của mình. Nhưng nữ tử kia không có vẻ gì là hài lòng với kết quả này, nàng ta lại nhìn lên bầu trời sao sau đó miệng lẩm bẩm gì đó. Khoảng một khắc sau, cô ta lại mở miệng:
- Các ngôi sao nói cho ta biết, hôm nay hắn đã vào thành, không những vậy còn theo phương thức rất ồn ào để vào thành! Ngươi nhớ lại xem có ai như thế không?
- Nếu là vậy thì hôm nay đúng là có một kể như vậy thật, đó là một nam tử tóc trắng dẫn theo một nữ nhân tóc trắng khác vào thành.
- Tận 2 người?
Nữ tử đó lại nhướng mày, có chút không hiểu những gì đang xảy ra. Rõ ràng các ngôi sao đã nói rằng chỉ có một mình hắn xuất hiện, làm sao bây giờ lại có thêm một nữ nhân? Các ngôi sao không bao giờ sai, vậy cô ta chắc chắn là một biến số, mà biến số phải bị tiêu diệt bằng mọi giá!
Cái này nghĩ kĩ một chút thì cũng có thể hiểu được, các ngôi sao cũng chỉ có thể quan sát bề mặt, quan sát những sự vật bé nhỏ hơn chúng. Nhưng Bạch Không là một phần của Người Dẫn Đường, một sinh mệnh thể có tầng thứ Cận Toàn Năng. Khi Nam tạo ra nàng thì cả hai đang trong một không gian phong bế, ngay cả vị diện cấp cao hơn cũng không thể nhòm ngó thì làm sao những ngôi sao cấp thấp có thể nhìn thấy được? Bạch Không hoành không xuất hiện vậy nên sự xuất hiện của nàng là một biến số của những ngôi sao.
- Vậy Các chủ, chúng ta có nên tiếp tục kế hoạch?
Biết rõ tử thù đã đến, giọng nói của Thu Dung trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Cô vẫn nhớ rất rõ vết sẹo trên mặt này là do ai ban tặng, gia đình cô là do ai giết, người yêu của cô là kẻ nào chặt đầu!
- Không vội, kế hoạch đã phát sinh biến số, trước khi tra rõ đó là tốt hay xấu thì ngươi không được vọng động.
Nữ tử kia khắc nghiệt nói ra. Kế hoạch của nàng vốn đã hoàn mỹ vô khuyết để trở thành kẻ nắm giữ đại lục này, nhưng lúc này vì sự xuất hiện của Bạch Không mà buộc phải trì hoãn lại, nàng không biết rốt cuộc kế hoạch có thể hoàn thành được không.
Mà ở bên ngoài của sổ, trán Lam Ưng sớm đã nổi gân xanh, nếu không phải còn có nhiệm vụ mà Nam giao cho thì hắn sợ là đã sớm lao vào xé xác con nhóc láo xược kia rồi. Không một ai, không một kẻ nào được phép làm hại đến chủ nhân của hắn, dù cho có là Chúa, dù cho có là Thần! Lam Ưng ngồi trên cành cây nghiến răng nghiến lợi, hắn ước rằng nhiệm vụ của mình là huyết tẩy chứ không phải là giám sát, khi đó hắn có thể tùy ý giết chết lũ con người hạ đẳng này mà không sợ chủ nhân trách phạt.
Lam Ưng không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục quan sát cuộc đối thoại của bọn chúng, hắn sợ rằng một lúc nào đó bản thân sẽ không thể khống chế được mà lao vào giết chúng. Lam Ưng niệm trong đầu, ngay lập tức thông báo tình hình ở đây cho Nam:
- Chủ nhân, tình hình thay đổi.
Đầu dây bên kia, Nam đang tổng hợp các kĩ năng của mình, cậu đã phát ra mệnh lệnh là nếu không có chuyện quan trọng tuyệt đối không được gọi điện làm phiền. Lam Ưng, một kẻ cuồng Nam đến mức điên loạn dĩ nhiên càng tôn trọng điều đó, nhưng bây giờ hắn lại gọi đến giữa đêm thế này tất nhiên có chuyện rất quan trọng. Rời khỏi trạng thái tập trung, Nam ngay lập tức đáp lời:
- Chuyện gì?
- Hoàng cung có một kẻ áo đen đột nhập vào. Nhìn bộ dạng có vẻ như rất thân với một người có địa vị cao, người đó nói rằng có khả năng quan sát bằng ngôi sao, còn kẻ áo đen kia được gọi là Thu Dung có một vết sẹo trên mặt rất rõ ràng. Xin hỏi có cần thay đổi nhiệm vụ?
Nam nghe thấy thông tin đó, mắt cậu mở to như không tin vào đôi tai của mình, nhưng kết hợp sự việc lúc nãy với tình báo mà Lam Ưng báo tới Nam cũng không thể không tin. Vậy là lũ khốn đó bằng một cách nào đó, bằng một cách khốn nạn nào đó đã đến được đây dù Nam đã hủy diệt chúng ở thế giới trước kia. Đôi mắt Nam trở nên thật đáng sợ, nó như xuất hiện hỏa diệm có thể thiêu đốt vạn vật, đây chính là cuồng nộ chi hỏa, một khi động đến thì không thể hạ xuống. Nam gằn giọng, thông báo cho Lam Ưng:
- Không cần thiết phải giám sát nữa, sáng ngày mai đích thân ta dẫn đội, quốc gia này nếu đã có quan hệ với lũ đốn mạt đó thì không cần thiết phải tồn tại nữa.
Cho dù là cách một khoảng cách xa nhưng Lam Ưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy lạnh run, xương sống của hắn như đã đóng băng bởi những lời này của Nam. Hắn nhớ rằng lúc trước nghe tin nữ nhân Alexia kia bị bắt thì cũng chỉ tức giận một chút thì hết, nhưng bây giờ cảm giác ớn lạnh kia như có thể dịch chuyển thời không, khiến cho hắn dù mạnh mẽ cũng không thể không sợ hãi. Cố gắng giữ vững giọng nói, Lam Ưng cúi đầu:
- Vậy mệnh lệnh của ngài là?
- Lập tức đi điều tra vị trí giam giữ gia tộc Rossae, bất kể bọn chúng có bằng lòng hay không đều phải cứu ra. Sau khi làm xong lập tức đi dò vị trí của quốc khố, đặt một Ấn Kí cho ta.
- Tuân lệnh.
Lam Ưng cúi đầu nhận lệnh, sau đó nhìn về phía hai nữ nhân vẫn còn cười nói kia mà trong lòng không khỏi khinh miệt. Không biết bọn chúng đã đắc tội chủ nhân thế nào, nhưng có vẻ như mối thâm cừu đại hận kia không phải là nhỏ rồi. Có được mệnh lệnh mới Lam Ưng ngay tức thì đi thực hiện, việc của hắn là nhiêu đó thì hắn chỉ cần biết nhiêu đó là được, việc của một con chó trung thành không phải là nó có thể cắn được bao nhiêu người, mà là có thể hiểu chuyện đến mức nào.
- Phong Hồ, ngươi ở lại bảo vệ cho Bạch Không, ta đi hội họp với Xích Long. Chuẩn bị cho kĩ, sáng mai sẽ là lúc chúng ta tấn công nơi này.
Giao cho Phong Hồ một mệnh lệnh, Nam đã biến đâu không thấy, bỏ lại một tên gãi đầu gãi tai chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người ở trong doanh trại, nhất là những người giữ vai trò quan trọng Nam đều đánh lên một Ấn Kí phòng hờ những lúc quan trọng như thế này. Vậy nên chỉ chớp mắt Nam đã xuất hiện đằng trước Xích Long. Tên đó hoàn toàn không biết Nam sẽ tới trong lúc này, cực kì chấn kinh quỳ xuống:
- Chủ công, có chuyện gì mà ngài lại gặp thuộc hạ trực tiếp?
Nam nhìn hắn, nhẩm tính thời gian trong đầu, sau đó nói:
- Kế hoạch thay đổi, ngươi lập tức bao vây Thủ Đô, sáng ngày mai chúng ta sẽ tấn công vào.
Xích Long có chút không hiểu, ngay lập tức hỏi lại:
- Việc gì khiến ngài phải thay đổi kế hoạch, có kẻ địch mạnh xuất hiện sao?
Nam nghe thấy câu hỏi, nhếch mép cười gằn, đáp:
- Kẻ địch thì có, nhưng mạnh hay không thì còn phải xem chúng đã tiến bộ như thế nào.
Xích Long không hiểu, nếu kẻ địch đã không mạnh vậy tại sao Nam lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc trong thành đã có chuyện gì xảy ra? Nam đọc hiểu được đôi mắt của Xích Long, chuyện của cậu cũng không tính là bí mật gì nên rất đơn giản nói ra:
- Ta biết ngươi đang nghĩ gì, kẻ địch của ta là vài người bạn cũ thôi, còn kẻ địch của ngươi là cả Đế Quốc, sợ không?
Xích Long nghe chủ nhân mình hỏi vậy cũng chỉ nhếch mép, sau đó chắc nịch đáp:
- Được chiến đấu với ngài là phúc của Xích Long, sao có thể sợ hãi?
Nói rồi cả hai đều cười, hoàn toàn không có chút căng thẳng trước khi gia nhập chiến trận. Nam ngồi dựa vào gốc cây gần đó, sau đó như nhớ ra chuyện gì, cậu lại nói:
- Phải rồi, trận chiến ngày mai ta sẽ cùng ngươi điều khiển. Còn bây giờ ta phải đi gặp mấy người bạn đã.
Bỏ lại một câu cụt lủn như vậy Nam đã biến mất, bỏ lại Xích Long kích động đến không thể tả. Nháy mắt sau đó Nam lại xuất hiện bên cạnh Lam Ưng, cậu biết tên này có nhiệm vụ trinh sát nên lúc nào cũng trong trạng thái ẩn thân, vậy nên Nam cũng làm như vậy, cậu không muốn bởi vì sự xuất hiện của mình mà khiến cho nhiệm vụ thất bại. Nhưng cho dù che giấu thế nào thì với một kẻ cuồng Nam như Lam Ưng thì hắn đã ngay lập tức nhận ra:
- Chủ nhân, người có chuyện gì mà đến tận đây? Thuộc hạ đã làm sai gì sao?
Nam khoát tay, sau đó nói:
- Không, ngươi cứ tiếp tục nhiệm vụ, chỉ cho ta phương hướng của những kẻ mà ngươi nói lúc nãy.
Lam Ưng nghe vậy, ngón tay ngay lập tức chỉ về một hướng. Hiện tại cả hai đang ở dưới mặt đất, phương vị rất loạn nhưng với một kẻ mẫn cảm với không gian như Lam Ưng thì dù ở đâu hắn cũng có thể dễ dàng xác định được phương hướng. Nhìn theo hướng ngón tay, Nam lại biến mất, Lam Ưng không giống với hai kẻ kia, hắn biết chủ nhân đang muốn làm gì, vậy nên chỉ lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Theo phương hướng mà Lam Ưng chỉ, Nam ngay lập tức xuất hiện ở vị trí mà hắn chỉ tới. Trèo lên cái cây mà Lam Ưng đã ngồi, Nam chỉnh lại tư thế, nhìn thẳng vào bên trong, nhìn thẳng vào hai kẻ địch của mình, hắn cười gằn, thân thể cũng xuất hiện trong không khí:
- Chào buổi tối Thu Dung, Thu Tuyết. Các ngươi không biết ta nhớ các ngươi thế nào đâu?~
Đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến, hai người được gọi là Thu Dung, Thu Tuyết kia chấn kinh nhìn về phía cửa sổ. Theo nơi mà họ nhìn thấy chính là một thanh niên độ mười tám, vóc dáng cân đối với mái tóc trắng vô cùng bắt mắt. Đôi mắt đỏ đen như xoáy sâu vào tâm can mỗi người cùng với nụ cười luôn thường trực trên môi khiến người ta lo lắng bất an. Hai người nhìn thấy hắn, có một chút kinh ngạc nhưng phần nhiều là sợ hãi. Đây là Hoàng Cung, là nơi nội bất xuất ngoại bất nhập, hắn làm sao có thể đột nhập vào được!?
- Bạn bè cũ gặp nhau, chỉ vài năm không gặp mà đã quên ta rồi sao?
Nam nở một nụ cười ma quái, từng bước từng bước đi vào trong phòng, đứng giữa cả hai người bọn họ. Người được gọi là Thu Tuyết kia cố nén sợ hãi, cố nén cái cảm giác áp bức mà hắn tỏa ra, khó khăn cất tiếng:
- Nam....Nam Việt Vệ Thần?...Nam?