Quảng trường trung tâm được đặt ở chính giữa thủ đô. Cả thủ đô nếu phân chia rõ ràng đâu ra đấy thì được chia thành ba phần với ba con đường lớn dẫn thẳng tới quảng trường. Một khu dành cho hoàng gia và cơ quan hành chính, một khu dành cho những thương nhân và hàng quán, một khu dành cho dân thường. Cứ thế mà phân chia, Nam cũng có ý định học tập theo cách sắp xếp thế này, bây giờ được mục sở thị có thể xem như không tồi.
Cậu lại dắt tay Bạch Không, tiếp tục hòa vào dòng người đông đúc ở quảng trường. Dù bây giờ trời đã tối nhưng dòng người vẫn không giảm tí nào, có thể nói rằng buổi tối mới là khi thủ đô này sống dậy. Cả quảng trường cực kì nhộn nhịp, tiếng người cười nói, tiếng những đứa bé chạy nhảy,... Bạch Không nhìn theo những đứa nhóc ấy rồi dùng một ánh mắt háo hức nhìn Nam, nhưng không có gì đáp lại cô cả, Nam đang rướn cổ như đang tìm kiếm thứ gì đấy.
- Bên kia!
Nam nói, rồi sau đó dắt tay Bạch Không đi về một hướng cứ như thể cậu biết rõ ở đằng đó có gì vậy. Đúng như vậy thật, bởi cái phương vị mà Nam đang hướng đến chính là Phong Hồ. Tên đó đúng là hồng nhân họa thủy, tùy tiện đi đến đâu cũng có người thèm khát hắn, lời này không phải nói chơi bởi xung quanh tên đó là vài chục tên nam nhân lẫn nữ nhân xếp hàng xung quanh nhìn ngắm hắn. Cái này thì Nam có thể thông cảm được bởi tên này sau khi được ban tên thì trở nên xinh đẹp quá mức cần thiết, một nét đẹp phi giới tính mà ai gặp cũng phải ngoái đầu.
Bạch Không tới nước này cũng biết rốt cuộc hai người tới đây làm gì, rõ ràng là có ước định trước. Kì thực Nam cũng là mới biết tên Phong Hồ này đã sớm đến Đế Quốc, mới nãy cậu mới nhận được tin nhắn của hắn kêu đến nơi này tụ họp. Nam không dám tự xưng là thông minh, nhưng cậu giỏi nhất là ứng phó với những tình huống bất ngờ, nhưng việc tên này đến đây trước cả cậu đã vượt ra khỏi phạm vi tính toán của Nam.4
- Quán trọ Trăng Bạc.
Nam đi tới nơi đó, gạt qua đám người, trực tiếp khoác vai Phong Hồ đi vào một quán trọ, là quán trọ mà Phong Hồ vừa nhắn lúc nãy. Nam dù gì cũng tới thế giới này đã lâu, những văn tự nơi này cậu sớm đã biết rõ vậy nên rất tự tin đi vào nhà trọ đấy. Sự rời đi của Phong Hồ khiến rất nhiều người bực tức, nhưng họ đều hiểu rằng hắn ta đã có đồng bạn, nếu tiếp tục bám theo thì đúng là rất xấu hổ. Bạch Không đi theo sau hai người lại trở thành tâm điểm của sự chú ý khi cô sở hữu một nét đẹp tuyệt vời.
Đi vào quán trọ kia, Nam ngay lập tức thả Phong Hồ ra, đồng thời liếc mắt nhìn toàn bộ mọi người trong đây. Trong bất kì hoàn cảnh nào cũng phải duy trì một chút cảnh giác thì mới có thể làm ra những sự phòng bị đúng đắn nhất. Phong Hồ dĩ nhiên hiểu nỗi lo của Nam, hắn ngay lập tức nói:
- Không cần phải lo, đều là người của ta.
- Người của ta?
Nam có chút không tin được, tên Phong Hồ này rõ ràng mấy tháng này đều ở gần doanh trại, làm sao mà có thể có tay trong ở đây được? Phong Hồ lần đầu tiên thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nam liền nở một nụ cười đắc thắc, sau đó tự hào nói:
- Đúng vậy. Quán trọ này là thuộc hạ và Lam Ưng xây dựng từ hai tháng trước để nghe ngóng thông tin theo lời của ngài. Ngài đừng tức giận vội, chuyện gia tộc Rossae bị đem ra xử trảm là bọn ta cũng lần đầu nghe được, ngài nghĩ một quán trọ bình thường có thể nghe được những thông tin cơ mật gì?
Phong Hồ hầu như rào trước những câu hỏi mà Nam sẽ hỏi. Nghe được những thứ cần nghe, Nam cũng chỉ đảo mắt cho qua rồi hướng về một cái bàn rồi ngồi xuống, Phong Hồ và Bạch Không cũng học theo đó mà tiến đến cái bàn. Sau khi tất cả đã an tọa, Nam lại đảo mắt quan sát quán trọ này một lần nữa. Quán trọ không lớn, đâu đó khoảng 50m2, có cầu thang dẫn lên trên, đó hẳn là nơi ở cho khách trọ. Nhà trò được xây hoàn toàn từ gỗ, đối diện với vị trí cửa vào chính là quầy tiếp tân kiêm luôn quầy bán rượu, ở đó có một ông lão trung niên đang chậm rãi lau cái li chuẩn bị cho bất kì vị khách nào. Mặc dù nhà trọ này không lớn, nhưng khách, à không, thuộc hạ của Phong Hồ đều ngồi kín tạo nên một bầu không khí rất nhộn nhịp.
Sau khi quan sát xong, Nam chép miệng:
- Được rồi, giờ thì nói đi, muốn gặp ta có chuyện gì?
Phong Hồ ho khan mấy tiếng, lập tức đã có một tiếp tân bưng đến vài ly bia tươi. Nam tùy tiện bốc một ly rồi uống phân nửa, tiếp tục chờ đợi của Phong Hồ. Hắn ta cũng đồng dạng uống hết ly bia kia, sau đó mới nói:
- Trên đường đến đây, thần có một chuyện mãi mà không hiểu.
Nam nhướng mày, hỏi:
- Chuyện gì?
- Đó là về quân lực của chúng ta. Ban đầu khi ngài bàn giao công việc thì thuộc hạ đã nghĩ đó là điều đương nhiên khi cần có một khoảng nghỉ trước khi tái chiến các quốc gia khác, việc ném ra miếng bánh Đế Quốc này sẽ tranh thủ được rất nhiều thời gian. Nhưng thuộc hạ đã dùng lí lẽ của những quốc gia khác để áp dụng lên chúng ta. Với quân lực hiện tại thì ngài hoàn toàn có thể chiếm được tất cả bọn chúng mà? Đối với ngài nắm trong tay lục địa này cũng chỉ là cân đường hộp sữa mà thôi.
Phong Hồ nói ra một tràng dài những lí lẽ của mình. Nam sau khi nghe xong cũng khẽ giật mình, lúc đó cậu thật sự cũng quên mất việc mình mạnh thế nào, có thể là làm bàn giấy quá lâu khiến Nam quên mất nanh vuốt của bản thân. Nam hắng giọng, trong đầu cấp tốc suy nghĩ, sau đó nói:
- Việc ngươi nói không sai, nhưng ngươi đã quên mất 2 trọng điểm.
Nam vừa nói vừa giơ lên 2 ngón tay. Phong Hồ vừa nhìn thấy, ngay lập tức mở to mắt, nói:
- Thứ cho thuộc hạ ngu dốt, mong ngài nói rõ.
- Đầu tiên, chính là lòng trung thành. Ta biết ngươi có Ma Pháp cấy vào đầu chúng một chút lòng trung thành, nhưng nó chỉ có tác dụng với chúng khi trong lòng chúng đã có một chút lòng trung thành. Nếu ta cường hành tấn công, bọn chúng tất nhiên sẽ phản kháng, một khi chiếm được đất nước của chúng thì thứ chúng ta nhận lại cũng chỉ là phản loạn mà thôi, thậm chí vài trăm năm trôi qua vẫn không nhất định chúng sẽ trung thành với chúng ta. Thêm nữa, một khi lòng trung thành không có, rất có thể chúng sẽ làm mọi cách để chống đối chúng ta, nếu việc đó xảy ra thì sự hủy diệt sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Phong Hồ như bừng tỉnh đại ngộ. Lời của Nam nói không sai, con người là loài động vật thích nương nhờ kẻ mạnh, một số kẻ sẽ đi theo Nam. Nhưng thứ khiến con người đoàn kết lại với nhau lại chính là lòng trung thành và sự tin tưởng, một khi Nam cường hành chiếm lấy những đất nước đó thì sẽ không có thứ gì gọi là lòng trung thành cả. Một khi chuyện đó xảy ra thì dù có chết bọn chúng cũng sẽ phản kháng lại, nếu Nam giết thì bọn còn lại sẽ sợ hãi nhưng nếu ép quá chúng cũng sẽ phản kháng. Vậy nên chuyện cường hành này sẽ là hạ sách, trừ khi đã đến bước đường cùng thì Nam mới thực hiện.
- Thứ hai, đó chính là khối lượng công việc. Có thể ngươi không xem việc này ra gì, nhưng nó rất quan trọng đấy. Hiện tại doanh trại của chúng ta chỉ khoảng gần 1000 người nên khối lượng công việc sẽ không quá nhiều, nhưng nếu là 1 triệu người thì sao? Liệu ngươi sẽ làm được hết chứ? Cứ xem như ngươi có thể làm đi, nhưng chất lượng thế nào? Chưa kể mỗi ngày phải xử lí nhiều công việc như vậy thì dù là ta cũng sẽ trở nên mệt mỏi, đó là lúc đám phản loạn khi nãy sẽ nhắm tới để tấn công. Đó là ta chỉ tính đến một thành phố bình thường mà thôi, nếu bây giờ chiếm những đất nước đó thì khối lượng công việc sẽ tăng mà người có thể xử lí lại không có bao nhiêu, khi ấy thì sớm muộn gì quốc gia của chúng ta cũng tan đàn xẻ nghé.
Nam chậm rãi phân tích những khe hở trong việc chiếm những đất nước kia một cách nhanh chóng. Phong Hồ vừa nghe vừa ngẫm nghĩ, nghĩ cũng đúng thật, hiện tại doanh số của Nam chỉ có vài trăm người nên khối lượng công việc cần xử lí rất ít, hầu như là không có. Nhưng nếu là một quốc gia thì khác, công việc xử lí dĩ nhiên sẽ có rất nhiều. Phong Hồ ngay lập tức nghĩ đến một giải pháp đó là chỉ chiếm trên danh nghĩa, bọn chúng sẽ vẫn được những quốc gia cũ trị vì nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu hắn thì đã bị chính hắn phản bác. Nếu làm vậy thì lòng trung thành của bọn chúng sẽ chỉ hướng về bộ máy cai trị lúc đó chứ không phải là Nam.
Nam nhìn thấy vẻ mặt của Phong Hồ liền thở phào một cái nhẹ nhõm, xem như là vượt được ải rồi. Cơ mà đó cũng là những Nam thực sự xem là vấn đề một khi chiếm những quốc gia kia một cách nhanh chóng nhưng thiếu thứ được gọi là nền tảng. Mưu đồ của Nam là cả vũ trụ này chứ không chỉ riêng một quốc gia nào cả, vậy nên cậu cần phải có những đối sách hợp lí. Lại uống một hớp bia, Nam nói:
- Tất cả những gì ngươi muốn nói chỉ có thế thôi sao?
Phong Hồ như bừng tỉnh, sau đó gãi đầu nói:
- Không hẳn. Thuộc hạ tới sớm như vậy một phần là để nghe câu trả lời của ngài, một phần khác là do tình hình có chút thay đổi, việc này ảnh hưởng nhiều hơn chúng ta tưởng, những quốc gia khác đều đã phái người tới rồi.
Nam uống một hớp bia, rồi lại nói:
- Vậy sao? Thông thường việc một quốc gia xử tử một đám phản loạn thường sẽ chuyện của riêng đất nước đó, những quốc gia khác ít khi rớ tay vào. Nhưng lần này lại phái người tới thì chỉ có 2 trường hợp có thể xảy ra. Đầu tiên có thể là gia tộc Rossae có bí mật gì đó kinh khủng đến nỗi chỉ mỗi một Đế Quốc là không thể gánh được. Hoặc hai là để giết gà dọa khỉ, những thuộc hạ đi theo lần này rất có thể là đã có tâm tư phản loạn trong người.
Nam chỉ đảo mắt một cái đã cho ra được hai ý nghĩ có thể xảy ra nhất. Nếu xét trên những phương diện lịch sử thì rất có thể ý đầu là đúng, nhưng nếu xét phương diện thực tế thì có khi lại là ý sau. Nên nhớ đây là thời kì phong kiến, chuyện giết vua đoạt ngôi là chuyện rất bình thường, thậm chí có thể nói là dĩ nhiên, vậy nên đưa phái đoàn đi theo dõi một vụ hành quyết quân phản loạn rất có thể là để những kẻ kia an phận một chút.
Phong Hồ nhìn theo đôi mắt chủ nhân mình, kì thực hắn cũng đã nghĩ đến những phương diện đó nhưng vẫn không chắc chắn được gì cả bởi ngay từ ban đầu hắn là người của Cuồng Nhân Quốc chứ không phải là Đế Quốc, nên chuyện quốc gia nội bộ này hắn không hiểu được bao nhiêu.
Ở trên cái bàn này mà vẫn có thể an tĩnh ngồi im chỉ có Bạch Không mà thôi, cô chán nản ngã vào lồng ngực Nam, nũng nịu:
- Phụ thân, chúng ta có thể nghỉ chưa?
Thấy con mình trẻ con thế, Nam liếc mắt nhìn Phong Hồ. Tên đó dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ trong đó, rất nhanh đã đi trước dẫn đường, Nam lại một lần nữa dắt tay Bạch Không đi đến phòng nghỉ. Mặc dù chỉ là một tửu quán không lớn nhưng phòng trọ cũng xem như không tồi với một cái giường lớn cho hai người nằm cùng với một vài dụng cụ thiết yếu. hơn nữa cửa sổ lại nằm ở đầu giường khiến cho việc mỗi sáng dậy sớm là chuyện đương nhiên. Bạch Không căn bản không cần chờ Nam cho phép đã ngay lập tức nhảy lên chiếc giường rồi vùi đầu vào cái gối mềm mại.
- Tiếp tục theo dõi bên phía Hoàng Cung, nếu có chuyện gì ngay lập tức báo cho ta.
Nam không nói ra thành lời, chỉ gửi cho Phong Hồ cùng Lam Ưng một mệnh lệnh như vậy. Nam không cần quay đầu cũng biết tên đó đang cúi đầu nhận lệnh. Bàn giao mọi việc xong xuôi, Nam bước vào phòng, chuẩn bị cho một cuộc chiến sắp tới.
----------------------------------------------------
Tác up trước 3 chương, những chương còn lại thì mai tác up bù. Chất lượng của mấy chương này thật sự rất thấp, tác chân thành xin lỗi về điều đó.