Đế Quốc là một trong Thập Đại Quốc, nằm ở phía Đông của Bình Nguyên Xanh. Nơi này chủ yếu phát triển dựa vào việc liên tục phát triển các công nghệ quân sự và đào tạo các Ma Pháp Sư ưu tú. Không những vậy, nhờ có một con sông lớn trải ngang qua thủ đô mà giao thương đường thủy ở đây cũng khá phát triển. Đế Quốc thường không tập trung nhiều vào mảng nông nghiệp và thực phẩm do họ có một đường thông thương khá tốt với Thú Nhân Quốc, và ở gần đó là Rừng Đại Ngàn Kaisest nên chưa bao giờ xảy ra các vấn đề về lương thực.
Thêm nữa, ở đây cũng xem như là khá thoáng khi có không ít những chủng tộc khác ngoài con người sinh sống với nhau, mặc dù số lượng khá ít và họ được mang cái danh "nô lệ". Thật vậy, bạn mong đợi gì ở thế kỉ này? Buôn bán nô lệ ở đây diễn ra rất nhộn nhịp, mặc dù đây là ngành công nghiệp "chui" nhưng nó lại mang về không ít lợi nhuận hằng năm của Đế Quốc, nơi đây cũng vì đó mà nơi này là nơi buôn bán nô lệ lớn nhất đại lục. Mặc dù đã có không ít cuộc thanh trừng do chính Quốc Vương phát lệnh, nhưng cấp dưới thì siêng ăn nhác làm, nhận lương rồi làm qua loa vậy nên vấn nạn này mãi vẫn chưa chấm dứt được. Sau nhiều cuộc càn quét không có kết quả, triều đình cũng buộc phải mắt nhắm mắt mở cho qua bởi ngân khố của đất nước nhờ ngành công nghiệp này mà mở rộng thêm không ít.
Đằng sau những nụ cười của người dân, sự phồn vinh của Đế Quốc, và những danh dự hão huyền kia chính là một sự thối nát đến cùng cực. Chỗ này hoặc là có đủ tiền thì mọi thứ sẽ êm đẹp, hoặc là đủ mạnh, mạnh đến mức có thể lật đổ cả một quốc gia thì mới mong được an thân nơi đây. Cũng nhờ thế mà ở Đế Quốc có không ít kẻ vô gia cư, không ít kẻ bán mình để mong có cái ăn qua ngày,...
- Phụ thân, những lời của Phong Hồ ca có đúng hay không? Con thấy bọn họ cười rất vui vẻ mà, thêm nữa người dân ở đây cũng rất tốt? Đâu đến nỗi thối nát như Phong Hồ ca và Hắc Thử ca nói?
Bạch Không chạy trước mặt Nam, hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ nọ của Đế Quốc, hết sức hiếu kì. Tuy vậy, cô vẫn không ngăn cản nổi những mối nghi hoặc trong lòng mình mà hỏi Nam. Nam ở đằng sau quan sát cái quốc gia này đồng thời xem xét lại các biến cố có thể xảy ra trong kế hoạch, nghe con mình hỏi, cậu trả lời:
- Đúng hay sai đó là tùy vào góc nhìn của con. Một sự việc có thể đúng với hoàn cảnh này nhưng không đúng với hoàn cảnh kia, lấy ví dụ, người dân ở quốc gia này đã xem việc tham nhũng là lẽ dĩ nhiên vậy nên họ đã chấp nhận nó, trái lại, chúng ta, những người mới đến lại xem đây là một sự thối nát. Cho nên nói, việc một sự việc đúng hoặc sai đều phải dựa vào bản thân phán đoán, có nhiều lúc một ý kiến được nhiều người đồng thuận đã đúng, hay việc một ý kiến bị ném đá chưa chắc là nó đã sai.
Nam không trực tiếp trả lời mà vòng vo. Kì thực đối với Nam cậu đã không còn nghĩ cái gì đúng cái gì sai nữa rồi, không phải là vì cậu vô tâm, mà đơn giản chỉ vì cái gì đúng cái gì sai đối với cậu nó cũng chả còn quan trọng nữa, đúng thì đúng, sai thì sai. Bạch Không đi trước mặt Nam, tuy vẫn hiếu kì ngắm nhìn mọi nơi nhưng vẫn không quên liếc nhìn về phía phụ thân mình. Mặc dù cô không biết trong quá khứ Nam đã trải qua chuyện gì nhưng Bạch Không có thể thấy rõ trong đôi mắt kia luôn ẩn chứa một sự phiền muộn đến khó tả.
- Phụ thân, vậy nếu đã không có khái niệm đúng và sai vậy thì còn cần luật pháp làm gì?
Bạch Không vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời lúc nãy của Nam, cô lại hỏi thêm. Nam vừa đi vừa nhìn trời xanh, đáp:
- Không phải ta đã nói rồi sao? Đối với chúng ta đúng hay sai đều dựa vào góc nhìn, nhưng với con người thì đúng hay sai thì phần lớn đều dựa vào số lượng. Con người ta rất dễ bị hiệu ứng đám đông, nếu đám đông cho rằng sự việc đó là đúng thì dĩ nhiên đó là đúng, nhưng nếu đám đông cho rằng việc đó là sai thì nó chính là sai. Nếu muốn thoát khỏi trói buộc này con buộc phải trở thành kẻ có thể đạp đổ chúng. Từ đấy, pháp luật đã được hình thành dựa trên thường thức, dựa trên những sự việc mà người ta cho đó là đúng, pháp luật sẽ căn cứ vào đấy mà làm việc.
Nam nhanh chóng giải thích cho Bạch Không. Cô dù nhìn lớn thế nhưng thực ra chỉ mới vài tháng tuổi, mặc dù có thừa hưởng một chút tính cách của Nam nhưng suy cho cùng thì cô vẫn còn quá trẻ nếu so với người khác. Bạch Không nghe cha mình nói thế thì ngay lập tức gật đầu lia lịa, cô không quan tâm thế giới nghĩ gì, hay thế giới có ra làm sao, miễn lời nói đó đến từ miệng của phụ thân thì đó chắc chắn là đúng.
- Chúng ta không lập tức đi cứu người sao?
- Không vội, chẳng phải con muốn đi chơi sao? Chơi cho thỏa thích đi.
Nam mỉm cười với Bạch Không, dù sao cũng không nên nhốt con bé ở lãnh địa mãi. Bạch Không được cha mình cho phép liền mừng ra mặt, chạy nhảy khắp nơi. Mỗi nơi cô nhìn một ít, mỗi cái cô thử một tí, cứ thế mà chạy khắp thủ đô Đế Quốc. Thủ đô nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nếu so sánh trực quan thì có thể rộng ngang một thành phố của Trái Đất. Cũng vì thế mà nơi đây có rất nhiều người sinh sống, mặc dù mức sinh sống rất cao nhưng chỉ cần có thể ở đây thì đại biểu rằng sẽ có cơ hội đổi đời.
- Phụ thân, cái này là cái gì?
- Phụ thân, con này là gì?
- Đây là đâu?
- Thứ này gọi là cái gì?
-.....
Bạch Không mỗi khi thấy cái mới đều ngay lập tức báo cho Nam với một chất giọng vô cùng vui vẻ hồn nhiên, nhìn cô thế này ai mà nghĩ rằng đây là một ma nữ chứ? Mà nhìn từ bên ngoài thì đúng là vậy thật, Bạch Không xứng đáng là một trong những mĩ nhân xinh đẹp nhất. Mái tóc trắng bạc tung bay theo mỗi bước cô chạy, khuôn mặt tinh xảo cùng với đôi môi luôn nở nụ cười và đôi mắt hiếu kì đã có thể đánh đổ tâm tình của bất kì ai. Làn da trắng nõn mềm mại đến mức khiến người khác ghen tị. Mặc dù vẫn chưa trổ mã hoàn toàn nhưng từ bên ngoài vẫn có thể khiến con người ta điên cuồng vì cô.
Lời này không phải là cường điệu mà thật sự xảy ra. Mỗi khi Bạch Không chạy qua một người thì người đó bất kể nam nữ đều không nhịn được quay đầu lại nhìn một lần nữa. Một nửa là vì vẻ đẹp thanh thuần, một nửa là vì mùi hương cơ thể của cô khiến người ta dù đang cảm thấy thế nào cũng sẽ bình tâm lại. Nhìn từ bên ngoài người ta dĩ nhiên không biết cô chỉ mới vài tháng tuổi, cứ cho rằng là người yêu của Nam, kẻ đang lẽo đẽo theo sau.
Nhưng thấy Nam, nỗi ghen ghét trong lòng những nam nhân ở đây đều bạo khởi thêm một phần. Nam cũng tính là nhân trung chi long, ngoại hình cũng khỏi phải bàn tới. Mái tóc trắng giống Bạch Không xen lẫn với một vài lọn đỏ, khuôn mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt đỏ đen độc nhất trông vô cùng bắt mắt, trong đôi mắt ấy ẩn chứa một sự bình tĩnh như mặt hồ, không ai có thể đọc thấu được nội tâm người này. Mỗi khi Nam nở một nụ cười mỉm đều có thể khiến thiên địa trở nên ảm đạm, phái nữ theo đó mà điên cuồng theo.
- Phụ thân, những người này vì sao lại nhìn chúng ta kì lạ như vậy?
Bạch Không nói gì thì nói cô cũng chỉ vài tháng tuổi, bị nhiều người tập trung ánh nhìn như vậy cũng không khỏi trở nên sợ hãi mà chạy về nấp sau lưng Nam. Cậu thấy vậy khẽ xoa đầu cô, nói:
- Không sao, không sao. Họ nhìn con là vì con xinh đẹp, không cần sợ.
- Thật không?
Bạch Không tuy vẫn có chút rụt rè nhưng vẫn quyết đi ra. Sau khi đi được một khoảng, có vẻ như đã quen với ánh mắt này nên sự ngây thơ hồn nhiên khi trước lại tái hiện, cô chạy loạn khắp nơi xem này xem kia, chỉ trỏ khắp nơi. Nam đi sau cũng cười khổ không thôi, đúng là con nít vui buồn thất thường.
Bất chợt, bước chân của Nam dừng lại, đôi mắt mở lớn, cực kì khó tin mà nhìn về một phía. Ở đó là một cô gái thôn nữ như những người khác, mái tóc đen dài, mặc một bộ quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn, đặc biệt là trên mặt còn có một vết sẹo dài khiến nhan sắc của cô giảm đi rất nhiều. Tuy vậy, Nam vẫn không nhịn được mà nhìn chòng chọc vào cô ta, trong lòng cậu như có một thứ gì đó trỗi dậy, là lửa giận? Là vui sướng? Là khó chịu? Nam không biết, nhưng cố lắm Nam mới quay đầu đi, đồng thời còn lảm nhảm trong đầu:"Cô ta đã chết, người giống người thôi, nhất định là vậy!"
Bạch Không dù đã đi được một đoạn nhưng vẫn phát giác ra dị thường của Nam, cô ngay lập tức chạy tới hỏi:
- Phụ thân! Có chuyện gì sao?
Nam thấy Bạch Không chạy tới, cố gắng trấn áp những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, sau đó cố nặn ra một nụ cười gượng gạo trấn an cô:
- Không, không sao cả.
Nói rồi Nam cầm tay Bạch Không tiếp tục bước đi, hướng về phía quảng trường thủ đô. Bạch Không rất muốn nhiều chuyện hỏi thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bất ổn kia của phụ thân mình những lời vừa đi đến cửa miệng đều bị cô nuốt xuống. Phụ thân đã không nói vậy nhất định đó là chuyện ngài ấy không muốn ai biết, thân làm nữ nhi thì nàng cũng không muốn hỏi nhiều.
Cả hai nhanh chóng đi tới quảng trường, cả quãng đường hết sức ngột ngạt vì không khí mà Nam tạo ra. Bạch Không suốt cả quá trình ngay cả thở mạnh cũng không dám, ngay cả chuyện bị Nam nắm tay rất chặt đến mức có chút đau đớn cũng không dám than. Nam cũng không cố ý làm thế nhưng thực sự những cảm xúc dâng lên trong lòng Nam đã không thể nào có thể dẹp yên nữa.
Nam nghiến răng, sự giận dữ trong lòng cậu bùng nổ cao ba trượng nhưng bằng một cách thần kì nào đó nó đã bị giữ lại bằng không một phần lớn thủ đô sẽ bị thổi bay bởi cơn giận này. Người Dẫn Đường có vẻ như biết được gì đó, nó nói:
- Xin ngài bình tĩnh lại, không có gì chắc chắn rằng đó là người đó cả. Vả lại chẳng phải chính tay ngài đã giết bọn chúng sao?
Trong tình huống này có thể bình tĩnh nói chuyện với Nam như vậy chỉ có một mình Người Dẫn Đường mà thôi, hiện tại ai mà nhiều lời có khi bị đập bay chứ chẳng chơi. Nam dĩ nhiên hiểu lời của nó nói, cố gắng trấn áp sự giận dữ trong lòng đồng thời tự an ủi bản thân.
- Thứ cho ta nói thẳng, ngài đã giết chúng vậy nên trong một phần tỷ khả năng chúng được tái sinh ở đây thì chưa chắc gì đó đã là người mà ngài biết.
- Ừm, có lẽ vậy, là ta lỗ mãng.
Nam thở ra một hơi, bình ổn lại tâm tình. Có vẻ như cậu đã quá xao động, có biết bao nhiêu thế giới ở vị diện này vậy nên xuất hiện một hai người giống nhau là chuyện quá bình thường. Sau khi bình ổn lại tâm tình, Nam lập tức nhận ra mình đã nắm tay chặt thế nào, cậu ngay lập tức bỏ ra cùng với lời xin lỗi:
- Xin lỗi, con đau không?
- Không ạ, con chịu được. Mà chúng ta đến quảng trường làm gì ạ?
Bạch Không nhẹ nhàng lắc đầu sau đó háo hức hỏi. Cô cảm nhận được chuyến đi tới đế quốc lần này sẽ không nhàm chán nữa mà sẽ có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra. Nam khẽ xoa đầu Bạch Không, đáp:
- Để chuẩn bị một màn trình diễn thú vị...