Nam băng qua doanh trại trong sự kinh sợ của mọi người, bọn họ sợ hãi nhìn theo cậu cứ như thể đây là lần đầu tiên người ta có thể nhìn thấy một sinh vật kinh khủng đến vậy. Đây không còn là sinh vật mà con người có thể đánh bại, thậm chí ngay cả tư cách để ngưỡng vọng cũng không có, tất cả những gì con người có thể làm khi đối mặt với sinh vật mạnh mẽ bậc này chỉ đơn giản là quỳ rạp xuống và chờ đợi một cái chết không đau đớn đến với mình.
Nam đi ra khỏi doanh trại, cách doanh trại một khoảng xa, tất cả những thủ hạ được cậu điểm tên đều nhất tề đi sau lưng Nam một cách cung kính, tất cả đều giữ một thái độ nghiêm túc đến mức nghẹt thở. Họ ít nhiều cũng đã ở cùng vị chủ nhân này hai tháng trời nhưng bất cứ khi nào ngài ấy vẫn luôn giữ một nụ cười mỉm trên môi, chưa bao giờ ngài ấy nổi điên như lúc này, thậm chí ngay cả lúc doanh trại bị tấn công cũng không như thế. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một cỗ sát khí rợp trời, bất kể là ai, bất kể thứ gì dám làm chủ nhân phiền lòng đều không xứng đáng để tồn tại.
- Kĩ năng đặc thù: Quân Đoàn Undead!
Nam khẽ nhích chân, một Ma Pháp Trận cực kì lớn ngay lập tức xuất hiện bao phủ tất cả mọi người vào bên trong. Kĩ năng đặc thù là một loại kĩ năng được sinh ra từ các kĩ năng có sẵn của Nam, cụ thể hơn là từ Chúa Tể Cái Chết. Kĩ năng này cho phép Nam ngay lập tức triệu hồi một quân đoàn Undead mà không cần triệu hồi từng loại riêng biệt. Nhờ vào kĩ năng này mà số lượng Ma Lực cần thiết cũng giảm đi đáng kể, đó là một trong các lí do Người Dẫn Đường luôn yêu cầu Nam tạo ra các kĩ năng cần thiết cho mọi trường hợp.
Từ Ma Pháp Trận dưới chân, những con Undead chậm rãi dâng lên bao phủ tất cả mọi người vào trong. Đám Undead này chính là tổ hợp Zombie và Skeleton. Đám Skeleton này hoàn toàn khác với đám tạp nham Nam triệu hồi lúc trước, chúng được trang bị vũ khí và giáp đến từng ngóc ngách cơ thể, ai cũng được trang bị một thanh kiếm dài để cận chiến, một cây kiếm ngắn đề phòng và một cây nỏ cực lớn đằng sau lưng, cái nỏ này mà bắn trúng đầu thì có là voi cũng sẽ chết.
Không những vậy, đoàn quân Undead này còn được tổ hợp từ nhiều loại biến thể Skeleoton khác nhau. Đứng đầu chiến tuyến chính là một loại Skeleton có hình dạng đặc thù của loài Ogre, chúng có một cơ thể đồ sộ và một sức khỏe tuyệt vời, rất thích hợp để làm quân tiên phong, mỗi một tên đều có một cái khiên hình chữ nhật cao bằng cả người chúng và ở bên hông chính là một cây rìu chiến hai lưỡi có thể dễ dàng xẻ đôi một con Orc chỉ với sức người thường. Tất cả những con Ogre đều được trang bị những bộ giáp sắt bóng loáng dày cộm bảo vệ tất cả mọi nơi trên cơ thể, đây chính xác là một cỗ xe tăng quái thú không thể cản phá.
Ở ngay sau đoàn tiên phong chính là quân chủ lực, đó là những con Skeleton được trang bị với những cây kiếm dài và cây nỏ lớn. Đằng sau đoàn chủ lực chính là đoàn cung thủ, tất cả bọn chúng đều là loài Elf, một loài mà tới tận bây giờ Nam vẫn chưa được nhìn thấy. Elf thường được miêu tả là bậc thầy cung thủ hoặc là bậc thầy về Phép Thuật bởi họ là loài được thiên nhiên ưu ai tặng cho những phần quà lớn nhất để sinh tồn bên trong những khu rừng sâu thẳm nhất. Bởi lẽ này, đám quân cung thủ được tạo thành hoàn toàn từ Elf, theo như truyền thuyết Elf không thể triệu hồi dưới dạng Undead nhưng với Nam thì không gì là không thể. Tất cả cung thủ được trang bị một cây cung lớn và bao tên Ma Thuật được giắt sau lưng, tất cả đều được trang bị những bộ giáp nhẹ và vài cây đoản kiếm.
Quân đoàn Undead được tập hợp bởi rất nhiều loại quân khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung đó chính là tất cả đều mạnh mẽ đến lố bịch. Nếu con người thật sự phải đương đầu với cỗ lực lượng mạnh mẽ này thì có lẽ tận thế cũng đã không còn cách quá xa nữa. Xích Long lúc này cũng từ bên trong doanh trại đi ra, đằng sau hắn chính là quân đoàn do chính tay hắn đào tạo ra, đó là tổng hợp từ đủ loại chủng tộc, con người có, Goblin cũng có, Ogre cũng có,...
Xích Long đi đến bên cạnh Nam, đám Undead xem như là hiểu chuyện nên ngay lập tức nhường ra một con đường cho Xích Long. Hắn nhân cơ hội này quỳ xuống một chân, đám quân lính đằng sau cũng học theo chủ tướng mà quỳ xuống. Nam chỉ đơn giản liếc mắt nhìn Xích Long rồi ban bố mệnh lệnh:
- Từ bây giờ Quân Đoàn Undead sẽ nằm dưới sự điều khiển của Xích Long.
Đám Undead như còn giữ lại chút lí tính khi còn sống, ngay sau khi nghe Nam phát ra mệnh lệnh liền quỳ rạp xuống nhận lệnh. Nam cũng chỉ liếc mắt, sau đó một tay ôm eo Bạch Không, nói:
- Ta đi trước cứu người, các ngươi nhanh chóng hành quân tới Đế Quốc, bao vây thủ đô. Ta muốn nơi đó biến thành huyết hải địa ngục, hiểu chưa?
- Như ngài mong muốn!
Xích Long như lấy lại được chút tự tin, hắn ngẩng đầu lên đáp lại câu hỏi của chủ nhân mình. Mà thật ra cũng chẳng phải là hắn dũng cảm hơn hay gì, chỉ đơn giản là sát khí của Nam đã không còn nồng đậm như lúc nãy, có thể là bởi vì Bạch Không vẫn còn đang đứng bên cạnh nên Nam không dám bão nổi.
Nghe thấy lời xác nhận của thủ hạ, Nam mới chậm rãi quay mặt đi. Sau lưng cậu, một cặp cánh giống như hàng vạn ngọn lửa tập hợp lại ngay lập tức hiện ra. Nó đập cánh một cái đã khiến cả hai người Nam và Bạch Không mất tiêu, chớp mắt đã ngoài trăm dặm. Đôi cánh lửa của Nam đập liên tục, cứ mỗi lần đập là có thể ngay lập tức bay được gần 10m.
- Phụ thân, người đó là ai mà người lại sốt ruột như vậy?
Bạch Không nhịn không được, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Từ khi cô được sinh ra đến giờ, trong mắt cô thì Nam vẫn luôn là một người rất bình tĩnh, dù chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn mỉm cười đối mặt. Đây là lần đầu tiên Bạch Không thấy Nam tức giận như vậy, thậm chí ngay cả thủ hạ của cậu cũng không dám thở mạnh dù chỉ một cái.
- Con có thể xem người đó như mẹ hai của mình. Khi gặp mẹ con nhất định phải ngoan, biết chưa?
Bạch Không tròn xoe mắt, sau đó liền giơ cao tay vui mừng khiến Nam lảo đảo xém chút đã ngã. Đây là lần đầu tiên cô có một người mẹ, mặc dù không phải là mẹ ruột nhưng ít nhất vẫn là có mẹ. Ngay từ khi được sinh ra Bạch Khôn hiểu rất rõ một chuyện đó chính là bản thân chỉ là một nhân bản của Nam, nhưng Nam lại không vì thế mà xem cô chỉ là công cụ mà trái lại xem cô như một đứa con gái. Bạch Không rất trân trọng điều đó, nhưng sự đố kị và mặc cảm bản thân là điều không thể tránh, mỗi lần cô nhìn những đứa trẻ khác vui đùa bên cha mẹ mình thì cô cảm thấy như cuộc sống thiếu đi rất nhiều thứ vậy. Không phải là cô không thích Nam, đây chỉ đơn thuần là ước mơ nhỏ nhoi của một cô bé mà thôi.
Có thể là vì háo hức được gặp mẹ mà cả chặng đường này Bạch Không hoạt bát hơn hẳn, cô liên tục hỏi Nam về thân thế của người đó. Mỗi lần như vậy Nam đều cười tươi đáp lại. Nhắc mới nhớ, dạo trước Nam có đặt khế ước lên người Alexia mà nàng ta không hề hay biết, mục đích là để thu thập tình báo, nhưng do có quá nhiều thông tin thừa nên Nam sớm đã không còn chú ý nữa, có thể đó là lí do mà tới tận bây giờ cậu mới biết được chuyện của gia tộc Rossae.
- Phải rồi Bạch Không, không phải con có cánh sao? Sao lại không tự mình bay đi? Hay là dạo này không tập bay nên bay không nổi?
Nam đột nhiên nhớ ra chuyện này. Dẫu Bạch Không không mang nhiều huyết mạch của hắn trong người nhưng suy cho cùng thì cô vẫn có khả năng bay lượn, vậy cớ làm sao mà cô không tự bay mà lại nhờ Nam?
- Hi hi...Phụ thân đừng có nghiêm khắc như vậy nha? Chẳng qua là khả năng bay lượn của con rất tệ, phi hành được 50 dặm là con đã không bay nổi nữa rồi, tất cả những gì con giỏi chỉ có Trận Pháp vậy nên phụ thân nhất định không được trách con nha?
Bạch Không tỏ vẻ đáng thương nói ra. Nam dĩ nhiên cũng biết chuyện này bởi ngay từ ban đầu thiết lập của Bạch Không cũng chỉ là để lập trận pháp nên mấy chuyện khác dở ẹc cũng là chuyện đương nhiên.
Suốt cả chặng đường bay lượn nhờ cuộc nói chuyện của hai người mà không khí cũng khá là vui vẻ, không có vẻ gì là nghiêm trong, nếu không phải biết trước thì không ai ngờ được đây là đang đi cứu người. Hiện tại lực lượng của Nam đã phát triển hơn rất nhiều, muốn diệt Đế Quốc mặc dù phải trả một cái giá nhưng chỉ cần cậu muốn thì hoàn toàn có thể diệt quốc gia này. Cái duy nhất Nam cần quan tâm là tác động sau này và hậu quả thế nào mà thôi.
Theo đúng như logic thì khi một quốc gia bị diệt vong, những quốc gia lớn khác sẽ đề phòng một thế lực mới nổi như Nam, thậm chí không ngoại trừ khả năng tập hợp binh mã diệt một lần cho gọn. Mà Nam sau khi đối phó với Đế Quốc, thực lực bị ảnh hưởng, cùng lắm chỉ có thể đánh thêm với một quốc gia nữa là toàn quân bị diệt. Mặc dù Nam có hai cỗ sức mạnh cấp 100 nhưng không có gì đảm bảo rằng những quốc gia khác không có, thậm chí nhiều là đằng khác vậy nên Nam phải tạm tránh đi mũi nhọn. Mà để khiến cho chuyện tập hợp binh mã đi diệt Nam không xảy ra thì buộc phải khiến cho mấy quốc gia kia xung đột về lợi ích, hoặc cho bọn chúng lợi ích đủ lớn để chúng không tiến đánh, nhân cơ hội đó Nam mới có thể khôi phục được thực lực.
Mà cách đơn giản nhất để bọn chúng xung đột lợi ích chính là cho bọn chúng một lợi ích khác lớn hơn việc tiêu diệt Nam, mà lợi ích lớn đó chính là lãnh thổ, cư dân và quốc khố của Đế Quốc. Bằng cách từ bỏ lợi ích này, Nam sẽ ném củ khoai bỏng tay này vào trong tay mấy quốc gia khác, lúc đấy thì việc chúng quan tâm không phải là Nam nữa mà sẽ là làm sao để có được nhiều lợi ích nhất, việc này nếu xử lí không khéo thậm chí có thể gây ra chiến tranh.
- Phong Hồ, sau khi tiêu diệt Đế Quốc ngươi thu lấy một nửa tài sản rồi lập tức thông báo cho ngoại giới chúng ta tình nguyện từ bỏ toàn bộ mọi thứ của Đế Quốc.
Nam niệm thầm trong đầu, Phong Hồ ở một bên khác cũng đồng thời nhận được mệnh lệnh này. Phong Hồ ban đầu cũng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào nhưng sau khi suy nghĩ một hồi hắn cũng rốt cuộc hiểu ra chủ thượng muốn làm gì. Quả đúng như hắn nghĩ, mấy quốc gia đó ngoại trừ Thánh Quốc và Thần Quốc là nhất trí tiêu diệt Nam ra thì toàn bộ còn lại đều sẽ tập trung vơ vét tài nguyên của Đế Quốc. Nhưng đám Thần Quốc và Thánh Quốc nếu đồng thời từ bỏ vậy thì sẽ bị mấy quốc gia khác bỏ một đoạn xa, vậy nên nếu có tấn công thì cũng sẽ chỉ là tấn công cho có lệ, còn phần lớn nhân thủ chắc chắn sẽ đi tranh giành miếng bánh lớn này.
- Bạch Không, sau khi ta diệt xong Đế Quốc con ở lại với Xích Long bày ra một cái cực đại sát trận bao quanh Đế Quốc được không?
Bạch Không nghe xong thì trợn tròn mắt. Bày trận thì nàng dĩ nhiên có thể làm, nhưng bao phủ cả một quốc gia thì đối với nàng hiện tại cũng cần phải tốn rất nhiều thời gian.
- Phụ thân, con làm được nhưng phải tốn ít nhất một tháng mới có thể bày trận xong.
Nam nghe Bạch Không nói lại lâm vào trầm tư. Ý nghĩ của cậu là sẽ để nhân mã của mấy quốc gia kia tiến sâu vào Đế Quốc rồi tiến hành hủy diệt toàn bộ, như thế sẽ khiến cho bọn chúng nguyên khí đại thương buộc phải tĩnh dưỡng chục năm là ít, đó là thời gian cần thiết để Nam có thể phát triển lực lượng của mình đủ mạnh để có thể hoàn toàn khống chế được lục địa này.
- Nếu vậy thì con hãy bày trận ở ngân khố hoàng cung, loại Bạo Huyết Trận ấy. Sau đó con theo Xích Long và Lam Ưng, bày các Huyết Vụ Trận nhỏ khác trong rừng, không cần phải loại cấp cao chỉ cần cấp thấp cho chút sương máu là được. Mục đích là để kích thích lũ thú hoang tập kích đoàn người. Trong mỗi trận đó con rải loại bột này vào trong, nó có thể khiến các loài thú phát điên cùng với lây lan bệnh dịch.
Nam nói rồi dúi vào tay Bạch Không một túi bột, đó là túi độc do chính cậu tạo ra. Loại độc này không màu, không mùi, không vị, một khi bị nhiễm sẽ không lập tức phát tác mà ẩn vào bên trong cơ thể vật chủ tiến hành cải tạo cơ thể đó. Sau một khoảng thời gian ủ bệnh sẽ bạo thể mà ra lây vào các sinh vật sống gần đó. Loại độc này không sợ lửa cũng không sợ lạnh, sinh tồn trong mọi điều kiện. Trừ khi có Ma Pháp Giải Bệnh cấp 4 thì còn lâu mới có thể ngăn chặn được. Thậm chí sau khi được Chúa Tể Cái Chết cường hóa ra thì Nam không biết nó đã biến thành cái dạng gì nữa.
Bạch Không nhận lấy túi bột của Nam, trong đầu nhanh chóng tính toán liệu có thể hoàn thành trong bao lâu. Sau một hồi ngẫm nghỉ, cô ngay lập tức nói:
- Ưm...nếu chỉ bấy nhiêu thì chỉ cần hai ngày là con có thể làm xong.
Nam nhận được một câu trả lời chắc chắn liền gật đầu lia lịa bộ dạng trông vô cùng thỏa mãn. Nếu để cậu làm những việc đó thì không tốn một tuần là không thể, vậy mà con gái cậu lại có thể hoàn thành chỉ trong hai ngày, đúng là quá giỏi mà. Sau khi chắc chắn mọi thứ sẽ hoàn thành đúng như mình dự tính, Nam lại tiếp tục ban bố mệnh lệnh cho:
- Xích Long trước tiên ẩn nấp bao vây thủ đô của Đế Quốc, chưa có lệnh của ta thì không được phép tấn công. Tất cả đoàn khác tạm dừng hành động chờ mệnh lệnh mới.
Ban phát xong mệnh lệnh, Nam không chờ những thuộc hạ báo cáo lại đã ngay lập tức ngắt kết nối. Nếu tính toán thời gian đâu ra đó thì tầm tối sẽ đến Đế Quốc, và còn vài ngày nữa trước khi đến ngày xử tử gia tộc Rossae. Trong thời gian này Nam nghĩ sẽ cho phép bản thân nghỉ ngơi sau những ngày làm việc và dẫn Bạch Không tham quan thế giới này.