Chương 27: Hai Tháng Sau

Hai tháng nhanh chóng trôi qua kể từ lúc Nam quét gần hết binh lính từ cả hai vương quốc. Trong hai tháng nay chúng đã nhiều lần phái binh tới để dụ chiêu hàng, một số lần là tấn công thẳng vào doanh trại hòng kiếm lại chút mặt mũi nhưng chả có lần nào thành công cả. Hai tháng nay không chỉ có đám Clisart (Đế Quốc) và Berseek (Cuồng Nhân Quốc) nhảy vô kiếm ăn mà còn có cả mấy vương quốc khác đến, mà phần lớn là từ đám Hợp Quốc. Mỗi lần nhìn thấy những cái này Nam đều cười khểnh cho qua, nếu muốn chiêu hàng cậu thì chúng buộc phải có được loại sức mạnh đó, bằng không thì quên đi.

Trong hai tháng này dân số của nơi này cũng phát triển khá nhiều khiến cho tường thành không ít lần phải nới rộng ra để lấy chỗ cho mọi người xây dựng. Mặc dù dân số tăng thêm cũng đồng nghĩa với số công việc cần làm cũng tăng theo, nhưng may mà phần lớn trong số đó cũng chỉ là vấn đề lương thực hay chỗ ở mà thôi, hiếm lắm mới thấy một vụ ẩu đả, mà dù có thấy thì cũng là con người với con người hay Ma Vật với Ma Vật mà thôi, hiếm có lúc nào mà cả hai bên đánh nhau. Xét trên một phương diện nào đó thì Nam khá là thành công khi để con người chung sống hòa bình với Ma Vật, nhưng xét trên phương diện thực tế khi cả hai như có một loại ranh giới vô hình ngăn cách không bên nào phạm bên nào thì Nam lại khá thất bại. Thế này thì khác quái gì lúc trước đâu chứ? Nếu chỉ là Slime thì mọi người sớm đã quen, loài đó cũng khá lành tính nên có thể chung sống dễ dàng. Nhưng tổ hợp Ma vật lần này có không ít loài hung dữ nên mọi người thường lựa chọn xa lánh hơn là tiếp xúc.

Chuyện của con người và Ma Vật có thể tạm thời bỏ qua một bên, Nam còn chút chuyện quan trọng hơn phải giải quyết. Đó chính là thư từ của Alexia gửi đến, nàng ta xem như là có tâm khi cứ mỗi hai tuần là gửi thư một lần khiến Nam mừng rớt nước mắt, cứ ngỡ nàng ta đã quên cậu rồi chứ. Mặc dù công việc có chút bận bịu nhưng Nam vẫn có thể dành ra chút ít thời gian để trả lời thư của Alexia, cảm giác mới lạ này khiến Nam cảm thấy có chút thú vị.

- Cha! Người lại làm việc sao? Xem ta bắt được thứ gì cho người nè!

Cánh cửa gỗ mỏng manh của Nam ngay lập tức sụp xuống trước sức ép mạnh mẽ của Bạch Không. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi con bé đã trổ mã hơn không ít, nếu lúc trước là một cô bé tiểu học dễ thương thì hiện tại lại mang nét xuân mới của một học sinh trung học. Mới mẻ, trẻ trung, năng động và nhiệt huyết. Bạch Không thấy Nam đã chú ý tới mình, ngay lập tức đưa chiến lợi phẩm ra trước mắt Nam, bộ dạng như đang chờ được khen.

Tin được không khi chiến lợi phẩm mà cô bắt được lại chính là Hắc Thử, nó thật sụ bị đánh rất thảm. Tứ chi bị đánh cho sưng vù, ngay cả mặt cũng bị đánh cho không còn hình dạng, mấy cái gai trên người cũng bị vót đi không ít, hai con rắn ở đuôi cũng bị đập bẹp dí. Bạch Không háo hức nhìn Nam, cô rất mong chờ hai chữ "tốt lắm" từ miệng Nam phát ra, chỉ một lời khen bình thường thế thôi cũng có thể khiến cô nàng nửa đơn thuần nửa đen tối này vui cả tuần. Ai mà ngờ, Nam bước ra khỏi bàn làm việc, ngồi xổm trước mặt tên bại tướng, cười hỏi:

- Hắc Thử, ta nghìn nghĩ vạn suy cũng không nghĩ đến ngươi sẽ dùng cách này để về gặp ta nha.

Nghe lời Nam nói, Bạch Không giật mình thả Hắc Thử xuống khiến cậu ta đập thẳng lên nền nhà. Bạch Không hoang mang nhìn đông nhìn tây, lắp bắp giải trình:

- Cha! Con thật sự không biết! Là Lam Ưng ca và Phong Hồ ca kêu con đánh hắn! Con thật sự không biết gì hết!

Bạch Không lắp bắp tìm lời để nói, nhưng càng nói lại càng loạn. Cô ấy bây giờ thật sự rất khủng hoảng, bởi thời gian dài tiếp xúc với Phong Hồ và Lam Ưng nên cô thường mặc định họ nói gì đều đúng, lại gặp thêm thú lạ nên cô ra tay đi săn cũng là rất bình thường. Chỉ là Bạch Không hoàn toàn không biết đây chính là Hắc Thử, cũng là thủ hạ của cha nên ra tay rất nặng, bảo sao lúc đi ngang qua Xích Long thì tên đó lại bụm miệng cười.

Nam thấy cô con gái của mình càng giải thích lại càng loạn cả lên, cậu khẽ cười. Sau mỗi giờ làm việc chỉ cần được ngắm con gái là bao nhiêu muộn phiền tan biến hết, nếu không có Bạch Không ở bên cổ vũ thì Nam sớm đã quẳng hết tất cả để đi chơi rồi. Đặt một tay lên đầu con gái, Nam nhẹ nhàng xoa, vừa xoa vừa nói:

- Không sao, không sao. Lam Ưng và Phong Hồ cũng chỉ muốn trêu con thôi. Vả lại tên Hắc Thử này là loài đánh mãi không chết nên con không cần lo.

- Thật? Thật sao?

- Ừm, dĩ nhiên.

Nam một bên xoa đầu, một bên không ngừng đá nhẹ vào người của Hắc Thử để kêu tên đó tỉnh lại. Hắc Thử hôm nay đúng là xui đến tận cùng, bị hai tên khốn Lam Ưng và Phong Hồ chơi một vố đau, lại bị cô gái trông có vẻ như rất quen với chủ nhân đánh một trận, rồi tới đây lại bị ngài ấy đạp liên tục. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Hắc thử rơi nước mắt, nó cố sức nói khẽ:

- Chủ....chủ nhân....người mà đạp nữa....là ta chết...thật đó!

Lời nói đứt quãng, hơi thở yếu ớt, Hắc Thử bây giờ có muốn nói cũng khó khăn. Đáng lí ra nó cũng không thảm đến vậy dù đánh nhau với cô gái kia. Nhưng mỗi khi nó ra đòn thì đều cảm thấy cơ thể bị rút đi không ít sức mạnh khiến nó khó lòng mà đánh toàn lực, lại thêm đòn đánh của cô ta lại ra giống hệt với Xích Long nên càng khó đánh, đánh tới đánh lui Hắc Thử bị đập một trận te tua.

- Đấy, ta nói con rồi, hắn không chết được đâu.

Nam thấy Hắc Thử rút cuộc đã thở lại khiến cậu cũng thở dài một hơi theo. Bạch Không thấy lời cha nói là đúng liền gật gật đầu, sau đó liền chạy ra khỏi chỗ thị phi này, trước khi đi còn nói:

- Con...con đi săn nữa đây! Người nhất định phải ăn đồ con nấu đó!

- Ừm ừm nhất định!

Sau một khoảng thời gian chào tạm biệt đứa con gái yêu, Nam quay lại nhìn Hắc Thử, thuận tay tạo ra một cái kết giới trong suốt. Nhìn tên thủ hạ bị con gái mình đánh te tua, Nam muốn cười nhưng lại cười không được, Lam Ưng và Phong Hồ chơi Hắc Thử quả quá thảm rồi, nó nhất dịnh sẽ ghi thù.

- Chủ nhân, cô gái đó là ai?

Hắc Thử sau khi được Nam trị thương ngay lập tức đã bật dậy hỏi. Nó thật sự rất muốn biết mối quan hệ giữa hai người để sau này còn dễ bề xưng hô.

- Nó là con gái ta, tên là Bạch Không.

- Gì cơ? Thuộc hạ mới đi có mấy tháng mà ngài đã có đứa con gái lớn thế rồi á? Đừng đùa chứ?

Hắc Thử kinh ngạc hỏi lại để đảm bảo hai tai mình vẫn còn nghe rõ.

- Ngươi kinh ngạc cái gì, đến ta còn kinh ngạc cơ mà. Ta không ngờ huyết mạch của mình lại có thể thúc đẩy quá trình trưởng thành tới vậy. Nếu ta nói hai tháng trước ta còn có thể bế con bé bằng một tay mà bây giờ nó đã lớn thế này thì ngươi tin không.

- Tin chứ! Nếu đã là con gái của ngài thì có thể hiểu tại sao tiểu thư lại mạnh như vậy rồi. Nhưng mà tại sao người lại để Lam Ưng và Phong Hồ dạy dỗ tiểu thư?

Hắc Thử trên đường quay về đây đã gặp Lam Ưng và Phong Hồ, sau đấy thì nó mới biết Lam Giáp Hiệp Sĩ đã được ban cái tên Lam Ưng, bảo sao trông hắn khác vậy. Nhưng thứ khiến Hắc Thử đến giờ vẫn còn cay chính là bị bọn chúng lừa một chầu rồi bị tiểu thư bắt gặp, báo hại hắn bị đánh cho không thấy mặt trời nằm đâu luôn.

- Haha...Ngươi có thể xem đó là một trò đùa ác ý, để sau này trả thù là được.

Nam ở một bên nghe Hắc Thử kể chuyện vừa nghe vừa cười. Hắc Thử đúng là bị hại thảm, cấp 60 mà đánh với cấp 80 thì ăn hành là đúng, ngay cả Nam cũng khó mà thắng con bé, Hắc Thử thua là đúng kịch bản rồi.

- Được rồi, không đùa nữa, sao ngươi lại trở về?

- Báo cáo chủ nhân, Alexia tiểu thư gặp chuyện rồi. Nói đúng hơn là gia tộc Rossae gặp chuyện rồi!

- Chuyện gì?

- Chuyện này kể ra thì dài....

Hắc Thử bắt đầu thuật lại toàn bộ những gì mình biết cho Nam nghe. Nói tóm gọn hơn nữa thì là thế này, gia tộc Rossae vốn không ưa gì hoàng tộc của Đế Quốc do bọn chúng nợ họ rất nhiều, nhưng họ lại chỉ có thể nhận được một vùng lãnh thổ nhỏ nhoi ở vùng biên cương lạnh lẽo, dù là làm quý tộc thì cũng chỉ là quý tộc bù nhìn không có bao nhiêu thực quyền. Nói ra thì gia tộc Rossae vốn cũng không suy tàn như vậy, năm xưa gia tộc này là một trong các gia tộc đầu tiên của Đế Quốc đã có niên đại hơn 500 năm, năm xưa uy danh bao nhiêu thì hiện tại lại suy tàn bấy nhiêu. Sở dĩ suy tàn chính là vì tất cả những bảo vật, những cuốn sách cổ truyền đời của gia tộc Rossae đã bị một tên phản bội lấy cắp rồi giao lại cho hoàng tộc gần 30 năm trước. Từ sau khi mất những bảo vật đó thì sức mạnh của gia tộc Rossae dần dần lụi bại, số người có thể trở thành Ma Pháp Sư mỗi năm lại so mỗi năm kém xa, đến hiện tại chỉ còn có 5 người, bao gồm cả Alexia trong đó. Nhưng nếu chỉ thế thì số tài sản của họ cũng đủ để sống hết mấy đời nữa, nhưng khổ nỗi tên khốn kia liên kết với các gia tộc, ngay cả hoàng tộc cũng ở đằng sau ủng hộ hắn, hắn khắp nơi làm khó làm dễ gia tộc Rossae. Gia tộc này không có nhiều sức mạnh nên chỉ đành hao tài tiêu tai chứ không thể phản kháng quá mãnh liệt, hiện tại thực lực của gia tộc không thể đối chọi với cả một quốc gia. Đó cũng là lí do mà dần dần gia tộc Rossae dẫu là quý tộc nhưng cũng chỉ có thể ở ngoài rìa biên giới làm một quý tộc nhỏ nhoi.

Chuyện sẽ không đến nỗi nào nếu như gia tộc Rossae không chứa chấp những kẻ đang muốn lật đổ hoàng quyền hiện tại để lập nên một chính quyền mới. Con giun xéo lắm cũng quằn, bọn họ bị đàn áp quá lâu rồi nên muốn cho bản thân mình một chỗ dung thân mới cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng ngờ thế nào được cái đám đó cũng chỉ là hoàng tộc và một số gia tộc giả trang. Thế là gia tộc Rossae bị khép vào tội phản quốc, toàn bộ tài sản bị tịch thu, một tuần sau sẽ chém đầu thị chúng.

Nam nghe đến đây, tâm trạng của cậu bình tĩnh hơn bao giờ hết, thậm chí ngay cả mặt hồ có lẽ cũng chẳng tĩnh lặng bằng. Cậu không phải là không tức giận, thậm chí cậu còn giận nhiều hơn ai khác, nhưng đôi khi sự giận dữ không cần thể hiện ra mặt ngoài, kẻ càng vui tính khi nổi giận sẽ càng kinh khủng, Nam chính là một ví dụ. Cậu không nổi sùng, không đập phá, không la hét, chỉ giữ lại sự giận dữ trong lòng mình để đến khi gặp kẻ cần giết thì toàn bộ những sự giận dữ ấy đều sẽ bộc phá ra.

- Bảo sao, bảo sao thư tuần này lại nhiều chỗ bị cứng, hóa ra là do nàng ấy vừa viết vừa khóc à.

Nam bình tĩnh nói, nhưng Hắc Thử có thể cảm nhận được không gian xung quanh đây như bị đông cứng lại mỗi khi Nam cất lời, sự lạnh lẽo đó có thể không phải là nó tưởng tượng mà có lẽ thực tế cũng như thế. Nếu nhìn ra ngoài cửa số nó có thể thấy trời đất đang tối sầm lại, mây đen giăng ngập trời, sấm sét giật đùng đùng, thậm chí ngay cả những ngọn gió cũng lạnh thấu xương, sắc bén cắt da cắt thịt.

- Tại sao ngươi lại không cứu nàng ấy ra?

Nam đột nhiên nhìn về phía Hắc Thử. Chỉ một ánh mắt đơn giản nhưng Hắc Thử cảm thấy như từng cọng lông, từng miếng cơ, từng tế bào đều bị đông cứng lại trước ánh mắt bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ này, thậm chí ngay cả linh hồn nó cũng có thể đã bị đóng thành băng. Hắc Thử run rẩy cúi rạp người, đáp lại:

- Là....là do cô ây không muốn! Thuộc hạ sau khi biết tin đã đột nhập vào phòng cô ấy, vốn muốn cứu cô ta ra nhưng cô ta sống chết không chịu đi! Cô ta nói thân là một thành viên của gia tộc Rossae thì không thể hèn nhát trốn tránh được! Cô ấy còn nói nếu thuộc hạ cưỡng ép mang đi thì cô ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn, thuộc hạ vì sợ cô ta làm liều nên mới...nên mới....

Hắc Thử không nói gì nữa, ánh mắt của Nam quá đáng sợ, đến mức ngay cả giọng nói của nó cũng đã bị nghẹn lại ngay giữa họng.

- Được rồi, ngươi làm tốt, tốt lắm. Vậy nói ta nghe Đế Quốc có đáng để ta tha chết, hay ta sẽ tiêu diệt tất cả? Nói đi.

- Thưa ngài! Đế Quốc thật sự là không đáng để tồn tại! Hoàng tộc thối nát, quý tộc hống hách, đến cả con người cũng lừa lọc dối trá lẫn nhau! Thật sự không đáng tồn tại!

Hắc Thử gần như gào thét lên để lấn át đi sự sợ hãi từ thẳm sâu linh hồn. Sự sợ hãi này không phải là thứ sợ hãi mà người ta có thể miêu tả được, dẫu là con mồi gặp thợ săn cũng không sợ hãi thế này. Đây là sự khủng bố, khủng hoảng và cách biệt! Là sự sợ hãi nguyên thủy! Hắc Thử sau khi báo cáo xong liền chôn mặt xuống dưới đất không dám ngẩng đầu lên.

- À, là vậy sao? Vậy thì dễ xử rồi.

Nam bỏ lại một câu như vậy cậu liền bước ra ngoài. Bộ mặt vẫn là nụ cười thường trực đó nhưng sự lạnh lẽo và sát khí lại bao trùm lên mọi vật khiến dù là một ngọn cây cũng không dám lay động theo gió. Mọi thứ như đóng băng, thời gian, không gian như dừng lại, tất cả mọi thứ đều không còn hoạt động.

- Xích Long.

Lời của Nam nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng sự lạnh lẽo lại càng theo đó mà tăng thêm. Xích Long được triệu gọi, ngay lập tức từ bỏ việc huấn luyện binh sĩ, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Nam, quỳ xuống một chân sẵn sàng nghe lệnh. Ngay khi cảm nhận được cỗ sát khí kia nó đã sợ hãi đến mức không dám cử động, đây là sự khủng bố từ bên trong tâm hồn!

- Chuẩn bị binh sĩ, tất cả. Dẫn thêm 1 triệu quân Undead nữa, chúng ta san bằng Đế Quốc! Nhớ, san bằng!

Xích Long không dám mở lời mà chỉ có thể cúi đầu xuống nhận lệnh, từ khi đối diện với cỗ sát khí đến mức ép chặt trái tim như này thì nó đã không còn đủ tự tin để đối mặt với chủ nhân nữa.

- Phong Hồ, Lam Ưng.

Hai người nữa được điểm tên ngay lập tức bước lên, cùng một lúc quỳ xuống, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng mặt Nam một lần.

- Các ngươi dẫn theo 200 con quỷ trinh sát bắt gọn Hoàng Tộc và Quý tộc! Nhớ, bắt sạch! Nhớ chừa gia tộc Rossae ra!

Hai người đồng thời cúi đầu lĩnh mệnh, đến lúc này họ mới hiểu được áp lực mà Hắc Thử và Xích Long trải qua lớn đến thế nào. Không phải là áp lực từ trọng trách mà là áp lực bởi sự lạnh lẽo đến không thể thở của Nam.

- Lục Dịch.

Một quả cầu lăn đến trước mặt Nam. Không phải là Lục Dịch bày trò mà thật sự số Ma lực bên trong cơ thể cậu ta đã bị bầu không khí ở đây đóng băng theo đúng nghĩa đen. Lăn đến trước mặt Nam, Lục Dịch ráng sức mình phá vỡ lớp băng, cúi xuống thật sâu chờ đợi mệnh lệnh.

- Ngươi dẫn theo toàn bộ Slime đi theo Phong Hồ hấp thụ toàn bộ tài sản của chúng.

Lục Dịch cũng không dám đáp, lại chỉ âm thầm cúi đầu lĩnh mệnh.

Cả bầu không khí đông cứng này, người duy nhất vẫn có thể hoạt động sôi nổi chỉ có đúng đứa con gái đầu lòng của Nam là có thể. Bạch Không hớn hở hỏi:

- Phụ thân! Vậy con sẽ làm gì?

Có lẽ, chỉ khi nhìn đến đứa con gái cưng của mình Nam mới nguôi ngoai phần nào, bầu không khí cũng đã dễ thở hơn. Cậu nhìn Bạch Không, cười đáp lại, một nụ cười chân thành:

- Con đi theo ta cứu ngươi.