Con đường từ đỉnh đồi đến chân đồi cũng không quá xa, chỉ cần đi một lát là đã đến, đứng trước cánh cổng gỗ thông ra ngoài, Bạch Không không biết làm thế nào mới có thể ra. Mặc dù Bạch Không đúng là con gái của Nam, cô cũng thừa hưởng một chút kĩ năng của phụ thân mình như triệu hồi Undead nhưng đẳng cấp của cô vẫn chưa đủ để ra lệnh cho đám Undead ngay dưới quyền điều khiển của Nam. Trên người cô tồn tại khí tức của Nam, thêm cả một chút sự liên kết yếu ớt giữa cô và lũ Undead nên chúng mới không tấn công, nhưng đó đã là cực hạn, cô hoàn toàn không thể ra lệnh cho chúng.
Cô dĩ nhiên không chịu thua, đã mấy lần thử nhảy qua cái hàng rào nhưng lần nào cũng bị vài mũi tên và một cái trận pháp ngăn lại. Đám Undead sớm được ra mệnh lệnh là tất cả đều phải đi qua cổng chính, hoặc không chính là kẻ địch, ngay lập tức bắn hạ. Bởi mệnh lệnh này nên Bạch Không hoàn toàn không có cách nào nhảy qua cả.
Đường này không được, đường kia cũng không xong, Bạch Không không còn cách nào khác ngoài ngồi bệt xuống nền cỏ, ngẫm nghĩ nên làm thế nào. Cô tất nhiên có thể dễ dàng hạ gục đám Undead yếu ớt này, bởi cấp độ của cô từ khi sinh ra đã là 80 trong khi đám này chỉ là 20, chúng yếu đến mức cô có thể dễ dàng giết chúng nếu không chú ý. Nhưng Bạch Không lại không làm thế bởi đám Undead này chính là vật triệu hồi của Nam, nếu cô dám phá hoại chúng nhất định phụ thân sẽ mắng cô. Nghĩ đến cảnh phụ thân mắng mình, dù không xảy ra nhưng nó cũng khiến Bạch Không sợ muốn khóc.
- Con không vượt qua được cái tường này sao?
Nam không biết từ đâu xuất hiện, một tay xoa đầu Bạch Không, một bên vô cùng từ tốn hỏi.
- Con dĩ nhiên có thể vượt qua, nhưng con sợ....
Bạch Không nghe Nam hỏi ngay lập tức bật lại, nhưng càng về sau giọng nói của cô càng nhỏ, đến cuối cùng hệt như tiếng muỗi kêu, hoàn toàn không thể nghe cô đang nói gì dù với thính lực nhạy bén thế nào. Nam cười, ngồi bệt bên cạnh Bạch Không, hỏi:
- Con sợ cái gì?
- Con sợ nếu con phá hoại những cái này thì người sẽ giận con.
Nam nghe thế liền cười phá lên khiến Bạch Không vô cùng xấu hổ. Sau cùng, Nam rốt cuộc nói:
- Con không cần sợ, dù con có phá tan cái trại này ta vẫn sẽ không giận con. Trừ khi con làm những việc không nên làm.
- Việc không nên làm? Làm gì ạ?
- Hihi, để lát nữa ta kêu Phong Hồ dạy con học, rồi con sẽ biết đó là gì thôi.
- Ưm.. không chịu đâu, con không muốn học!
- Ngoan thôi nào, con chỉ cần học chữ, học làm toán và học về các loại Ma Vật là được, sau đấy ta sẽ không bắt con học nữa, chịu không?
- Hứ, vậy chẳng khác nào kêu con học hết! Học hết rồi dĩ nhiên chẳng còn gì để học nữa!
Nam lại cười, bàn tay xoa xoa mái tóc của Bạch Không lại càng dịu dàng. Đây là lần đầu tiên cậu làm cha, là lần đầu tiên cậu có một đứa con gái, và lần đầu tiên cậu cảm thấy tương lai không còn đáng sợ như mình nghĩ. Nếu như mỗi ngày tiểu thiên thần này đều ở bên cạnh cậu thì đúng là tương lai sẽ không còn gì đáng sợ nữa. Nhìn con gái mình, một bóng dáng quen thuộc chợt xuất hiện rồi lồng vào hình ảnh của Bạch Không khiến Nam có chút ngỡ ngàng. Câu dù bất ngờ nhưng lại nhanh chóng phủ định ý nghĩ trong đầu mình, người đã chết rất lâu rồi, sao còn có thể sống lại chứ.
- Được rồi, không trêu con nữa, chúng ta ra ngoài nhé?
Nam một tay đã có thể nhấc bổng cơ thể nhỏ nhắn của Bạch Không. Cô bé lại rúc người vào ngực Nam, bộ dạng trông rất thoải mái, cô bé khẽ gật đầu khi được Nam hỏi. Được con gái mình xác nhận, Nam đơn giản bước qua cánh cổng gỗ lớn, đằng sau cậu chính là Xích Long. Tên này lúc mới tới đã thấy Nam đứng ở đó khiến hắn cảm thấy giật bắn mình, cứ tưởng bản thân đã làm gì sai cơ, hóa ra là không phải, xác nhận được chuyện này khiến hắn không khỏi thở dài một hơi.
Ở bên ngoài. Ngoài những mũi tên bị phản ra lúc nãy thì còn lại những kẻ xui xẻo bị mũi tên bắn trúng. Bên phía Cuồng Nhân Quốc có lẽ là ít thương vong hơn bên Đế Quốc do bên đó chỉ chú trọng phần lớn vào sức khỏe cơ thể nên mũi tên bắn ra cũng không nhiều. Ngược lại bên Đế Quốc thì dựa dẫm khá nhiều vào vũ khí nên số lượng mũi tên bắn vào trong doanh trại cũng khá nhiều nên số thương vong cũng khá lớn.
Ngay khi vừa bước ra, mùi máu tanh đã xộc ngay vào mũi của Nam, đúng là một mùi thơm tuyệt hảo cho một cuộc đi săn. Xác chết la liệt nằm ngổn ngang khắp nơi, có rất nhiều kẻ ngay cả khi đã chết vẫn còn đọng lại trên mặt sự hoảng sợ và bất lực của bản thân khiến ai nấy đều cảm thấy có chút không đành lòng khi nhìn vào. Một số khác còn sống thì cũng bị thương chi chít, số lượng bắn vào có thể 100 150 nhưng số lượng phản ra lại hơn 400, nhiều người bị thương, bị cắm vào chân vào bụng vài mũi tên cũng là điều dễ hiểu.
Nam bước lên trước một bước, một tay vẫn còn bồng Bạch Không. Hình tượng soái ca ngay lập tức bị đập nát bởi sự dễ thương của cô bé trên tay cậu. Nam dường như không quan tâm đến điều đó, nói lớn:
- Bây giờ hoặc là cút hết, hoặc là vĩnh viễn chôn thân ngay tại đây, chọn đi!
Lời của Nam vang vọng khắp chiến trường. Một chất giọng đanh thép, mạnh mẽ, không chút sắc thái tình cảm, hoàn toàn không có vẻ gì là giống với khi nói chuyện với các thủ hạ của mình. Chiến trường bên Đế Quốc thì Nam sẽ giải quyết, còn bên Cuồng Nhân Quốc thì Phong Hồ sẽ giải quyết, dù sao thì cũng từng là đồng hương nên có thể cậu ta sẽ ra tay nhẹ hơn.
- Chờ đã! Chỉ cần ngươi giao ra các vật phẩm thu thập được trên chiến trường thì chúng ta sẽ lập tức lui quân! Không cần thiết phải đánh nhau chết sống để rồi lưỡng bại câu thương!
Một tên mặc áo giáp sáng loáng bước ra, trông có vẻ như là tướng lĩnh của phe bên đó. Nghe đám kia vậy mà dám bàn điều kiện với mình, Nam móc tai, cười khểnh:
- Lưỡng bại câu thương? Các ngươi đủ trình để làm chuyện đó sao? Thêm nữa là không có chuyện đồ ta nuốt vào rồi thì sẽ trả lại!
Thật lòng mà nói thì dù Nam có muốn trả lại cũng không được bởi một nửa trong số đó đã bị Lục Dịch hấp thụ, hình như cậu ta có thể chuyển hóa thành bất cứ dạng vật chất nào mà cậu ta đã hấp thụ, và cũng có thể tăng cường sức mạnh nhờ việc hấp thụ như vậy. Còn số còn lại thì, một nửa chia cho đám Slime hấp thụ chung, nửa còn lại chia cho mọi người rèn thành vũ khí hay nông cụ cần thiết, dù sao thì nơi này cũng là một vùng đất trù phú mà.
Tên tướng lĩnh kia vốn muốn nói thêm gì đó nhưng chưa kịp nói gì thì một mũi tên đã ngay lập tức găm thẳng vào đầu hắn, nhất kích đoạt mạng, không một ai ngờ tới bao gồm cả Nam và Xích Long. Người ra tay không ai khác chính là cô gái tưởng như vô hại, Bạch Không. Một khả năng khác của cái đuôi chính là sao chép, bất cứ vật chất gì sau khi được nó hấp thụ thì nó đều có thể sao chép lại y chang. Sau khi ra tay cướp lấy một sinh mệnh, cô nhóc không có vẻ gì là sợ hãi hay khủng hoảng mà trái lại bình tĩnh đến lạ, cô ôm cổ Nam, phấn khích hỏi:
- Phụ thân, con không làm người thất vọng chứ?
Nam bấy giờ mới tỉnh lại, cậu cười khẽ, hôn nhẹ lên trán của Bạch Không, đáp lại:
- Không, con còn làm ta bất ngờ đấy.
Một cơn gió lạnh quét qua. Đám quân lính của Đế Quốc vừa mất tướng quân đã như rắn mất đầu, không quan tâm trước sau đã ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. Chúng biết bản thân vĩnh viễn không thể nào chống lại được ba con quái vật đội lốt người đó nên chạy sẽ là một lựa chọn khôn ngoan nhất. Nam thấy đám này vậy mà yếu đuối, tinh thần yếu kém hơn mức mình tưởng thì chỉ thất vọng ra lệnh:
- Xích Long, Lam Ưng, truy kích trong phạm vi 100m thôi, sau khi vượt qua khoảng cách đấy thì không cần truy nữa.
Xích Long cúi đầu nhận lệnh, sau đó liền biến mất không một dấu vết, ngay cả Lam Ưng người vốn không nên tồn tại ở đây cũng biến mất.
- Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Bạch Không tiểu thư đúng là rất mạnh mẽ giống cha mình nha.
Phong Hồ không biết từ xó xỉnh nào chui ra đi đến bên cạnh Nam, một tay không hề do dự mà xoa đầu Bạch Không. Bạch Không không quá thích người này bởi cô luôn cảm thấy đằng sau khuôn mặt tươi cười đó luôn là một âm mưu to lớn gì đó, sự áp lực ấy khiến cô cảm thấy không thoải mái. Tuy vậy, nếu đều là thuộc hạ của Nam thì hẳn đây là một người cô có thể tin tưởng được, vậy nên khi bị xoa đầu Bạch Không cũng không thể hiện sự không thoải mái nào.
- Dựa theo phong cách làm việc của ngươi thì chắc là không có ai còn sống rồi nhỉ? Làm việc tuyệt tình quá đấy~
Phong Hồ nghe câu nhận xét nửa khen nửa chê của Nam cũng chỉ mỉm cười đáp lại:
- Haha, ngài nói thế là sao chứ? Ta vẫn làm theo lời người thả cho một vài tên đi rồi, nhưng có thể đi tới được Cuồng Nhân Quốc hay không thì cũng phải coi chúng may mắn hay không đã.
- Lần sau làm việc nhớ cho gió nhẹ thôi, con ta còn nhỏ vẫn có thể bị trúng gió đấy!
Phong Hồ sở dĩ có cái tên này một phần là vì hắn điên điên khùng khùng nhưng thông minh vô đối. Một phần khác chính là sức mạnh của hắn đại diện cho Phong hay Gió, tên này có thể điều khiển sức mạnh của gió hay chiến đấu. Nếu là trên bàn ngoại giao thì sức quyến rũ hay các Ma Pháp điều khiển trí não sẽ có nhiều đất dụng võ hơn. Có thể nói Phong Hồ là một kẻ gần như hoàn hảo kể cả trên bàn chính trị hay trên phương diện chiến đấu.
- Được rồi, về thôi, ở đây không còn việc cho chúng ta nữa rồi.
Phong Hồ dĩ nhiên không có ý kiến gì, nhưng ngay cả Bạch Không cũng không có ý kiến gì thì đúng là có chút lạ. Nhưng cô bé có vẻ hiểu được sứ mệnh trên vai của Nam lớn đến mức nào nên mới không dám tiếp tục làm nũng.
-------------------------------------------
Chương này tác viết hơi cụt do là hết văn với hết cái để tả rồi. Sang Arc tiếp thôi!!!