Chương 25: Bạch Không (2)

- Thật êm! Êm quá a!

Bạch Không có một chút tính nết di truyền từ cha mình là Nam nên cô hoàn toàn không thể nào ngồi im trên người Lục Dịch mà liên tục nhún nhảy trên người cậu khiến cậu thật sự cười khổ. Do cấu tạo cơ thể của cậu là gần giống nước nên có độ đàn hồi rất cao nên Bạch Không mới không chút lưu tình nhảy trên người cậu. Cô bé lần đầu được ra ngoài thế giới nên cô rất hiếu kì với mọi thứ xung quanh, hết chỉ cái này đến chỉ cái khác, Lục Dịch ở phía dưới tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn rất vui vẻ giải thích cho cô.

- A! Cái kia là cái gì?

Bạch Không đột nhiên chỉ tay lên trời, chỉ vào một thứ gì đó đang bay rất nhanh đến chỗ hai người. Lục Dịch khẽ rướn mình nhìn xem thứ đó là thứ gì, sau đó cậu cười khẽ, đáp lại:

- Tiểu thư, đó là mũi tên, thứ này có thể khiến người khác bị thương, ngài không nên chơi với chúng.

Lời cậu vừa dứt mũi tên cũng bay tới trước mặt hai người. Tuy thế, Lục Dịch lại bắt lấy nó vô cùng dễ dàng rồi thả cái mũi tên ấy xuống tay của Bạch Không. Cô bé cực kì hiếu kì với thứ "vũ khí" này, liên tục nhìn từ góc này đến góc khác, thậm chí còn không sợ mà sờ thẳng vào đầu mũi tên khiến Lục Dịch sợ hết cả hồn, nhưng Bạch Không đã đón đầu trước:

- Hihi, không cần lo, cơ thể ta được kế thừa từ phụ thân nên rất cứng cáp nha!

Như để minh họa cho lời nói của mình, Bạch Không không hề ngần ngại mà đâm thẳng mũi tên vào một vị trí không ai có thể ngờ tới, mắt của con bé. Lục Dịch lần này thật sự là sợ đến hồn bay phách lạc, xúc tu từ bốn phía ngay lập tức bao vây lấy cánh tay của Bạch Không, bằng tốc độ nhanh nhất cản cô lại. Nhưng tốc độ vẫn chậm hơn so với Bạch Không, Lục Dịch vốn tưởng một màn máu tanh sẽ diễn ra, nhưng không, mũi tên trong tay Bạch Không ngay lập tức vỡ vụn thành từng mảnh. Thậm chí ngay cả con mắt còn cứng cáp như thế thì đừng nói gì đến cơ thể bên ngoài của cô.

- Tiểu thư, sau này muốn làm gì thì có thể nói trước cho thuộc hạ không, bằng không thuộc hạ sẽ bị đau tim chết mất!

Lục Dịch như thoát khỏi án tử, ngay lập tức thở dài một hơi, nhưng cậu vẫn không quên trách móc Bạch Không một cách kín đáo. Đau tim là chuyện nhỏ, nhưng đau tim xong mà gặp chủ nhân thì thật sự mạng cậu sẽ không còn gì để nói, lột da là còn nhẹ chán. Bạch Không nghe vậy liền phồng má trông khá dễ thương, cô nhóc không phục nói:

- Nhưng rõ ràng phụ thân ta nói là người ta rất thích sự bất ngờ và kích thích mà, không phải sao?

- Chủ thượng nói không sai, nhưng mà kích thích như thế này thật sự sẽ làm chết người đó!

Lục Dịch cười khổ, hóa ra tiểu thư dám làm trò này là do có chủ thượng ở đằng sau hậu thuẫn. Con người thì ai cũng sẽ thích sự bất ngờ và kích thích, nhưng kích thích kiểu Bạch Không thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ có người đứng tim mà chết mất. Dẫu biết là thế nhưng Lục Dịch thật sự không dám nói thành tiếng.

- Hứ! không quan tâm ngươi nữa, phụ thân kêu ngươi dẫn ta đi chơi mà ngươi dẫn ta đi đâu đây?

- Chỉ là làm quen với mọi người chút thôi mà.

Lục Dịch cười đáp lại với câu hỏi của Bạch Không. Theo lời của chủ thượng thì cậu cần phải cho mọi người biết về sự tồn tại của Bạch Không dưới tư cách là con gái của Nam nên việc giới thiệu thế này là cực kì cần thiết.

Đi đến đám đông, trên ngọn đồi bây giờ đã xuất hiện rất nhiều ngôi nhà gỗ trông có vẻ khá khang trang, đây là nhờ công sức làm không biết mệt của lũ Undead và cả sự căn chỉnh kịp thời của mọi người nên mới có nhiều ngôi nhà khá đẹp thế này. Vừa thấy Lục Dịch đang chậm rãi bò tới, trên đầu cậu ta có một cô bé trông khá xinh xắn, mọi người ngay lập tức bu tới, hỏi dồn dập:

- Cô bé dễ thương này là ai thế?

- Phải đấy, ai vậy?

- Cậu tới đây có chuyện gì sao?

- Có thật là chủ thượng đã về không?

-....

Những câu hỏi cứ dồn dập khiến một cô bé chưa bao giờ nói chuyện với người lạ như Bạch Không cảm thấy vô cùng khó chịu và xấu hổ, cô nhóc ngay lập tức nhảy khỏi người và vòng ra sau Lục Dịch, trốn tránh hệt như lúc cô bé gặp các thuộc hạ của Nam vậy. Lục Dịch thấy vậy liền cười, một cái xúc tu quấn quang người Bạch Không rồi để cô bé ngồi lên đầu mình. Một bên hành động còn một bên cậu nhanh chóng giải thích:

- Lần này ta tới cũng không có công việc quan trọng, chỉ là muốn giới thiệu cho mọi người một người mà thôi. Đây là Bạch Không tiểu thư, là con gái đầu lòng của chủ thượng!

Lời của Lục Dịch vừa dứt, mọi người liền lặng ngắt như tờ, nhưng sau đó lại liên tục có tiếng hò reo:

- Thật sao?!

- Chủ thượng có con gái, lại còn lớn như vậy nữa?

- Ngài ấy có con khi nào vậy?

- Đúng là con giống cha, có một chút khí chất của chủ thượng!

-....

Phần lớn con người ở đây không biết đến sức mạnh của Nam nhưng thông qua công cuộc tẩy não của Phong Hồ nên mới đạt đến hiệu quả như này. Còn với lũ Slime thì chúng sớm đã biết đến sức mạnh thực sự của Nam thông qua lời kể của Lục Dịch. Mặc dù Phong Hồ có sử dụng một chút Ma Thuật lên họ nhưng đó chỉ là một Ma Pháp kích thích đơn thuần mà thôi. Ma Pháp này cấy vào đầu đối tượng một ý nghĩ, rồi lâu dần ý nghĩ đó sẽ trở thành sự thật hiển nhiên, nhưng để làm được điều đó thì đối tượng cần có một chút ý nghĩ đó đã. Phong Hồ đã cấy vào đầu mọi người ý nghĩ trung thành với chủ thượng, mặc dù chỉ qua bảy ngày nhưng cái ý nghĩ đó thật sự đã trở nên khá thành công. Rie dĩ nhiên biết việc này nhưng cô cũng không có ý kiến gì, cô hiểu làm việc cho người thì dĩ nhiên phải cho người thấy sự thành tâm của mình. Nếu Nam có thể bảo vệ được họ chu toàn thì họ trung thành với cậu cũng được. Vậy nên thái độ của Rie với chuyện này vẫn luôn là mắt nhắm mắt mở cho qua, dù gì thì Ma Pháp này chỉ là kích thích chứ không phải là ghi đè lên nên cũng không có tác hại gì.

Bạch Không bị mọi người bao vây, cô nhóc vốn muốn chạy trốn, đó là bản tính của một đứa nhóc nên không thể trách được. Nhưng đường lui sớm đã bị Lục Dịch chặn lại bằng xúc tu. Không thể lui được, Bạch Không không còn cách nào khác, cô nhóc hít một hơi sâu sau đó bước lên, tự tin nói:

- Đúng vậy, ta chính là con của phụ thân, chính là chủ thượng của mọi người!

Mọi người nghe thế đều nở một nụ cười nhẹ. Một số ít còn quá phận hơn là nhéo má cô hay xoa nhẹ mái tóc của Bạch Không. Lục Dịch cũng đúng là sợ hết hồn, cậu vốn tưởng Bạch Không sẽ bão nổi đánh người nhưng có vẻ như cậu đã lo thừa rồi. Bạch Không dù bị mọi người động chạm nhưng lại không có bao nhiêu khó chịu, ngược lại cảm giác rất thoải mái và vui sướng do được mọi người tôn trọng và yêu quý như vậy.

- Hứ! Dám động vào đầu ta, đúng là muốn chết mà!

Tuy nói là thế nhưng Bạch Không cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, cô nhóc thật sự rất thích được cảm nhận cảm giác mọi người yêu quý này. Bạch Không thật sự rất hiếm khi được thật sự gần gũi với Nam, cô nhóc luôn cảm nhận được trên người của phụ thân mình luôn xuất hiện một bức tường vô hình ngăn cách mọi người, thậm chí ngay cả cô cũng không thể vượt qua được. Đó là lí do mà Bạch Không rất muốn chứng minh mình cho phụ thân thấy, có thể việc khiến mọi người yêu quý sẽ là một thành tựu để phụ thân phải nhìn mình với con mắt khác. Ngay khi Bạch Không vừa hạ quyết tâm thì một bàn tay chai sần xoa nhẹ mái tóc của cô, đồng thời một giọng nói ồm ồm liền cất lên:

- Tiểu thư, người chơi vui chứ?

Mọi người thấy đột nhiên xuất hiện một sinh vật hình người màu đỏ, một số ít cảm thấy có chút sợ hãi nhưng phần lớn vẫn là bình tĩnh như không, bởi họ biết đây là thủ hạ của Nam, đồng thời cũng là Tổng Chỉ Huy Quân Đội. Biết được thân phận của người đến, mọi người không còn vẻ vui cười như trước mà ngay lập tức quỳ xuống, hô to:

- Bái kiến Tổng Chỉ Huy!

Mặc dù nói mọi người ai cũng đồng thân phận nhưng có một số nhân vật không thể xếp ngang hàng với mình được. Ví dụ như Phong Hồ, quân sư bên cạnh Nam, dẫu hắn ta khá vui tính và dễ tính nhưng mọi người đều phải giữ lại một chút tôn trọng. Và người tiếp theo họ phải hành lễ là vị Xích Long này, đây là Tổng Chỉ Huy Quân Đội, thân phận cao hơn dân đen bọn họ không biết bao nhiêu lần nên cần hành lễ cũng là việc dễ hiểu, mặc dù người này xuất hiện ở đây không bao lâu nhưng do cái hào quang cách người vạn dặm, lại thêm sự nghiêm túc của mình khiến ai cũng sẽ tự động sinh ra sợ hãi.

Thấy mọi người đang vui cười, bầu không khí đang vui vẻ thì đột nhiên lại trở nên cô đọng thế này, nó đã đạp đổ kế hoạch của Bạch Không. Cô bé nhìn tên phá hoại bên cạnh, không ngần ngại đánh mấy cái vào người hắn, vừa đánh vừa trách:

- AAAA.... Tên phá hoại này, không thấy ta đang chơi rất vui sao!

Xích Long thấy Bạch Không bão nổi cũng chỉ cười khe khẽ trông khá dữ tợn, nhưng với một Long Nhân như Bạch Không thì cô chẳng có gì mà phải sợ tên đầu đỏ này hết. Xích Long một bên để mặc cho Bạch Không tùy ý xả cơn tức, một bên hỏi:

- Tiểu thư, ngài có sợ máu không?

Câu hỏi này lại khiến không gian ở đây đóng băng thành một cục. Mọi người đều hiểu ý nghĩa của câu hỏi này là gì, đây là muốn cô gái bé nhỏ này phải trực tiếp đi ra chiến trường. Rie đứng một bên nhịn không được chen lời vào:

- Này Xích Long, anh có hiểu mình đang nói gì không đấy?

- Dĩ nhiên tôi hiểu, nhưng đây là câu hỏi của chủ thượng chứ không phải là của tôi!

Xích Long làm ra vẻ vô tội. Thật sự đúng là câu hỏi này là của Nam, cậu rất muốn thử xem cô con gái rượu của mình liệu sẽ sợ máu như những cô gái nhỏ khác hay là giống bản thân khát máu đến lạ lùng. Những đòn đánh vào người Xích Long sớm đã dừng lại, Bạch Không vén mái tóc của mình, để lộ ra bên mắt trái, đó là một con người đen kịt hoàn toàn nhưng trong đó người ta có thể thấy rõ được những thứ giống như Trận Pháp liên tục xuất hiện rồi biến mất trông vô cùng kì ảo.

- Hừ! Phụ thân sao không đến trực tiếp nói với ta mà lại phái ngươi đi!

Bạch Không vẫn còn phụng phịu vụ không đưa cô đi chơi, bây giờ đến giao nhiệm vụ cũng không phải là người đó đi mà lại là thủ hạ. Chuyện này dĩ nhiên Bạch Không không thể nào nuốt trôi rồi, làm gì có kiểu phụ thân nào cứ để con gái của mình chờ đợi như thế chứ! Xích Long nghe câu chất vấn của Bạch Không liền cười đáp:

- Tiểu thư à, lúc ta đi là ngài ấy vẫn còn đang bàn chuyện với Phong Hồ. Nhưng mà hình như ngài ấy có nói sẽ đến xem người làm việc như thế nào!

Nghe đến việc phụ thân sẽ đích thân đến xem mình giết địch, máu ganh đua trong lòng Bạch Không ngay lập tức nổi lên, cô hừ lạnh:

- Chỉ là chút máu mà thôi! Ta đường đường là con của phụ thân mà lại sợ chút máu tươi này sao!

Vừa nói xong, một đợt mũi tên ngay lập tức bắn vào, đây là loạt bắn dàn trải, có thể là để ra uy của đám bên ngoài nên thương vong có thể sẽ không quá lớn. Tuy thế, không ai ở đây có vẻ là muốn ra tay cả, kể cả là Rie, nếu đã là lệnh trực tiếp từ Nam thì hẳn là sẽ không sai, hơn nữa đây lại là con gái của hắn ta, có thể sẽ làm được trò gì đó.

Thấy mọi người không ai chịu ra thay giúp mình, Bạch Không không có vẻ gì là bất ngờ, cô đưa một tay lên trời, đồng thời hô to:

- Phản thương!

Ngay lập tức cái đuôi trắng của Bạch Không sáng lên, con ngươi màu đen của cô tỏa ra một làn hắc khí bao phủ cánh tay rồi ngay lập tức một Trận Pháp cực lớn bao phủ cả doanh trại, nhìn từ trên xuống hệt như một cái bát úp ngược. Những mũi tên chạm trúng Trận Pháp ngay lập tức biến mất, rồi sau một mũi tên y hệt liền xuất hiện ở hướng ngược lại nhưng uy lực lại được tăng cao hơn rất nhiều. Vốn chỉ muốn lập uy nên số lượng mũi tên bắn vào cũng không quá nhiều, nhưng số lượng bắn ra lại không như vậy, một mũi tên chạm trận pháp sẽ phân thành hai hoặc ba cái. Vậy nên khi trả đòn lại thì một cơn mưa mũi tên thật sự đã xuất hiện, mũi tên bay dày đặc các ngã, hoàn toàn không có chỗ nào để che chắn hay đỡ núp tạm bởi bọn ở ngoài làm gì biết cái doanh trại này sẽ dám phản kháng.

- Chỉ dựa vào đám cóc nhái này mà cũng dám đụng vào doanh trại của phụ thân ta? Ngu xuẩn!

Bạch Không hạ tay xuống, làn khói đen kia ngay lập tức biến mất. Đây là một bản nhược hóa của Kẻ Thu Thập của Nam, phiên bản này có thể tích trữ Ma Lực trong thời gian không giới hạn và số lượng không giới hạn, nó giống như một cục sạc dự phòng vậy. Cái đuôi của Bạch Không cho phép cô bỏ qua các yêu cầu cần thiết để tạo thành một trận pháp mười lần một ngày, sau đó thì phải nghỉ hai ngày để bù lại. Vậy nên trong thời khắc ngắn ngủi đó Bạch Không đã ngay lập tức có thể tạo thành một trận pháp cực lớn bao phủ cả doanh trại. Tuy vậy, do là không có cái nền nên không tới mấy phút cả trận pháp đều đã sụp đổ.

- Xích Long, chúng ta đi, ta muốn xem là tên mất não nào dám đụng vào nơi này!

Nói xong, Bạch Không đi xuyên qua đám người đi thẳng xuống đồi, hướng về phía cổng ra vào trong sự ngỡ ngàng của hầu hết mọi người. Xích Long thấy khí thế uy nghiêm không thể phạm của Bạch Không liền cười khoái trá:

- Haha...phải vậy chứ! Đây mới đúng là con gái của ngài ấy chứ!

- Xích Long anh cũng đừng dạy hư tiểu thư, cho ngài ấy thấy chút máu được rồi, khi cần thì nên can thiệp.

- Xí! Rie cô thì hiểu cái gì, là một chiến binh thì phải máu lửa như vậy chứ!

- Tôi dĩ nhiên không hiểu thế nào là chiến binh nhưng tôi hiểu thế nào là thiếu nữ, chắc anh không muốn sau này tiểu thư không lấy được chồng là do anh đâu!

- Cô nói gì cơ!

Khí thế của Xích Long ngay lập tức thể hiện ra khiến cả một vùng trời trở nên đỏ rực như máu. Nhưng Rie cũng chả vừa, trước khi Nam đi đã đặt tên cho cô, vẫn là Rie Lasbert nhưng sức mạnh của cô sớm đã không kém Xích Long bao nhiêu. Cô rút thanh kiếm dài bên hông mình, khí thế như sư tử thể hiện quyền uy ngay lập tức lộ ra, so với Xích Long cũng không kém là bao nhiêu. Hai người căng mắt nhìn nhau, nếu bây giờ chỉ cần một trong hai ra đòn là cả cái Bình Nguyên Xanh này sẽ nát bét hết!

- Thôi, dĩ hòa vi quý, anh em trong nhà cả mà!

Lục Dịch thấy chuyện này nếu không sớm ngăn lại thì sớm muộn gì cũng có chiến tranh nên thôi, cậu đành phải ra mặt vậy. Cả hai có thể không nể mặt người khác nhưng nhất định phải nể mặt Lục Dịch, hoặc Phong Hồ hoặc bất cứ ai được Nam đặt tên bởi họ đều là người được chủ nhân thừa nhận, tức là họ có cùng thân phận.

- Cậu ngăn hơi sớm đấy Lục Dịch, để họ căng thêm chút nữa không phải là vui rồi sao?

Lam Ưng không biết từ đâu xuất hiện ngồi trên đầu Lục Dịch, một tay xoa nhẹ trên mấy cái xúc tu của cậu ta. Lam Ưng sau khi được Ấn của Nam liền cảm thấy hành động trước kia của mình thật ấu trĩ, sự đố kị của cậu nên dùng cho địch nhân chứ không phải đồng minh nên cậu sớm đã đổi nết. Mặc dù không hoàn toàn nhưng so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều.

- Xích Long cậu nên đi theo tiểu thư đi, nếu ngài ấy có mệnh hệ gì thì tôi cũng không ngại đi săn cậu đâu nha.

- Không đôi co với mấy người nữa!

Xích Long bỏ lại một câu như vậy liền ngay lập tức bước đi.