Chương 24: Bạch Không

Hai ngày nhanh chóng trôi qua dưới sự chuẩn bị cực kì kĩ lưỡng của Nam. Trong hai ngày này Nam thật sự đã làm việc mà không cần nghỉ ngơi tí nào, may mà cậu không phải con người chứ không là đã sớm ngất rồi.

- Hù, cuối cùng cũng xong! Thật sự là mệt chết ta rồi!

- Đúng vậy phụ thân, bảy ngày qua chúng ta thật sự đã làm việc rất chăm chỉ.

Nam đứng nhìn thành quả của mình cùng với một cái bóng trắng nhỏ, cao khoảng một mét và một cái đuôi trắng giống đuôi rồng khá bắt mắt rũ xuống nền. Nếu nhìn từ phía trước thì có thể thấy rõ ràng đó chính là một cô bé với mái tóc trắng quá đỗi dài, đến mức che phủ đi cả cặp mắt và bao trùm cả cơ thể cô vào mớ tóc đó. Cô nhóc mặc một bộ quần áo cũng là màu trắng nhưng lại trông khá mới, đôi hài trắng phối hợp làn da cũng một màu trắng sữa kia tạo nên sự thu hút chỉ riêng cô nhóc mới có.

Cô nhóc này tên là Bạch Không, là một sinh linh chân chính được Nam tạo ra chứ không hề thông qua phương thức triệu hồi nào cả. Đây chính là một trong các khả năng của Hắc Hỏa Long Phượng, một trong số các loài bị ba vị Sáng Tạo Giả xóa bỏ. Theo như lời của Người Dẫn Đường thì từ thuở chưa có gì xuất hiện, chưa có một vật chất hay bất cứ thứ gì các bộ não vĩ đại nhất nghĩ ra cũng chưa hề xuất hiện. Khi ấy chỉ có ba thứ duy nhất tồn tại, họ cũng là những Sáng Tạo Giả: Bóng Tối, Thời Gian và Không Gian.

Cả ba đều có quyền năng ngang với nhau, đều là bất tử bất diệt, đều là những "Nguyên Bản" của tất cả. Bóng Tối phụ trách việc sáng tạo ra các loại sinh mệnh, nhưng nếu không có sự cho phép của Thời Gian và Không Gian thì sinh mệnh đó không thể tồn tại được. Vậy nên khi muốn sáng tạo ra sinh mệnh thì cần đến sự đồng ý của cả ba. Những thứ sinh mệnh được tạo ra đầu tiên được gọi với cái tên "Nguyên Bản", chúng là những thứ đầu tiên hiện hữu trên thế giới. Theo cái ý nghĩa này thì tất cả những sinh vật, sinh mệnh trên thế giới đều có xuất phát điểm là Bóng Tối, mà Nam lại có một nửa huyết mạch là Hắc Long nên dĩ nhiên cậu có thể sáng tạo ra sinh mệnh, tuy vậy đó chỉ là "cái vỏ" bởi dù mang trong mình sức mạnh bóng tối, nhưng muốn giống Bóng Tối thì hoàn toàn không thể nào. Nhưng cậu lại đồng thời có cả huyết mạch Phượng Hoàng, đây chính là vốn liếng để Nam sáng tạo ra sinh mệnh, Phượng Hoàng có một loại lửa gọi là Niết Bàn Chi Hỏa. Đây là loại hỏa diễm cho phép Phượng Hoàng một khi đến tuổi thì sẽ tự thiêu mình bằng chính ngọn lửa đó để một lần nữa sống lại, thay một cách nói khác thì đây là ngọn lửa cho phép "cái vỏ" có được sinh mệnh.

Nam có được huyết mạch của Hắc Hỏa Long Phượng, có cả hai điều kiện cần thiết để sáng tạo ra sinh mệnh nên dĩ nhiên cậu có thể làm thế. Tuy vậy, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó, thậm chí cậu còn không có cơ hội để làm lại lần thứ hai. Sáng tạo ra một sinh mệnh mới chính là thách thức thế giới này, thách thức dòng thời gian vốn có của thế giới này, việc cậu làm không khác gì phá vỡ sự cân bằng. Để có thể cho Bạch Không chào đời Nam đã hi sinh một nửa số tinh huyết của mình để bù đắp lại lượng Ma Lực hao hụt trong khi tạo ra cơ thể cô bé, cậu thậm chí còn tốn 3/4 số tinh huyết còn lại để tạo nên huyết mạch của Bạch Không. Vậy nên từ một góc độ nào đó mà nói thì Bạch Không chính là con gái của Nam cũng không sai, có thể là vì huyết mạch tương liên nên khi cô bé mở mắt đã ngay lập tức gọi Nam là cha rồi.

Sở dĩ Nam tạo ra Bạch Không chính là vì để cô bé làm một bình chứa cho một phần của Người Dẫn Đường, cụ thể là phần trận pháp. Nhưng sau khi sáng tạo ra cô bé thì Người Dẫn Đường lại nói đó chính là một sinh mạng chân chính chứ không phải là một bản sao, điều này khiến Nam cực kì kinh ngạc, cậu thậm chí còn không đành lòng lợi dụng cô bé. Nhưng có vẻ như dù có một phần kí ức của Người Dẫn Đường cũng không khiến cô bé có biểu hiện bất thường nào, thậm chí còn rất thông minh là đằng khác, thêm nữa là tạo nghệ trên phương diện Trận Pháp rất cao.

Đưa một tay xoa đầu đứa con gái đầu lòng của mình, Nam khẽ cười:

- Đúng vậy, con mệt chưa?

- Rồi ạ! Chúng ta có thể nghỉ chưa phụ thân?

Bạch Không lao thẳng vào lòng của Nam, dụi dụi cái đầu nhỏ nhắn của mình vào cơ thể rắn rỏi của Nam, nũng nịu nói ra. Nam thấy vậy cũng chiều theo ý cô bé, ngồi bệt xuống rồi nhẹ nhàng xoa đầu của Bạch Không. Mục đích ban đầu của cậu là lợi dụng cô bé, nhưng từ khi sinh ra Bạch Không, cùng cô sống chung mấy ngày trong căn phòng ọp ẹp này khiến Nam không thể nhẫn tâm nghĩ cô bé chỉ là một bản sao của mình nữa, sâu trong lòng cậu có cái gì đó đã trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Mỗi khi Bạch Không gọi "phụ thân", mỗi khi cô vấp ngã, mỗi khi cô nhõng nhẽo đều khiến Nam cảm giác được rất nhiều cảm xúc khác trong lồng ngực của mình trỗi dậy một cách mạnh mẽ.

Bảy ngày này, đối với Nam quả thực là thiên đường. Không tranh đấu, không nghĩ ngợi, chỉ đơn giản cùng con gái mình cười đùa vui vẻ, cùng con gái mình xây dựng Trận Pháp, thứ mà cô bé thích nhất. Nam càng tiếp xúc với cô bé lâu thì cái cảm xúc trong lòng lại càng trỗi dậy mãnh liệt hơn, có thể đây chính là tình cảm gia đình mà người ta vẫn hay nói. Nam khẽ cười khi nghĩ về điều đó, cậu thật sự không nghĩ rằng một kẻ từng là ác nhân như mình lại có một ngày có được một đứa con gái xinh xắn thế này.

- Phụ thân, chúng ta đã xây dựng xong trận pháp rồi, liệu chúng ta có thể ra ngoài chơi chưa?

Bạch Không vòng tay ôm lấy Nam, tiếp tục nũng nịu dựa vào cơ thể của cậu. Nam khẽ hôn nhẹ lên đầu cô bé, đáp lại:

- Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.

Nam đứng thẳng người, thuận tay bế Bạch Không lên. Bạch Không như phản xạ lại, ngay lập tức ôm lấy cổ Nam vô cùng tự nhiên. Từ khi sinh ra tới giờ cô bé chỉ quanh quẩn trong cái ngôi nhà gỗ ọp ẹp này để bày Trận Pháp cùng với cha mình, cô không hề biết đằng sau những bức tường gỗ này là cái gì vậy nên cô luôn tò mò hỏi cha mình. Nam khi ấy chỉ đơn giản đáp lại khi nào cả hai hoàn thành công việc thì cha sẽ dẫn cô đi thăm thú xung quanh.

Bảy ngày trong đây, Nam cùng với Bạch Không đã xây dựng rất rất nhiều trận pháp để làm bãi huấn luyện cho quân lính. Nơi này có một trận pháp không gian, có thể tạo ra một không gian khác, tùy theo trình độ mà độ rộng khác nhau, với Nam và Bạch Không thì nơi này ít nhất phải rộng bằng một cái thành phố. Nhưng để vào được nơi này hoặc là có khẩu lệnh, hoặc là cần phải có dụng cụ mới có thể tiến vào, bằng không thì khi qua cửa thì chỉ thấy một căn nhà gỗ nhỏ mà thôi.

Cánh cửa gỗ mở ra, ánh sáng chói lòa từ bên ngoài đập vào mắt khiến Nam không khỏi nhăn mặt, còn Bạch Không thì phải nhắm chặt đôi mắt. Vừa bước ra ngoài, tiếng của nhóm hộ vệ ngay lập tức vang lên, kéo theo đó là tiếng của rất nhiều người khác:

- Chủ thượng vạn tuế!

- Chủ thượng vạn tuế!

-.....

Tiếng hô vang rầm trời, làm chấn động cả một vùng lớn. Đối với Nam đó không là gì, nhưng đối với Bạch Không, một cô gái nhỏ chưa biết gì hết lại quá đáng sợ, cô ngay lập tức rúc vào người Nam, sợ hãi nói:

- Phụ thân...con sợ...con sợ lắm....

Nghe con mình nói thế, Nam liền nghiêm mặt quát đám thuộc hạ:

- Được rồi, tất cả im lặng!

Phong Hồ thấy trên tay Nam là một đứa bé liền lân la tới hỏi:

- Chủ thượng, cô bé này là?

- Đây...là con gái ta, tên là Bạch Không. Nếu con bé bị thương thì ta sẽ tìm các ngươi hỏi tội, hiểu chưa?

Nam mới đầu có chút chần chờ có nên nói con bé là con gái mình hay không bởi cậu thật sự còn chút đắn đo. Nhưng khi thấy dáng vẻ sợ hãi, cùng với những biểu cảm ngây thơ của những ngày ấy cậu đã hạ quyết tâm. Nam mỉm cười nhìn chúng thuộc hạ, nhưng khi đến hai chữ cuối cùng thì sát khí lập tức liền tỏa ra khiến ai nấy cũng có chút sợ sệt.

Nhưng so với những cái sợ sệt đó thì họ càng kinh ngạc với thông tin mình vừa nghe hơn, Nam rõ ràng đi vào căn nhà gỗ đó một mình thì làm sao cậu ta có thể có con được? Tuy giữ nghi hoặc trong lòng nhưng tất cả đều không dám nói gì, bởi lời của Nam thế nào thì chính là thế ấy, Bạch Không là con của ngài ấy thì nhất định là con của ngài ấy, ai dám phản đối thì ngay lập tức chém.

Nam khẽ xoa lưng trấn an Bạch Không trước đi hạ cô bé xuống đất, một tay dắt cô bé, cậu giới thiệu từng thuộc hạ của mình cho bé biết:

- Anh trai có tai cáo này là Phong Hồ, nếu con muốn thứ gì có thể tìm anh ấy đòi. Đại ca có sừng rồng kia chính là Xích Long, nếu con muốn đi chơi thì có thể tìm anh ấy. Còn anh nhìn giống cục nước kia chính là Lục Dịch, con có thể tìm anh ấy để chơi đùa. Còn anh trai đang núp trên cây mà có mỏ chim kia chính là Lam Ưng. Con nhớ hết chưa?

Nam vừa chỉ vừa đọc tên từng người, chỉ tới ai thì người đấy đều bước lên một bước vô cùng tự hào. Sau khi chỉ hết một vòng, Bạch Không trông vẫn chưa nhớ hết được, cô bé vẫn còn lẩm bẩm trong miệng:"anh đỏ là Xích Long, anh xanh là Lục Dịch, anh tai cáo là Phong..Phong..." Cô bé cứ lẩm nhẩm để nhớ hết tên từng người, việc cô bé có một thân tạo nghệ cực cao trên trận pháp vậy mà bây giờ lại chật vật để nhớ tên từng người thì đúng là một chuyện rất thú vị.

- Bây giờ ta có việc, con đi chơi với anh Lục Dịch được không?

- Hả? Nhưng phụ thân đã hứa là sẽ chơi với con mà?

Bạch Không vừa nghe Nam nói đã lập tức giãy nãy lên. Nam cũng hết cách, chỉ đành cười cho qua, cậu xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Bạch Không, nói:

- Ngoan, ta thật sự có việc. Sau khi giải quyết xong nhất định sẽ dẫn con đi chơi, chịu không?

- Um, đành vậy thôi.

Cô bé vẫn còn phụng phịu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Nam, ai biểu hắn là cha cô chứ. Nam cười khổ, nhìn Phong Hồ rồi ra lệnh:

- Lục Dịch, ngươi đi chơi con bé, nhớ nói với mọi người đây là con gái ta nhá!

Lục Dịch gật đầu rồi sau đó một cánh tay vươn ra quấn lấy Bạch Không, kéo cô lên người mình ngồi. Cậu ta nhanh chóng trườn đi trong sự thích thú của Bạch Không, suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên cô bé có trải nghiệm như vậy, thích thú cũng là điều dễ hiểu. Sau khi cậu ta đi, không khi liền cô đặc lại, Nam không chút để ý hình tượng ngồi bệt xuống nền cỏ, nói:

- Phong Hồ, mấy ngày qua có chuyện gì đặc biệt không?

Phong Hồ tiến lên một bước, quỳ xuống một chân rồi báo cáo lại:

- Báo cáo chủ thượng, trong những ngày ngài vắng mặt thì Hắc Thử đã gửi một bản báo cáo về, nội dung cũng không có gì quá đáng lưu ý ngoài những chuyện lặt vặt.

- Lặt vặt cũng được, lát nữa đem bản báo cáo đến phòng ta.

- Vâng, chuyện tiếp theo là chúng ta đang bị cả Cuồng Nhân Quốc và Đế Quốc bao vây.

Nghe đến thông tin này, Nam có vẻ đã có một chút hứng thú, cậu hỏi:

- Ồ? Bọn chúng gây chiến sao?

- Không hẳn, thông thường sau mỗi trận chiến thì đều sẽ có một nhóm quân từ cả hai quốc gia này đến chiến trường để thu thập lại xác và các trang bị. Nhưng tất cả xác và trang bị đều đã bị chúng ta thu thập nên bọn họ đang chĩa mũi thương về phía chúng ta, yêu cầu chúng ta giao nộp những vật phẩm đó ra, bằng không chính là chính thức đối đầu với cả hai.

- Heh, ta đã mong chờ bọn chúng đòi lại cả xác cơ đấy.

Nam nghe thấy lí do gây chiến mà không khỏi cười khinh miệt cả hai quốc gia đó. Nếu bọn chúng còn đòi cả xác chết của đồng đội thì biết đâu Nam còn đồng cảm chút, nhưng nếu chỉ là mớ vật phẩm thì ngay cả tư cách để cậu tôn trọng cũng không có. Nam khẽ xoa xoa thái dương, hỏi:

- Bọn chúng đang ở đâu?

- Thưa chủ thượng, bọn chúng vẫn đang đóng quân xung quanh doanh trại, liệu có cần thuộc hạ ra giải tán không?

- Không cần thiết, để con gái ta làm là được rồi. Xích Long ngươi ra ngoài bảo vệ con bé, cho nó thấy máu một chút nhưng đừng làm quá tuyệt.

Xích Long gật nhẹ đầu rồi ngay lập tức biến mất, xem ra chỉ trong mấy ngày tốc độ của tên đó đã nhanh hơn rất nhiều. Phong Hồ thấy hiện tại chính là một thời cơ cực kì thích hợp khi chỉ có hắn và Nam, thêm cả Lam Ưng đang mai phục nữa, hắn hỏi:

- Chủ thượng, Bạch Không thật sự là con của ngài sao?

- Không cần nghi ngờ, con bé thật sự là con gái của ta, mà nói đúng hơn thì ta đã tạo ra nó. Vốn ý nghĩ ban đầu chỉ là làm một bản sao cho ta nhưng sau khi con bé được sinh ra ta lại không đành lòng, không nỡ xem con bé chỉ là bản sao của mình. Phần lớn trong cơ thể nó đang lưu truyền huyết mạch của ta vậy nên nó có được hình dạng khá giống Long Nhân, chắc là nó sẽ nhanh chóng thân với Xích Long thôi.

Nam nằm dài trên nền cỏ, ánh mắt xa xôi nhìn lên trời. Cậu thật sự không ngờ đứa con đầu tiên của mình lại được sinh ra như thế này, thậm chí cậu còn không nghĩ là mình sẽ có con luôn.

- Vậy sao? Nếu thế thì thuộc hạ hiểu tại sao ngài lại gọi Bạch Không tiểu thư là con gái rồi.

Nam nghe thế, khẽ xua tay. Cậu nói:

- Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, còn gì nữa thì báo cáo hết một lần đi, ta sắp đi nghỉ rồi.

- Vâng, hiện tại dân số trong doanh trại đã đạt hơn ngàn nhân khẩu. Phần lớn trong đó là các Ma Vật, chỉ có một phần khá nhỏ là con người. Sau khi Xích Long và Berseker Undead trở về thì họ đã dẫn theo hơn 600 Ma Vật cùng một số ít dã thú có khả năng cho thịt và sữa, đó là nguồn cung cần thiết cho sau này,...

Phong Hồ tiếp tục báo cáo những việc đã xảy ra trong một tuần sau khi Nam biến mất khỏi doanh trại. Đúng là có không ít người cảm thấy có chút lo lắng khi một chiến lực mạnh mẽ như Nam lại biến mất, nhưng phần lớn khác lại trông không có vẻ gì là sợ sệt bởi họ biết rằng thứ duy nhất không thiếu ở đây chính là lực lượng, sức mạnh nên chẳng có gì mà phải rén cả.

Ngoài những thông tin ấy ra thì chỉ còn lại vài thông tin bên lề như kiểu số lượng thực phẩm có thể trụ tới khi nào, có bao nhiêu gỗ có thể sử dụng ngay lập tức hay vấn đề về sự xung đột giữa con người và Ma Vật. Lúc trước chỉ có loài Slime, đó là loài khá lành tính nên mọi người mới có thể dễ dàng làm quen với nhau nhưng sau khi Xích Long về, lại dẫn theo không ít Ma Vật hung dữ như Goblin hay Ogre thì tình hình lại trở nên căng thẳng hơn không ít. Nếu không phải nhờ Rie đứng ra giải quyết, lại thêm sức mạnh của Phong Hồ trấn tràng thì thật sự nơi này đã loạn thành một đoàn.

- Xem ra sau này ta phải suy tính kĩ hơn vấn đề này mới được, còn bây giờ thì theo ta đi xem vài tiết mục thú vị nào.

Nam sau khi nghe bản báo cáo dài lê thê của Phong Hồ cậu ngay lập tức đánh trống lảng ra chuyện khác. Dù Nam là người sinh ra Bạch Không nhưng cậu không biết sức mạnh của cô bé đến đâu nên mới phái Xích Long đi theo bảo vệ, bây giờ nhân lúc hỗn loạn thì cậu cũng muốn xem xem nó có thể làm được trò gì.