Thời gian một ngày trời rất nhanh đã hết. Hiện tại mới chỉ là buổi sáng của ngày hôm sau, gà chỉ vừa mới gáy nhưng từ phía chân trời đã có rất nhiều cái bóng vút không mà đi. Đó chính là đội của Marksman Undead, dù nó được cho phép kéo dài đến tận trưa nhưng để chủ nhân của mình phải đợi là một việc rất bất kính, nếu có thể hoàn thành công việc trước thời hạn thì nó sẽ làm vậy. Vậy nên đoàn người này hành quân ngay trong đêm, thế nên nhiều người bây giờ đang rất mệt, tuy khoảng cách giữa ngôi làng và đại bản doanh cũng không xa, nhưng lại tốn thời gian để dỡ đồ, thêm nữa là có rất nhiều trẻ em và người già vậy nên tốc độ bị kéo xuống rất nhiều. Người già và trẻ em nếu chết thì sẽ khó có thể sử dụng phép hồi sinh cấp thấp để hồi sinh họ vậy nên Marksman Undead đã phải cố hết sức để giảm tốc. Bằng không với tốc độ thực tế thì chỉ cần nửa ngày là có thể đến nơi rồi.
Nhìn về phương xa, nơi chủ nhân hiện tại đang ở. Marksman Undead thấy đã xuất hiện một cái thành lũy bằng gỗ, đầu vót nhọn chĩa thẳng lên trời, cứ cách khoảng vài mét là lại có một trạm quan sát với vài tên Skeleton cầm cung luôn canh phòng nhìn về mọi phía. Theo như lời của Lam Giáp Hiệp Sĩ nói lúc trước thì do bọn họ nằm lọt thỏm ở vùng trung tâm nên hẳn là chủ nhân đã xây dựng xong tất cả thành lũy rồi. Quay đầu nhìn về phía đám con người đang bấu víu trên lưng những con sói, một số khác thì được ngồi trên xe kéo nhưng do đây là thời trung cổ nên xe kéo rất xóc nảy nhưng họ vẫn có thể ngủ ngon lành chứng tỏ rằng tất cả đã rất mệt.
- Chúng ta tăng tốc, đã thấy đại bản doanh ở phía trước rồi!
Marksman Undead nói lớn trước khi tăng tốc. Giọng của nó đến cả Nam cũng chưa từng nghe thấy, đó là một chất giọng trầm và hơi khàn nhưng đa phần người ta vẫn thấy lạnh lẽo nhiều hơn. Rie đi bên cạnh Marksman Undead, cô nhìn về hướng mà tên đó đang nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi kinh ngạc. Tính toán thời gian thì họ đi khoảng gần một ngày nhưng trước lúc đi cô chẳng thấy cái gì ngoài mấy cái nhà lá ọp ẹp như sắp sụp tới nơi, nhưng hiện tại đó lại là một bức tường thành bằng gỗ vô cùng chắc chắn phía dưới chân đồi. Đồi cũng không cao lắm, đâu đó khoảng 100m nhưng phần chân đồi lại khá rộng, nếu muốn hoàn toàn bao quanh ngọn đồi thì phải tốn rất nhiều thời gian và công sức. Rie thât sự không biết làm thế nào mà người đó có thể làm vậy chỉ trong một đêm, cô biết người đó biết Ma Pháp thông qua lời kể của Marksman Undead nhưng Ma Pháp thật sự có thể làm thế này sao?
- Chủ thượng thật sự làm việc rất năng suất nhỉ?
Rie không khỏi cảm khái với khả năng làm việc của Nam. Chuyến đi này thật sự cũng không tốn nhiều thời gian đến thế, chỉ là phải tốn chút ít công sức và miệng lưỡi để thuyết phục họ gia nhập với Nam nên thời gian bị tốn kha khá. Hiện tại Rie dù gì cũng là người của cậu vậy nên tôn trọng cậu ta một chút cũng là điều nên làm.
- Dĩ nhiên. Sở trường của ngài ấy là phép triệu hồi, nếu ngài ấy muốn thậm chí có thể bao phủ cả một nửa Bình Nguyên Xanh này với toàn thú triệu hồi của ngài ấy.
Marksman Undead đáp lời, trong giọng nói sự kiêu hãnh hiện lên rất rõ. Rie cũng sớm biết được sự cường đại của Nam thông qua lời của tên này nên cũng không bất ngờ như lần đầu được nghe. Làng cô lâu lâu cũng sẽ có một vài Ma Pháp Sư đi ngang qua, nhưng họ so với Nam thì thật đúng là một trời một vực. Cô không biết giới hạn cuối cùng của Nam là ở đâu, nhưng đó hẳn là một loại giới hạn mà cô cả đời này cũng không thể biết được.
Cả đoàn di chuyển thêm 20 phút đã đến được dưới chân đồi, họ bị chặn lại bởi đám Undead đang tuần tra của Nam. Marksman Undead thấy vậy liền đi xuống khỏi lưng thú triệu hồi. Hắn bước thẳng đến tên Undead đó, nói:
- Đi thông báo với chủ thượng là ta đã quay về.
Ngài ấy cho hắn tận một ngày trời để hoàn thành, nhưng hắn chỉ tốn nửa ngày để làm việc, tốc độ này chủ nhân hắn không biết hắn đã về cũng là chuyện bình thường. Tuy vậy, tên Undead kia vẫn một mực đứng tại nguyên chỗ, không có dấu hiệu gì là sẽ di chuyển. Marksman Undead khẽ nhíu mày, chuẩn bị nói lại một lần nữa thì một giọng nói khác chợt vang lên chen vào. Đó không ai khác chính là Phong Hồ:
- Hahaha...không cần thông báo đâu. Chủ thượng sớm đã đoán trước cậu sẽ hành quân trong đêm nên phái tôi ra đây để đón cậu đây!
Ngay cả chuyện này cũng đoán được?! Rie và Marksman Undead thật sự có chút kinh ngạc. Vốn lúc đầu họ cũng định là sẽ hành quân lúc sáng sớm nhưng thấy thời gian có chút gấp gáp, người bị thương lại có rất nhiều nên quyết định đi ngay trong đêm. Họ hoàn toàn không ngờ được Nam vậy mà sớm đã đoán trước được họ sẽ làm gì tiếp theo để mà phái Phong Hồ tới tiếp ứng, cái đầu của chủ thượng thật sự nảy số rất nhanh.
- Marksman Undead, cậu mang những người bị thương đi gặp Thiên Thần Của Sự Cứu Rỗi đi. Tên đó dạo này khá là ồn ào do không có việc làm đấy. Còn Rie cô dẫn theo những người lành lặn đi theo tôi gặp chủ thượng, ngài ấy đang đợi cô đấy.
Sau khi bàn giao xong, số người đi theo Phong Hồ giảm xuống một chút. Số người bị thương thật sự là không có quá nhiều, chỉ khoảng 30 người mà thôi, số còn lại thì chỉ xây xát nhẹ chỉ cần băng bó một chút là ổn rồi. Sau khi kiểm kê lại quân số, Phong Hồ dẫn đầu đoàn người tiến vào bên trong đại bản doanh.
Bên trong cũng không khác mấy do từ xa họ đã nhìn thấy một phần của nơi này rồi. Ở trên đỉnh đồi là một ngôi nhà nhỏ nhưng được làm rất khang trang, có lẽ là nhà của Nam. Ở một góc khác là một căn nhà khác được xây dựng khá lớn, có vẻ như đó là nhà kho để cất giữ lương thực. Ngoài ra thì cũng chỉ có một đống gỗ nằm gần nhà kho mà thôi, số lượng gỗ đó đủ để xây lại ngôi làng của họ.
Ngọn đồi không lớn, chỉ đi một chút là lên tới đỉnh. Trên đường đi, họ nhìn thấy có rất nhiều Slime hoạt động xung quanh cái doanh trại này, một số thì học cách chiến đấu với các Undead, số khác thì tụ tập lại một chỗ như đang làm gì đó, điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa chính là có một số lượng không nhỏ Slime tụ tập thành các đám đang học tập với nhau. Chuyện Slime có thể học tập khiến họ cực kì kinh ngạc, không phải họ không biết chúng có thể làm thế mà là chưa ai từng thành công, trí thông minh của Slime như bị thứ gì đó giới hạn lại, chỉ phát triển đến 12 tuổi là hoàn toàn không thể phát triển tiếp. Nhưng ở đây, bọn chúng trông không có vẻ gì là bị cái giới hạn đó giới hạn lại trí thông minh, trái lại chúng còn cực kì thông minh khi có thể đọc hiểu và làm theo những mệnh lệnh một cách chuẩn xác.
- Haha... Mọi người đừng lo lắng, từ bây giờ mọi người sẽ sinh sống cùng với những Ma Vật dưới sự cai trị của chủ thượng. Đám Slime này đã được khai hóa linh trí nên sẽ không có chuyện chúng tấn công người bừa bãi, chủ thượng hi vọng rằng mọi người sớm có thể quen với cuộc sống ở đây, đừng xem những Ma vật này là kẻ địch mà phải đồng hương của mình.
Phong Hồ vừa đi vừa cười. Hắn là một kẻ điên thật sự, nhưng kẻ điên thì cũng rất thông minh vậy nên hắn thường có rất nhiều ý tưởng điên rồ nhưng không dám thực hiện, hoặc là không thể thực hiện do cơ sở vật chất không cho phép. Nhưng ở đây, hắn có quyền làm tất cả mọi thứ miễn đừng vượt quá giới hạn. Quân lính ở đây đều là Undead vậy nên Phong Hồ có thể thử các phương pháp chiến đấu khác nhau mà không sợ hao binh tổn tướng, điều này khiến hắn cứ cười mãi không ngậm miệng được.
- Sống cùng với Ma Vật, thực sự có thể sao?
Rie kinh ngạc nói lên suy nghĩ của dân làng. Cô cũng chỉ là mới tới rồi bị Nam ép buộc phải gia nhập vậy nên cô không hiểu hết được mọi chuyện ở đây. Phong Hồ nghe Rie nói vậy cũng chỉ nhoẻn miệng cười, ngoảnh đầu lại đáp một cách chắc chắn:
- Dĩ nhiên có thể. Con người luôn tự cho mình là loài thượng đẳng nên thường không xem các loài Ma Vật ra gì nên họ mới thường không thể sống chung với Ma Vật. Nhưng ở đây thì lại không như thế, theo chủ thượng nói thì tất cả các loài được bảo hộ dưới tên của ngài ấy đều ngang hàng với nhau, thậm chí nếu có người dám giết một công dân bình thường của vương quốc này thì ngài ấy thậm chí sẵn sàng điều động quân đội đi truy sát kẻ đó. Thông tin thêm cho mọi người thì chủ thượng cũng là Ma vật đó~
Rie nghe tới đây cực kì kinh ngạc, ngay lập tức hỏi lại:
- Sao có thể được? Chẳng phải trước đó ngài ấy là con người sao?
- Hmm, đúng một nửa thôi. Ngài ấy chính xác là một Ma vật nhưng có thể thay đổi hình dạng của mình, chuyện này thì cô không cần lo lắng.
Cuộc trò chuyện chấm dứt ngay khi tất cả nhìn thấy mục tiêu của chuyến đi, Nam. Cậu ta đang ngồi vắt chân đọc một cuốn sách do đám binh lính lúc trước để lại. Bộ dạng này thật sự không hề giống với những gì mọi người đã nghĩ, cậu ta chẳng khác nào một thanh niên đang rảnh rỗi đọc sách, làm gì có phong thái của một bậc đế vương. Cậu ta có một cái đầu và hàng lông mày màu trắng bạc với hai con mắt một đen một đỏ trông vô cùng bắt mắt. Nam ở trần, chỉ mặc một cái quần dài màu đen để lộ ra sáu cái múi cứng cáp của một đứa con trai khiến bất cứ ai cũng mê. Phong Hồ đi lên trước một bước, chắp tay khẽ cúi đầu báo cáo:
- Marksman Undead đã về, cậu ta đã hoàn thành công việc của mình nhưng hiện tại đang dẫn những người bị thương đi chữa trị. Đây là những người còn lại cùng với Rie.
Nam bỏ cuốn sách xuống bên cạnh mình, cậu nhìn về phía Phong Hồ, đôi mắt vẫn còn chút ngái ngủ. Số là sáng hôm nay cậu phải dậy sớm để phân công cho cấp dưới. Nam sớm đã đoán trước là Marksman Undead sẽ hành quân ngay trong đêm nên sáng sớm sẽ đến, cậu buộc phải dậy trước lúc đó để an bài cho Phong Hồ đi đón tên kia đồng thời giải thích cho dân làng những việc đang xảy ra ở đây. Thêm nữa, thông qua báo cáo của một tên Undead thuộc đội của Xích Long thì trong vòng bảy ngày nữa cả hai sẽ dẫn đám Ma Vật về vậy nên Nam phải dậy sớm để chuẩn bị.
- Tốt lắm, ngươi tiếp tục đi dạy học cho đám Slime đi, cố gắng trong vòng bảy ngày khiến chúng có trí thông minh của một người trưởng thành. Chúng ta sắp có rất nhiều công việc để làm đấy.
Phong Hồ lại cúi mình rồi nhanh chóng quay người bước đi, hướng về những con Slime đang tụ tập để học. Hiện tại, chỉ còn lại Nam và đoàn người.
- Cô trông có vẻ rất mệt nhỉ Rie?
- Còn phải nói sao? Vừa về đã phải giúp mọi người thu xếp mọi thứ, lại còn phải thuyết phục những người không chịu đi, rồi còn hành quân ngay trong đêm. Nhiêu đó mà không mệt mới lạ đấy!
Rie cực kì mệt mỏi đáp lời Nam. Lời của cô thật sự không sai, nếu nhìn kĩ thì dưới con mắt của cô là hai quầng thâm vô cùng rõ ràng. Nhìn về phía những người đang cực kì e ngại nhìn mình, Nam nói:
- Được rồi, làm xong việc này nữa thôi thì cô có thể nghỉ rồi. Báo cáo đi, có tất cả bao nhiêu người?
- Hmmm. Tất cả là 254 người, 112 người già, 51 đứa nhóc, còn lại là thanh thiếu niên. Có cần thống kê giới tính với ai đang bị thương hay gì luôn không?
Rie có chút mệt mỏi hỏi, cô đã không còn sự kính trọng như lúc trước, bây giờ bên trong cô chỉ có sự mệt mỏi đến vô hạn. Nam thấy vậy khe khẽ cười, nói:
- Được rồi được rồi, để sau này rồi hỏi tiếp vậy. Lục Dịch!
Nam vừa dứt lời, một con Slime màu lục chậm rãi đi đến bên cạnh Nam, nó khẽ cúi người rồi hỏi:
- Có chuyện gì thưa chủ nhân?
Mọi người, bao gồm cả Rie đều không thể tin vào mắt hay tai mình, họ hoàn toàn không nghĩ đến một con Slime biết nói ở đây. Slime là loài vật có trí thông minh cực thấp, bởi thế nên không thể có chuyện chúng biết nói được, vậy mà ở đây lại có một cá thể như vậy khiến ai nấy cũng ngỡ ngàng.
- Đưa mọi người đi nghỉ đi. Cậu ra lệnh cho đám Slime với Undead xây tạm cho họ một căn nhà tập thể, và nhớ thống kê lại dân số đấy nhá! Từ bây giờ công việc của cậu đổi thành thống kê dân số, rõ chưa?
Con Slime lại một lần nữa cúi mình trước khi quay người lại với dân làng, nó lại một lần nữa lên tiếng:
- Mời mọi người theo tôi!
Nói rồi Lục Dịch ngay lập tức quay đi, hoàn toàn không có ý chờ đợi những người kia. Kì thực lí do khiến Ma vật và con người khó có thể sinh sống cùng nhau chính là do bản năng. Ma Vật bản năng luôn hung bạo và sẵn sàng đồ sát con người trong khi con người bản năng lại không thích và xem thường Ma Vật. Một số Ma vật không có tính hiếu chiến thì cũng sẽ sợ con người, vậy nên khó có thể khiến cả hai chung sống một cách hòa bình được.
Thấy tất cả đã đi, chỉ còn lại bản thân trên đỉnh đồi, Nam khe khẽ thở dài. Nơi này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một vùng đất màu mỡ, sẽ sớm trở thành nơi cho các thế lực xâu xé nhưng hiện tại thực lực của cư dân nơi đây thật sự còn quá yếu. Dù được kĩ năng Người Lãnh Đạo tăng sức mạnh nhưng cũng không hơn là bao, thứ duy nhất họ có chỉ là man lực trong khi binh lính thì lại được huấn luyện kĩ càng, trận này ai thắng ai thua không nói cũng biết.
- Người Dẫn Đường, có cách nào khiến sức mạnh tổng thể của họ tăng lên không?
- Đáp: Không còn cách nào khác ngoài tập luyện. Nếu ngài cưỡng ép tăng sức mạnh của bọn họ thì chỉ khiến họ mạnh được một lúc rồi cả đời sẽ không thể mạnh thêm nữa. Việc chúng ta cần làm là giúp họ có một cơ sở vững vàng để tu luyện, sau này nếu có đột phá sức mạnh thì cũng sẽ dễ dàng hơn.
Nam nghe câu trả lời của Người Dẫn Đường cũng không có bao nhiêu thất vọng, cậu sớm đã nghĩ đến câu trả lời này, chẳng qua là cần một người khác nói ra mà thôi. Nam khẽ thở dài, kế hoạch của cậu lại phải thay đổi một lần nữa. Nam không phải thánh nhân vậy nên cậu không muốn chứa chấp những kẻ vô dụng, nhưng nếu muốn bọn chúng trở nên mạnh hơn ngay tức khắc là một việc không thể nào, việc cần làm bây giờ là giúp họ mạnh lên một cách nhanh chóng nhưng lại không động chạm tới căn cơ của từng người.
- Ai... Xem ra không có cách nào khác ngoài huấn luyện bọn chúng rồi. Ngươi có trận pháp nào thiên về tập luyện không?
- Đáp: Có, ta chính là bách khoa toàn thư, cái gì mà không có. Nếu chỉ riêng huấn luyện thì ngài có thể cân nhắc đến Trọng Lực Trận, cái này chuyên huấn luyện sức khỏe và sức bền, nó có thể tạo thành một vùng có trọng lực lớn hơn hoặc nhỏ hơn các vùng khác. Tụ Linh Trận, loại trận pháp chuyên về tu luyện, nó giúp ngài tụ tập các loại năng lượng về trận pháp. Bách Tiễn Trận, loại trận pháp chuyên về phản xạ, nó có thể tạo thành rất nhiều mũi tên trong phạm vi trận pháp,...
Người Dẫn Đường kể ra một tràng dài các loại trận pháp, nhiều đến mức khiến Nam xạm cả mặt. Số lượng này đúng thật là rất nhiều, nhưng nếu muốn huấn luyện chúng thì cậu chỉ cần một số ít mà thôi.
- Rồi, được rồi, ta biết ta phải làm gì tiếp theo rồi.
Nam vẫy vẫy tay ra hiệu cho Người Dẫn Đường im lặng.