- Chủ nhân, mặc dù thuộc hạ không dám có dị nghị với mệnh lệnh của ngài, nhưng xin ngài cho thuộc hạ một lời giải thích thỏa đáng!
Từ hướng mắt của Nam, một bộ giáp màu xanh nhanh chóng xuất hiện từ trong không khí, không nghi ngờ gì đó chính là Lam Giáp Hiệp Sĩ. Mặc dù đang đeo một cái mũ trụ, nhưng Nam có thể đoán ra được nét mặt của hắn hiện tại. Nghĩ cũng đúng thôi, hắn vì Nam làm việc, thậm chí không tiếc tính mạng nhưng lại không được Nam trọng dụng, đổi lại là ai thì cũng cảm thấy không cam lòng. Nam tất nhiên hiểu điều đó, có công ắt phải có thưởng, thưởng phạt công minh mới là một đấng minh quân. Nhưng Nam thật sự cũng là bị vô thế, cậu nhìn Lam Giáp Hiệp Sĩ rồi thở dài:
- Ta dĩ nhiên có thể ban tên cho ngươi, nhưng sự đố kị trong lòng ngươi quá nặng. Toàn bộ những hành động của ngươi ta đều hiểu động cơ đằng sau đó vậy nên ta mãi vẫn chưa ban tên cho ngươi.
Tựa lưng vào một thân cây, Nam chậm rãi nói ra lí do của mình. Nếu có thể thì cậu cũng rất muốn cho Lục Giáp Hiệp Sĩ một cái tên, cậu thậm chí còn nghĩ xong tên cho hắn nhưng lòng đố kị kia khiến Nam có chút e ngại. Trong thương trường, có đấu đá là tốt, bởi từ đấu đá đó mới có thể khiến họ phấn đấu hơn, rồi từ sự phấn đấu đó có thể khiến vương triều của Nam trở nên thịnh vượng hơn. Nhưng một khi sự đố kị là gốc rễ của mọi đấu tranh thì phiền phức rồi.
- Ta nghĩ ngươi hiểu ta đang nói gì. Giữa các ngươi có một chút tranh đấu cũng không phải là xấu, bởi từ góc độ nào đó mà nói thì lí do đều xuất phát từ việc tốt cho ta. Nhưng sự đố kị đó của ngươi lại không đơn thuần như vậy, ngươi sẵn sàng đẩy đồng bạn của mình vào chỗ chết, sẵn sàng để hắn phạm vào lệnh của ta tất cả chỉ vì ngươi muốn bản thân là duy nhất. Ta biết điều đó, ban đầu thì ta cũng thất vọng lắm đấy chứ, nhưng suy đi nghĩ lại thì dưới tư cách là một sinh vật có trí khôn thì ngươi làm vậy cũng là có lí.
Nam khe khẽ thở dài. Việc giỏi nhất của Nam là đánh đấm chứ không phải là dùng não, càng không phải là loại có thể thông qua hai ba câu là có thể giải quyết được đối phương. Không, Nam không phải là một quân vương túc trí đa mưu như nhiều người vẫn tưởng, cậu chỉ đơn giản là một kẻ có tham vọng lớn lao mà thôi.
Lam Giáp Hiệp Sĩ nghe Nam nói vậy, bàn tay nắm chặt lại. Nó biết tất cả những lời Nam nói với nó đều là sự thật, hiện thực hiển nhiên. Nhưng chính vì thế nó mới không cam lòng, nó đã cố gắng vì Nam rất nhiều, làm rất nhiều thứ vì hắn, thậm chí không tiếc tự tay giải quyết đồng bạn khi trước của mình, tất cả chỉ là để Nam thừa nhận nó. Nhưng kết quả thì sao? Nó càng làm, Nam càng xa cách nó, càng không để ý đến nó! Đối với những kẻ được Nam triệu gọi về từ cõi chết thì thứ đáng sợ nhất không còn là cái chết, mà chính là sự bỏ rơi của chủ nhân mình!
- Ta đã vì ngài mà làm rất nhiều thứ! Vì ngài mà ta không tiếc giết chết Xích Long khi hắn còn sống! Không tiếc vì ngài hi sinh danh dự! Nhưng ngài thì sao? Ngài có bao giờ xem ta là thuộc hạ của ngài! Ngài không bao giờ xem trọng ta, luôn đá ta đi khi có thể! Ngài có biết với những kẻ như ta thì thứ đáng sợ nhất là gì không? Chính là sự bỏ rơi, sự không công nhận của ngài!
Lam Giáp Hiệp Sĩ gần như gào lên để giải tỏa nỗi uất hận của mình. Tại sao nó không được ban tên trong khi ba kẻ mới gia nhập kia thì có? Tại sao Xích Long dù tổn thất nhiều binh lính mà vẫn có tên, trong khi nó thay ngài ấy tiêu diệt một kẻ thù hùng mạnh? Rốt cuộc nó sai ở đâu? Nó đã làm gì mà khiến chủ nhân không thừa nhận sự tồn tại của nó!
Nam nhìn Lam Giáp Hiệp Sĩ đang cực lực gào thét, phát tiết nỗi lòng của mình vào không khí mà không khỏi có chút rầu rĩ. Phải chi nó không có lòng đố kị đến thế thì Nam có thể đã trao cho nó một cái tên rồi. Bàn về năng suất và khả năng trinh sát thì hiện tại không có ai vượt mặt được nó cả, tuy sức chiến đấu không mạnh mẽ như các cá thể khác nhưng tính đột biến trong trận chiến lại khiến nó là một đối thủ vô cùng khó nhằn. Đúng lúc Nam đang rầu rĩ vì không biết làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường thì Người Dẫn Đường liền lên tiếng:
- Ta biết ngài đang buồn vì Lam Giáp Hiệp Sĩ quá đố kị, nó khiến ngài cảm thấy lo lắng về tương lai. Vậy nên ta đề xuất rằng ngài nên kiềm chế nó bằng một loại "Ấn".
- Ấn?
- Đáp: Đó là một loại tăng sức mạnh bằng cách khắc lên người sử dụng một loại Ấn. Ấn này có Âm Ấn và Dương Ấn, Âm Ấn lấy sức mạnh từ những cảm xúc tiêu cực như: đố kị, phẫn nộ, tham ăn, tham lam,... Còn Dương Ấn thì lấy sức mạnh từ những cảm xúc tích cực như: hạnh phúc, vui vẻ, lạc quan,... Mỗi cá thể chỉ có thể có trên mình một loại Ấn, nhưng ngài là chủ nên ngài có thể khắc bao nhiêu Ấn tùy thích. Khả năng của Ấn là gần như không có giới hạn, giới hạn duy nhất chính là trí tưởng tượng của ngài mà thôi.
Nam vừa nghe thế, mắt liền sáng ra. Nếu vậy thì vẹn cả đôi đường rồi, sự đố kị của Lam Giáp Hiệp Sĩ quá lớn, nhưng nhờ thế nó có thể lấy thêm được sức mạnh từ Ấn. Hiện tại nếu đặt tên thì bản thân chỉ cần cho thêm một cái hạn chế nữa là được rồi. Thứ Nam thực sự lo lắng chính là sự đố kị quá lớn đó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và sức chiến đấu của Lam Giáp Hiệp Sĩ, nếu tình hình nghiêm trọng thậm chí có thể kéo cả tổ chức đi xuống chỉ vì sự đố kị đó. Trong một tập thể, sự đố kị đôi khi rất cần thiết bởi nhờ nó mà ta mới phấn đấu hơn, nhưng nếu sự đố kị đó ảnh hưởng đến tập thể thì bằng mọi cách phải tiêu diệt nó.
- Lam Giáp Hiệp Sĩ, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là ta sẽ ban tên và Ấn cho ngươi, nhưng trừ khi ta cho phép ngươi sẽ không bao giờ được lộ ra ánh sáng cũng như không được gặp người khác. Hai là ta sẽ giải bỏ hạn chế của ta, từ nay trở đi ngươi sẽ được tự do. Chọn đi.
- Ta tình nguyện vĩnh viễn cả đời ẩn thân trong bóng tối để phục vụ ngài!
Không một chút lưỡng lự hay chần chờ nào Lam Giáp Hiệp Sĩ ngay tức thì chắp tay quỳ xuống, bộ dạng cam tâm tình nguyện. Kì thực trong lòng Nam cũng biết rõ nó sẽ lựa chọn thế nào, cho nó hai lựa chọn chẳng qua là để cho vui thôi, đối với những tạo vật được gọi lên từ cõi chết như nó thì vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự khống chế của Chúa Tể Cái Chết.
Nhận được sự tôn trọng, tôn kính và quyết tâm của Lam Giáp Hiệp Sĩ, cậu cũng chỉ cười khe khẽ, không ngờ vấn đề làm cậu mất ăn mất ngủ mấy ngày qua lại giải quyết dễ dàng như vậy.
- Từ bây giờ về sau, tên ngươi sẽ là Lam Ưng, Ấn của ngươi sẽ đại diện cho Đố Kị. Ngươi sẽ là đội trưởng của đội Ám Tiễn, sau này có thu thêm thành viên cũng không cần thông qua ta. Nhiệm vụ của các ngươi là thu thập tình báo, tìm nhân tài, một số công việc không thể lộ ra ánh sáng và ám sát.
Sau khi Nam bàn giao xong, số Ma lực của cậu ngay lập tức bị rút đi chỉ còn 1/3, thật sự quá khủng khiếp rồi. Số Ma lực này mà hoàn toàn phát nổ thì chỉ sợ cũng chẳng kém mấy trái bom nguyên tử đâu. Trước khi đi, Nam cố nán lại để xem Ấn rốt cuộc là thứ đồ chơi gì. Không để cậu thất vọng, trên đầu của Lam Ưng xuất hiện một cái Ấn Kí màu đen có hình dạng là một con rắn với hai mắt đỏ ngầu như đang nhìn chòng chọc vào tâm can mỗi người, sau đó nó mới chậm rãi mờ đi rồi dung nhập vào cái lưng của Lam Ưng. Nam lần đầu thấy cái này thì cũng có chút hứng thú, nhưng chỉ thế thôi, sau khi cảm thấy sẽ không còn chuyện gì kinh khủng xảy ra thì cậu ngay lập tức quay đầu bước đi.
Trở lại phía đại bản doanh, ở đó lũ Slime vẫn một mực cúi rạp người để nghe Phong Hồ giảng giải về thế thái nhân tình, đằng sau tên đó là Thiên Thần Của Sự Cứu Rỗi, lúc nãy Nam quên mất chuyện kêu nó đi theo Marksman Undead để chữa trị cho người bị thương ở đó, nhưng mà chuyện cũng đã rồi bây giờ có hối hận cũng không làm gì được. Chỉ đành cầu nhiều phúc thôi, mong sao cho cái làng đó không có nhiều người bị thương. Lại thở dài một thượt, Nam đi đến bên cạnh Phong Hồ, hỏi:
- Tới đâu rồi?
- Báo cáo chủ thượng, tình hình vẫn khá ổn. Đám Slime sau khi được Lục Dịch cho một phần thân thể thì đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, dựa theo suy đoán của thần thì chúng hiện tại có trí tuệ của một đứa bé 12 tuổi, sau này có thể sẽ càng cao hơn.
- Ừm, tốt lắm, tiếp tục phát huy đi. Sau này nếu chúng ta muốn phát triển thì buộc phải dựa vào chúng.
- Vậy chuyện của tên đó sao rồi? Dẫu sao thì chúng thuộc hạ vẫn là cùng hội cùng thuyền thì cũng nên quan tâm nhau một chút.
Phong Hồ nhìn Nam, nở một nụ cười thân thiện. Nam mà tin mấy lời của tên này mới lạ ấy, tám chín phần mười là hắn muốn thăm dò xem có nên để Lam Ưng thành quân cờ của mình hay không mà thôi. Đối với tên Phong Hồ thì này mục tiêu hàng đầu của hắn chính là những thứ chưa biết chứ không phải chỉ là an phận thủ thường.
- Từ bây giờ hắn gọi là Lam Ưng, ngươi cũng nói với những người còn lại đi.
Nam chỉ nói như vậy rồi ngay lập tức rời đi. Trước khi đi cậu còn không quên bồi thêm một câu:
- Từ bây giờ hắn là tổ hành động chỉ trực thuộc ta.
Bỏ lại một câu như thế Nam mới tiếp tục bước đi. Hàm ý trong đó thì quá mức rõ ràng rồi, ý là Phong Hồ đừng có tơ tưởng đến việc lợi dụng Lam Ưng. Phong Hồ nhìn về phía bóng lưng của Nam, nở một nụ cười đầy thâm ý, hắn dĩ nhiên biết rõ ý cậu là gì, nhưng nếu chỉ như thế thì muốn hắn an phận thì chưa đủ đâu.
Nam cũng không quan tâm Phong Hồ có suy nghĩ gì, nhưng hiện tại cậu cần phải chuẩn bị trước cho quốc gia của mình đã. Nếu cậu là một quốc gia gần biển thì sự chủ động trong ngoại giao của cậu sẽ tăng lên rất nhiều bởi biển có rất nhiều khoáng sản và Ma Vật quý hiếm, trong khi ở trong rừng thì ít hơn khá nhiều, đa phần là thảo mộc và một số loài động vật hoang dã mà thôi. Tuy thế cậu lại lợi hơn bởi ở đây có diện tích khá lớn, rất phù hợp để xây dựng. Nói chung thì ở đâu cũng có mặt lợi riêng, nếu tính về giao thương thì ở gần biển khá lợi, nhưng nếu là quân sự và phát triển thì gần rừng lại cho thấy được tiềm năng lớn hơn.
- Xích Long, Berseker Undead, hai ngươi dẫn 500 lính Undead của ta vào rừng đi lùa hết lũ Ma Vật cấp thấp trong bán kính 100km về đây.
Lời Nam vừa dứt, ngay lập tức hai tên thuộc hạ đã xuất hiện sau lưng cậu, chúng cúi đầu lĩnh mệnh rồi ngay lập tức bước đi về một hướng, đằng sau chúng là 500 con Undead với phân nửa trong số đó là Undead cấp trung, phần còn lại ít nhất cũng là cấp 30. Với cỗ lực lượng này nói không ngoa khi cậu hoàn toàn có thể đè bẹp phần lớn các quốc gia trong Hợp Quốc.
Nhìn hai tên thuộc hạ đã đi, Nam lại nhìn về phía cánh rừng, cậu lại tiếp tục triệu hồi thêm một phần lớn Undead nữa. Dù sao thì cũng sắp có rất nhiều con người đi tới đây sinh sống vậy nên cần rất nhiều gỗ để xây dựng nhà ở cho họ, tiếp đó sẽ là phần đường xá, quy hoạch khu vực các kiểu. Nhiêu đó công việc thôi cũng khiến Nam phải nhức đầu, đột nhiên cậu lại nảy ra một ý tưởng.
- Này, nếu ta lấy các ngôi nhà và đường xá để tạo thành Ma Pháp Trận thì liệu nó có hoạt động hay không?
- Đáp: Sẽ hoạt động, tuy nhiên nếu muốn duy trì thì sẽ cần rất nhiều Ma lực rót vào, thêm nữa là một khi một khu vực bị phá hủy thì sẽ khiến cả Ma Pháp Trận bị phá hủy. Nhưng nó có một cái lợi là có thể lồng Ma Pháp Trận này vào Ma Pháp Trận khác để tăng thêm sức mạnh cho Ma Pháp Trận.
Nghe Người Dẫn Đường nói thế, Nam đã có ngay một bản đồ quy hoạch tất cả mọi thứ trong đầu. Ý định của cậu sẽ là xây dựng thành phố theo một vòng tròn, ở tâm chính là lâu đài và quảng trường, làm thế thì quảng trường có thể được tiếp cận từ mọi hướng. Vòng tiếp sau đó sẽ là khu công nghiệp, buôn bán, bộ tư pháp các thứ sẽ được đặt ở vòng này. Vòng ngoài cùng sẽ là khu dân cư, đây sẽ là nơi rộng nhất. Mỗi một khu như vậy Nam sẽ đặt một Ma Pháp Trận, ở trong cùng và ngoài cùng sẽ là Ma Pháp Trận phòng thủ và ở giữa sẽ là tấn công.
Nhưng suy nghĩ thì chỉ là suy nghĩ mà thôi, hiện tại thì số dân cư còn khá là ít, chỉ đâu đó khoảng một cái làng tầm trung mà thôi, vậy nên hiện tại tạm thời chỉ có thể xây khu dân cư, nếu mọi chuyện không đi theo hướng Nam muốn thì chỉ đành thay đổi kết cấu thành phố này thôi.
Tạm không nghĩ về những chuyện đó nữa, Nam bắt tay ngay vào việc đốn gỗ và xây dựng mọi thứ từ con số không.
- Triệu hồi Undead: Tiều Phu, Thú Vận Chuyển. Triệu hồi Ác Quỷ: Đuôi Sắc.
Nam hai tay hai phép, rất nhanh chóng niệm các loại phép thuật triệu hồi khác nhau. Theo đúng lí mà nói thì một người bình thường thì chỉ có thể một lúc triệu hồi được một loại mà thôi, ví dụ như đang triệu hồi Undead thì không thể triệu hồi Ác Quỷ và ngược lại. Thậm chí bằng một cách nào đó có thể đi chăng nữa thì việc triệu hồi một lúc 2 loại Undead khác nhau cũng là bất khả thi bởi nó sẽ làm loạn Ma Lực và kết quả là sẽ không có cái gì được triệu hồi. Nhưng nam lại có thể làm được, và nhìn bộ dạng của cậu thì trông nó thậm chí còn chả mất sức.
Thật vậy, nhờ vào hiệu quả của Chúa Tể Cái Chết và Lời Triệu Tập Đế Vương thì việc một lúc triệu hồi nhiều loài cũng không phải việc khó với Nam. Thậm chí cậu còn không cần quan tâm đến giới hạn số lượng triệu hồi, giới hạn duy nhất là số Ma Lực của cậu chứ không phải là giới hạn triệu hồi.
Hai Ma Pháp Trận một lục một đỏ xuất hiện ở hai lòng bàn tay Nam, theo đó là 2 Ma Pháp Trận cực lớn cũng xuất hiện ở trên mặt đất trước mặt cậu. Ngay sau khi Ma Pháp Trận được hoàn thành, các loài được triệu tập cũng dần dần ngoi lên từ trong Ma Pháp Trận. Đám Undead thì không có gì để tả, Tiều Phu là một loại Undead chuyên về chọn gỗ, đốn gỗ và vận chuyển gỗ, chúng biết mọi cách để đảm bảo cái cây được vận chuyển là tốt nhất. Voi Vận Chuyển là một loại Undead có hình dáng giống một con voi cỡ bự, nó có sức khỏe và thể lực vô cùng tốt nhưng sức tấn công thì khá yếu, loại này thì chỉ có thể vận chuyển chứ khó có thể sử dụng làm lính tấn công được. Do là được triệu hồi dưới dạng Undead nên chúng không biết mệt mỏi là gì, có thể làm việc cả ngày lẫn đêm nên không cần lo về năng suất.
Phía bên Ma Pháp Trận kia là lũ Đuôi Sắc. Đây là loại Ác Quỷ khá yếu, chúng chỉ cao cỡ một cậu nhóc 15 tuổi với làn da đỏ đặc trưng và cái đầu trọc lóc. Đôi mắt chúng màu đỏ cho phép chúng hoạt động cả ngày lẫn đêm, đôi tai dài cho phép chúng nghe được mọi động tĩnh từ bán kính 30m một cách rõ ràng. Sức tấn công của chúng khá yếu, chỉ là cấp 10 mà thôi, nhưng đổi lại chúng có một cặp chân khá nhanh và cái đuôi vô cùng mảnh, có thể đốn hạ một thân cây vô cùng dễ dàng, hơn nữa là chúng cũng không biết mệt do đặc tính chủng tộc, đó là lí do Nam chọn nó lần này.
Đứng trước đám tạo vật triệu hồi của mình, tất cả là 200 con từ cả ba loại, 120 con là Đuôi Sắc, 50 là Tiều Phu và 30 là Voi Vận Chuyển.
- Các ngươi chia ra 5 đội, mỗi đội gồm có 24 Đuôi Sắc, 10 Tiều Phu và 6 Voi Vận Chuyển. Các ngươi mỗi đội một hướng tiến vào rừng đốn hạ càng nhiều cây càng tốt, nhưng nhớ là đều phải là loại tốt, chuyên dùng để xây nhà. Hạn chót là đến sáng mai, đội nào năng suất nhất ta sẽ giữ lại để làm việc.
Vừa nghe đến được Nam giữ lại để tiếp tục phục vụ cậu, tất cả đều như đáng máu gà hừng hực khí thế. Đối với những tạo vật được Nam triệu hồi thì đây là ước mơ duy nhất của chúng, đáng để chúng hiến cả sinh mạng. Nam đặt cho mỗi đội một mã định danh rồi chỉ về các hướng, đó là nơi tất cả sẽ làm việc. Sau khi làm xong, Nam liền ra lệnh cho chúng xuất phát, đã là thi đấu thì cũng nên công bằng một chút, không thể nào mà thiên vị được.