- Phải rồi, dù gì hiện tại ta cũng đang có ý định xây nên một vương quốc của riêng mình, chi bằng các ngươi cứ chuyển tới đây đi. Ta sẽ đảm bảo cả lương thực và sự an toàn của các ngươi. Làng của cô chắc cũng tan hoang hết rồi nhỉ? Nếu cứ thế thì không chống lại được với mùa đông sắp tới đâu.
Nam chuẩn bị rời đi bất chợt quay đầu lại nói. Lời của cậu cũng không phải sai, hiện tại cậu đang xây dựng vương quốc, mà thứ quan trọng hàng đầu của một vương quốc là gì? Là nhân khẩu, sau đó sẽ đến quân sự, và cuối cùng là các hoạt động công, nông, thương nghiệp. Mà hiện tại thì sức mạnh quân sự của Nam rất lớn, chỉ là chưa có bao nhiêu nhân khẩu, nếu cậu chỉ dựa vào Ma Vật thì cũng được thôi, nhưng từ đấy sẽ nảy sinh ra mâu thuẫn với con người. Sở dĩ Vương Quốc Thú Nhân có thể yên bình phát triển là vì trước đó, thời đại của Cửu Đại Anh Hùng cũng có vài người là thú nhân, đồng thời họ cũng có nhiều giao thương từ trước nên mới không có quá nhiều xung đột.
Nhưng Ma Vật thì khác, chúng không được con người coi trọng, thậm chí còn xem là sinh vật hạ đẳng tùy ý sinh sát, Ma Vật cũng từ đấy rất căm ghét con người, đó là lí do tại sao trong tổ đội gồm Elf, Người Lùn và con người thì nó sẽ ưu tiên tấn công con người hơn. Đó đã là một bản năng từ khi sinh ra của các loài Ma Vật, nếu không giải quyết tốt thì đánh nhau sẽ là chuyện rất thường xuyên. Mà cái lục địa này sớm hay muộn gì cũng sẽ nằm trong sự kiểm soát của Nam, nếu không thể giải quyết những chuyện ấy từ rễ đến ngọn thì sẽ rất phiền phức sau này, thậm chí còn có thể lưu lại họa ngầm. Nói đến họa ngầm mới nhớ, còn cái Ma Tộc thần thần bí bí kia Nam vẫn chưa biết thu phục chúng thế nào, nghe đâu đám đó cũng mạnh lắm.
Cô gái kia nghe Nam nói, mặc dù có chút tức giận nhưng cũng không phải là không có lí. Giờ đã là cuối thu, mùa đông cũng sắp tới mà làng của cô đã bị đám thú kia phá nát bét hết cả, hiện tại lương thực trong làng cũng không còn bao nhiêu. Phần lớn các loài thú ở đây đều có tập tính ngủ đông, nên chuyện có thể kiếm được thú rừng ở mùa đông khắc nghiệt này rất khó khăn nếu không muốn nói là bất khả thi. Thêm nữa, mùa đông năm nay dự tính là sẽ kéo dài hơn mọi năm bởi gió bắc thổi xuống, phần lớn bìa rừng gần ngôi làng đã bị đốn hạ để trữ gỗ nên không còn lá chắn nào cho ngôi làng nữa. Ngôi làng đã rơi vào tình thế rất khó khăn, nếu cô không muốn tất cả chết thì chỉ có cách nương nhờ vào người thiếu niên này. Nghĩ thế, cô căn răng, nói:
- Ngươi có chắc là sẽ làm đúng những điều ngươi vừa nói chứ?
Nam cũng chỉ nhử mà thôi, ai ngờ là làm được. Có kết quả khả quan, Nam không chút ngần ngại nói:
- Dĩ nhiên, chừng nào các ngươi vẫn còn trung thành thì chừng đấy ta sẽ không làm hại các ngươi.
Cô gái lại cắn răng lưỡng lự. Nếu cô đầu hàng nghĩa là ngôi làng của cô sẽ thuộc về tên này, nhưng nếu cô từ chối thì cả cô và cả cô ngôi đều sẽ chết dần chết mòn. Bên nào cũng là chết, chỉ là phương án sau có vẻ rõ ràng hơn mà thôi. Hít sâu một hơi, giải tỏa tâm tình của mình, cô lại ngẩng đầu:
- Được thôi, nếu ngươi không làm được những gì người vừa nói, chắc chắn ta sẽ giết ngươi!
- Ha...ta thích ánh mắt đó đấy.
Nghe thấy lời đe dọa, Nam không những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy phấn khích. Cậu thích đôi mắt của cô ta, một đôi mắt đẹp nhưng không kém phần sắc sảo, sắc bén nhưng cũng dịu dàng, nó làm cậu nhớ về nhiều thứ không vui trong quá khứ.
- Cho ta biết tên được chứ?
- Rie, Rie Lisbert.
- Còn ta là Nam.
Rie khá lưỡng lự trước khi hoàn toàn nói ra danh tính của mình. Dựa theo những gì Nam quan sát được thì Rie ít nhất cũng phải là cấp 60, một ngôi làng nhỏ mà có chiến binh cấp độ này thì đúng là không tưởng, cậu thật sự muốn xem xem ngôi làng đó còn có thể mang lại kinh hỉ gì.
- Marksman Undead, ngươi cùng với Rie và toàn bộ thú triệu hồi của ta trở về làng của cô ấy. Trước trưa mai ta muốn thấy tất cả người trong làng cô ta tập trung lại đây, hiểu chưa?
Marksman Undead không đáp lại mà bước lên một bước rồi cúi đầu trước khi hướng về một trong số thú đầu đàn. Rie cũng hiểu ý nó, trước khi đi cô còn không quên lườm Nam một cái rõ ràng rồi mới đi.
Sau khi tất cả đi được một lúc, bỏ lại đằng sau là Nam, thuộc hạ của mình cùng với hơn 300 con Slime đang vô cùng yên tĩnh dưới chân đồi. Thấy cảnh này, Nam bước xuống dưới đó, cậu muốn tự tay chuẩn bị viên gạch đầu tiên cho vương quốc của mình. Khoảng cách giữa cậu đến lũ Slime cũng không xa nên chỉ cần đi một lúc là đến nơi.
300 con Slime này có thể chia ra làm 3 loại: Loại 1, loại sơ sinh, lũ Slime này về cơ bản chúng cũng không thông minh lắm do phần lớn đều là mới sinh ra nên trí não vẫn chưa phát triển, đám này có màu nhạt nhất và có lẽ cũng là lũ dễ bị giết nhất. Đám tiếp theo là loại trưởng thành, đám này có màu sẫm hơn và cũng mạnh mẽ hơn, do đã tồn tại một quãng thời gian kha khá nên trí não cũng đã phát triển không ít, một số loài đặc biệt thậm chí còn có suy nghĩ riêng. Loại cuối là loại cổ lão, loại này thì tồn tại lâu hơn hẳn nên trí não phát triển khá nhiều, nếu thêm một thời gian nữa thì sẽ có thể giao tiếp được với con người, đây là loại mạnh mẽ nhất tồn tại trong hàng ngũ 300 con Slime này, chúng là những con sẫm màu nhất nên khá dễ phân biệt.
Tuy có tận ba loại với từng mốc phát triển khác nhau nhưng chúng đều hiểu rằng thực thể đang tồn tại trước mắt chính là thực thể mà chúng hoàn toàn không cách nào đánh bại được, thậm chí dù là thêm nhiều năm nữa cũng không thể. Cái này một phần là nhờ bản năng sinh tồn mạnh mẽ, một phần khác là do cách biệt cấp bậc nên chúng mới có suy nghĩ như vậy. Ba loại này nếu tính trung bình ra thì cấp cũng không cao lắm, loại 1 chỉ quanh quẩn ở cấp 5 đổ xuống, loại 2 thì cũng chỉ là 15, còn loại 3 thì cũng chỉ được 20 mà thôi, đó là lí do mà đàn thú triệu hồi của Nam dù ít về số lượng nhưng vẫn có thể thu thập được nhiều đến thế. Nhưng trong đám Slime này, có một con mà Nam đặc biệt dành sự chú ý cho nó, một con Slime sơ sinh nhưng lại có cấp 12, hẳn là con dị biến rồi.
Đến trước mặt đám nhầy nhầy này, Nam hắng giọng rồi nói:
- Như các ngươi thấy, ta rất mạnh và ta sẽ bảo vệ các ngươi chừng nào các ngươi không phản bội ta.
Đám nhầy dĩ nhiên không hiểu những gì mà Nam vừa nói trừ một vài con thuộc loại lão mới tạm hiểu được nhưng đám nhóc sơ sinh kia thì hiểu thế nào được khi kiến thức chúng sở hữu là vô cùng hạn hẹp. Nam biết đám loi choi đó chẳng được bao nhiều đứa hiểu, nhưng hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác. Thở dài một hơi, muốn quản lí hết đám này thì đúng là nhọc thật sự, thêm cả khai hóa trí tuệ cho chúng nữa, nghĩ thôi cũng thấy mệt. Dù đúng là sau này chúng sẽ là một phần của vương triều của Nam nhưng nghĩ về những chuyện cần phải làm cũng đủ khiến Nam thấy đau đầu. Nhưng mà dù mệt cũng phải ráng mà làm, đầu tiên thì phải chọn ra vài tên để quản lí chúng đã:
- Người Dẫn Đường, có bao nhiêu con có thể dẫn dắt được đám Slime này?
- Đáp: Có tất cả 3 cá thể có trí tuệ vượt trội nhất đám Slime, ngài có thể cân nhắc chúng.
Lời của Người Dẫn Đường vừa dứt thì ngay tức thì đã có mấy mũi tên hiện ra ngay trên đầu chúng, ngạc nhiên thay cá thể có tuổi đời khá thấp nhưng cấp bậc cao kia cũng nằm trong số này, có vẻ như nó thật sự là một cá thể biến dị. Nghĩ thế, Nam lập tức có một ý nghĩ điên rồ trong đầu, cậu không ngần ngại mà hỏi Người Dẫn Đường:
- Nếu ta sử dụng Kẻ Thu Thập để lấy mỗi cá thể Slime một phần thân thể, rồi cho một cá thể Slime ăn chúng thì liệu sức mạnh hay trí tuệ của cá thể đó có tăng lên?
Người Dẫn Đường như đã biết trước câu hỏi thế này sẽ đến, nó ngay lập tức trả lời:
- Đáp: Dĩ nhiên là có, nhưng tỉ lệ thành công vô cùng thấp. Yêu cầu buộc phải là cấp cao nhưng lại là cá thể sơ sinh mới có thể hoàn thành được quá trình chuyển hóa này.
- Chẳng phải vừa hay chúng ta có một cá thể như thế sao?
Nam cười gằn, một ngón tay chỉ vào cá thể mà cậu vẫn luôn hứng thú kia. Giống như Nam đã dự đoán trước, nó hiểu được cậu đang muốn ám chỉ điều gì nên ngay lập tức lăn cái cơ thể tròn trịa kia đến trước mặt cậu. Mặc dù cơ thể giống như một cục nước và khi di chuyển thì chúng chỉ có thể lăn tới mà không phải bò tới như trong những bộ phim cậu hay xem nhưng Nam vẫn cảm thấy cực kì hứng thú với loài này.
Sau khoảng một lúc lăn lộn, cá thể đặc biệt đó đã đến trước mặt Nam, cơ thể nó dẹt xuống như thể đang bái chào khiến cậu không khỏi mỉm cười. Nam nói:
- Mặc dù là cá thể sơ sinh nhưng ngươi đúng là rất thông minh nhỉ? Cả cái cấp bậc khá cao đó nữa.
Nam đặt tay lên cá thể Slime đó, khác với suy nghĩ nó sẽ khá lạnh trái lại nó khá ấm áp giống nước nóng. Bàn tay Nam xuyên qua cơ thể nó khá dễ dàng, không mất chút công sức nào Nam đã chạm được vào cái lõi màu đỏ bên trong nó. Cậu không biết lũ Slime này có thể cảm nhận được đau đớn không nhưng khi cậu chạm vào cái lõi thì rõ ràng lớp dịch xung quanh đã rung lên khá dữ dội, mặc dù không hiểu nó đang muốn nói gì nhưng cậu có thể cảm nhận được một chút địch ý của nó. Cái lõi dù trông khá cứng cáp nhưng kì thực khá mềm, giống một trái tim vậy, chỉ cần mất thứ này là nó sẽ chết.
Sau khi cảm nhận rõ ràng mọi thứ từ trong ra ngoài của cá thể Slime kia, Nam khe khẽ mỉm cười, nói:
- Đầu tiên thì, trí tuệ ngươi đúng là cao hơn lũ Slime bình thường nhưng vẫn còn quá ngờ nghệch so với chúng ta, vậy nên ta cần phải nâng cao nó lên trước đã.
Vừa nói thế, trên người Nam ngay lập tức xuất hiện một làn khói đen đặc quánh, đến mức giơ bàn tay ra trước mặt cũng không thể nhìn rõ. Nó bao quanh cơ thể Nam rồi nhanh chóng lan ra chỗ đám Slime, nhốt chúng vào bên trong. Cậu biết đám bị tri thức cách li từ lúc chào đời kia sẽ không bao giờ hiểu được lời cậu đang nói có nghĩa là gì, vậy nên chúng sẽ không thể tự giao ra một phần thân thể của mình nên Nam đành phải tự thân vận động.
Đám Slime bị bao vây, chúng ngay lập tức muốn bão nổi tấn công Nam nhưng một loại sức ép dị thường đã ngăn chúng làm vậy. Cùng với lúc đó, chúng cảm thấy cơ thể yếu dần, một phần thân thể, sức mạnh và trí tuệ vốn đã không cao của chúng như bị rút đi khiến chúng cảm thấy cực kì suy yếu, ngay cả cơ thể cũng trở nên vô cùng mờ ảo. May thay là quá trình này diễn ra không quá dài, chỉ cỡ một cái chớp mắt là đã hoàn thành.
Cùng lúc hoàn thành việc này, đám khói đen kịt kia ngay lập tức rút về, bao vây lấy cá thể đặc biệt, đây là để truyền lại toàn bộ những gì kĩ năng này hấp thụ được cho cá thể đó. Giống với đám Slime, nó hoàn toàn không thể chống cự được cỗ lực lượng này mà chỉ có thể im lặng chịu đòn. Đám mây tan đi, lũ Slime lấy lại được tự do nhưng chúng lại không hề bạo động bởi có lẽ chúng hiểu được rằng chống cự là vô nghĩa với thực thể trước mặt kia, hơn nữa là chúng cảm thấy bản thân yếu và ngu hẳn đi, hoàn toàn không thể giữ nổi hình dạng nữa chứ đừng nói là tấn công.
Nam tạm thời không cần quan tâm đến chúng, dù sao chỉ là vài con kiến cũng chẳng thể lay nổi gốc cây nên chẳng có việc gì cậu phải xoắn cả. Nhìn về phía con Slime đang hấp thụ toàn bộ sức mạnh và trí tuệ của đồng tộc mình, Nam đếm thầm thời gian trong đầu.
5
4
3
2
1.... Hoàn thành!
Vừa đúng lúc Nam đếm xong, đám khói kia đã hoàn toàn bị con Slime hấp thụ hết, để lộ ra một cục nước màu lục nhạt không khác lắm với đám Slime sơ sinh. Tuy ngoại hình không khác biệt, nhưng trí óc của nó đã trở nên linh mẫn hơn đám còn lại không biết bao nhiêu lần, thậm chí nhờ có Kẻ Thu Thập mà nó còn không chịu bất cứ tác dụng phụ nào. Nhìn thấy Nam nó lập tức liền trườn tới rồi cúi rạp người xuống, nói:
- Đa tạ ngài khai mở linh trí cho thuộc hạ.
Cùng lúc với trí tuệ tăng lên thì nó cũng hiểu được tất cả những lời Nam nói khi trước. Mặc dù nó chỉ lấy mỗi con Slime một chút trí tuệ, nhưng Slime là loài có tính đột biến rất lớn vậy nên chỉ cần một phần nhỏ cũng có thể tăng trí tuệ của nó lên một mảng lớn, mà có được trí tuệ của 299 con Slime thì trí tuệ nó đã đến mức không thể đong đếm rồi.
Nam nhìn con Slime một cách thích thú, sau đó mới nói:
- Từ nay về sau ngươi sẽ phụ trách mảng tình báo và tinh luyện thảo dược, tên ngươi sẽ là Lục Dịch.
Cả quá trình lại một lần nữa diễn ra một cách máy móc. Sức mạnh của Nam lại một lần nữa bị kéo ra nhưng lần này số lượng không nhiều như cậu đã nghĩ, không phải là vì Lục Dịch không có khả năng trưởng thành lớn mà là vì khả năng trưởng thành của Slime phụ thuộc rất nhiều vào môi trường xung quanh, hơn nữa cậu cũng đã khai hóa linh trí và khiến cho tiềm lực của tên này tăng lên một mảng lớn, việc đặt tên lần này chẳng qua chỉ là cởi bỏ giới hạn chủng tộc mà thôi. Hiểu một cách đơn giản thì Lục Dịch có thể giống như Nam, hấp thụ những vật khác để tiến hóa đến tầng cao hơn, nhưng có lẽ nó sẽ có một chút tác dụng phụ khi hấp thụ vào.
Quá trình diễn ra không lâu không ngắn và cũng không có quá nhiều biến hóa với Lục Dịch. Nó vẫn là một con Slime bé bỏng, chỉ khác là to hơn đám đồng tộc một chút mà thôi, ngoài ra thì giống y chóc. Mặc dù không có quá nhiều biến hóa nhưng sức mạnh của Lục Dịch thật sự đã tăng lên rất nhiều, cả cơ thể giống bóng nước kia thật ra đều là do Ma Lực nén lại mà thành, thậm chí ngay cả lõi cũng bị nó chia tách ra khắp cơ thể. Hiện tại nếu muốn giết Lục Dịch thì chỉ có thể nhốt nó vào nơi không có Ma Lực thì may ra, còn lại thì hoàn toàn không thể nào giết được nữa.
- Đừng kinh ngạc, được ta đặt tên nghĩa là ta đã thừa nhận sự tồn tại của ngươi, từ nay về sau ngươi sẽ là thuộc hạ của ta. Bây giờ thì đi khai hóa linh trí cho đồng tộc của ngươi đi, ta còn chút việc. Phong Hồ ngươi giảng lại tất cả thường thức và mục tiêu của ta cho tên này hiểu đi.
Nam nhìn Lục Dịch thêm một chốc nữa rồi mới ra lệnh rời đi. Lục Dịch dù đúng là đã thông minh hơn nhưng nó về cơ bản vẫn là một con Slime sơ sinh mà thôi, nó vẫn còn hiếu kì rất nhiều với thế giới này. Nó giống như một đứa trẻ vậy, dù sinh ra đã thông minh nhưng nó vẫn chưa hiểu được thế giới này nên nó cần một gia sư chỉ bảo tất cả cho nó.
Nam đi tới cánh rừng gần đó, Ma Lực trong cơ thể cậu về cơ bản còn khoảng 1/10, dù đúng là cho Lục Dịch tiến hóa thì không tốn mấy nhưng với nhiều người đó vẫn là một con số khổng lồ. Để dễ hiểu hơn thì số Ma Lực đó đủ để khiến Nam phát động được 10 lần Ma Pháp cấp 7 đổ xuống, mà cấp bậc đó thì chỉ có hai người, và họ chỉ có thể phát động Ma Pháp cấp bậc ấy không quá năm lần một ngày. Nhưng số Ma lực hiện tại của Nam còn rất nhiều, tất cả là nhờ có kĩ năng Người Lãnh Đạo, mới đây thôi Nam đã lập tức trở nên mạnh hơn một chút do có tận 300 cá thể chấp nhận sự thống trị của cậu. Mà tác động của kĩ năng này là vĩnh viễn, kể cả khi sau này chúng phản bội thì Nam cũng sẽ không yếu đi, vậy mới nói Nam chỉ có thể mạnh lên, không thể yếu xuống.
Sau khi đi sâu vào rừng, Nam chợt dừng chân, đầu nhìn về một góc, nói:
- Ra đi, Lục Giáp Hiệp Sĩ, ta biết ngươi đang trốn ở đó.