Chương 20: Đệ Nhất Triệu Hồi Sư

Phong Hồ không hiểu lời Nam nói có ý gì, nhưng hắn cũng không để tâm lắm. Nam sau khi thở dài rồi lại tiếp tục:

- Tiếp theo chính là công việc của chúng ta, dựa theo những gì ta quan sát được thì rừng Kaisest cách chỗ này không xa, tuy chỉ là một nhánh nhỏ của khu rừng nhưng nó cũng có rất nhiều tài nguyên. Thêm nữa, bởi khu vực này là khu vực trung lập nên sẽ có rất nhiều Ma Vật, theo như ta biết thì Ma Vật cũng có nhiều loại cũng có loại có trí thông minh, một số thì không có.

Nam liếc Phong Hồ, ra hiệu để hắn nói tiếp:

- Đúng vậy. Theo như những gì ta thu thập được mấy năm qua về Ma Vật thì có một số loài có trí thông minh tạm ổn là: Slime, Goblin, Orc, Ogre, Kobold,... Trí thông minh của chúng không quá cao nhưng cũng không quá thấp, đủ để ta sai khiến. Một số chủng tộc khác có trí thông minh vượt trội hơn là Elf, Người Lùn, Long Tộc,.... Phần lớn những chủng tộc có trí thông minh cao đều thuộc về loại Bán Nhân Loại nên nếu muốn khống chế thì có chút khó khăn.

Phong Hồ nhẹ nhàng từ tốn giải thích cho ba bộ não đang tiếp nhận thông tin kia. Hai tên Marksman Undead và Berseker Undead là loại mới được triệu hồi gần đây nên trí thông minh và sự hiểu biết của chúng rất thấp, còn Xích Long thì từng là một đại tướng nên rất nhanh đã nắm bắt được trọng điểm.

- Vậy theo ngài chúng ta nên ra tay với chủng tộc nào trước?

Nam khẽ nghiêng đầu, sau đó nói:

- Theo ta thấy thì ra tay với đám có trí tuệ thấp trước, chúng dễ để quản lí cũng như điều khiển, đặc biệt sau khi được kĩ năng của ta ảnh hưởng thì trí thông minh của chúng cũng sẽ tăng lên theo thời gian nên biết đâu một quãng thời gian sau này chúng ta lại có những cá thể đặc biệt không chừng. Thêm nữa, đám đó là nguồn tài nguyên vô cùng quý giá, một số loại Slime được cấu thành từ Ma Lực và Nguyên Tố, nên có một số việc nếu có chúng thì rất dễ dàng.

Trên thế giới này có tất cả 7 loại Nguyên Tố căn bản: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi. Từ 7 loại Nguyên Tố mà diễn hóa ra toàn bộ thế giới, toàn bộ những nguyên tố khác tồn tại đều dựa trên căn bản là 7 nguyên tố này. Nhưng có một điều mà ít người chú ý, đó là có bao nhiêu Nguyên Tố thì có tất cả bấy nhiêu Slime, chúng được cấu tạo hoàn toàn từ Nguyên Tố nên các loại sát thương cùng hệ hoàn toàn không có ảnh hưởng đến chúng, ngoài ra do bản thân hoàn toàn là Nguyên Tố và Ma Lực nên theo thời gian trôi qua chúng sẽ ngày càng mạnh mà không hề suy yếu đi.

- Mà các loại có chút trí thông minh này đã có ý thức lãnh thổ khá cao. Các loại ấy thường tập trung thành một quần thể tạo thành các ngôi làng quái vật nên nếu muốn ra tay thì buộc phải khiến chúng mất đi sức phản kháng đã.

Phong Hồ một bên chen lời vào, rõ ràng là những động vật có trí thông minh đều sẽ tự có trong mình ý thức về lãnh thổ, dù là các loại Ma Vật cũng vậy. Chúng dù ngu ngốc nhưng cũng biết rằng dù yếu đuối nhưng nếu tụ tập lại một chỗ thì có khả năng đối kháng với Ma Vật mạnh mẽ hơn. Vậy nên nếu muốn thu phục được chúng thì buộc phải cho chúng biết rằng việc chống lại là một việc cực kì ngu ngốc.

- Ngươi vội vàng quá đấy Phong Hồ, đâu nhất thiết là cứ phải ra tay với tất cả bọn chúng, chúng ta chỉ cần lũ Slime là đủ rồi, còn lại thì tự khắc chúng sẽ đến.

- Slime? Nhưng đó là chủng tộc yếu ớt nhất mà?

Phong Hồ cực kì kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy cực kì kích thích, đi theo người này đúng là không sai mà. Nam nghe tên đó kinh ngạc như vậy cũng chỉ nhún vai, kiếp trước cậu từng đọc mấy cuốn truyện có Slime trong đó và con nào cũng bá cực kì. Nghĩ thế, Nam nói:

- Không có chủng tộc nào là yếu cả, chỉ là ngươi không biết cách sử dụng sao cho đúng mà thôi.

Lời Nam vừa dứt, tất cả thuộc hạ của cậu đều nghiêng đầu không hiểu. Đã là một chủng tộc yếu đuối rồi thì còn có thể sử dụng thế nào? Làm khiên thịt à? Thấy cảnh này Nam lại thở dài thườn thượt rồi nói:

- Hẳn là các ngươi từng đánh với Slime rồi đúng không? Muốn tiêu diệt chúng thì làm thế nào?

- Đánh vỡ lõi của chúng, ngoài ra có thể sử dụng lửa để đốt hết toàn bộ dịch nhầy, và với những loài Slime có nguyên tố thì buộc phải dùng Nguyên Tố để khắc chế chúng. Ý ngài là...?

- Ngươi nắm được trọng điểm rồi đấy, ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Slime mất đi lõi?

- Chúng sẽ liên tục tái sinh, và không thể nào bị giết nữa!

Phong Hồ như tỉnh ngộ khỏi mây mù, đúng là thế! Những con Slime đều có một nhược điểm rất rõ ràng đó là lõi của chúng, và bởi vì nó được bao quanh bởi dịch nhầy nên rất khó để có thể phá vỡ chúng bằng một đòn với những tay mơ, vậy nên đó là một mục tiêu của bất kì tay kiếm mới bắt đầu nào. Nhưng hiện tại, nếu toàn bộ Slime đều mất đi lõi, thì dù cho có bị thiêu đốt đi chăng nữa thì chúng vẫn sẽ tái sinh đến vô hạn do chúng cũng là loài được tạo bởi Ma lực, nên phần lớn Ma lực chúng có thể hấp thụ được. Thậm chí dù có khắc hệ đi nữa thì giết chúng cũng không còn đơn giản như trước. Thêm một đặc điểm nữa là chúng có thể trở nên lớn mạnh nhờ việc hấp thụ mọi thứ xung quanh, nhưng bởi vì quá nhỏ yếu nên phần lớn đều không thể sống lâu được, nhưng nếu Nam cho chúng thời gian phát triển thì sợ rằng dù là Long Nhân cũng có thể đánh được một trận. Nghĩ đến đây Phong Hồ chợt rùng mình, chỉ một chi tiết nhỏ thôi mà chủ nhân của hắn có thể tính xa đến mức này, thật sự quá đáng sợ.

Phong Hồ sau khi suy nghĩ xong liền giải thích những suy nghĩ của mình cho ba tên đồng bạn. Chúng sau khi hiểu ra liền ồ lên kinh ngạc, với Marksman Undead và Berseker Undead thì không có gì phải nói bởi chúng chỉ như trẻ sơ sinh mà thôi, còn với Xích Long thì nó thật lòng ngưỡng mộ, dù đã từng một tướng quân nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sử dụng Slime như vậy, không, phải nói là gần như không ai có suy nghĩ như vậy. Đúng là chủ nhân đáng kính của bọn hắn, dù chỉ là một chủng tộc yếu đuối nhưng vào tay ngài thì chúng lập tức sẽ trở nên mạnh mẽ đến không tưởng.

Nam một bên nhận lời tán dương, vừa nghe Phong Hồ trình bày cách hiểu của mình khiến cậu không khỏi gật gật đầu. Thật ra thì cậu cũng chẳng thông minh gì, nhưng bởi kiếp trước chơi khá nhiều trò chơi cộng với xem hoạt hình nên có một số chuyện cậu hiểu hơn người khác rất nhiều. Và đối với bản thân Nam thì Slime là một chủng tộc có khả năng tiến hóa đến vô hạn, thật vậy đấy, chỉ cần chúng hấp thụ vật chất thì chúng sẽ có được thuộc tính của vật chất ấy. Và nếu cậu có thể để 7 con Slime thuộc mỗi loại Nguyên Tố hấp thụ nhau thì cậu sẽ có được loại Slime miễn nhiễm hoàn toàn với Nguyên Tố và cả sức mạnh vật lí, hoàn toàn không thể giết chết. Slime ngoài việc làm vũ khí ra thì cũng có thể chữa bệnh, bởi khi chúng hấp thụ một loại thảo dược thì chúng sẽ hấp thụ hết toàn bộ các chất độc có trong thảo dược đó và cho ra loại tinh chất thảo dược tinh khiết nhất rất có lợi cho chữa bệnh.

- Theo báo cáo ta nhận được thì Bình Nguyên Xanh này là nơi có khá nhiều loại Slime Thảo sinh sống, chúng không có sức chiến đấu nhưng đổi lại lại có khả năng tinh luyện được thảo mộc, rất có lợi cho lĩnh vực y tế của chúng ta sau này. Thêm nữa, xung quanh cánh rừng này có rất nhiều Slime vô thuộc tính, bọn chúng là loại dễ điều khiển nhất, và cũng là loại có khả năng tiến hóa lớn nhất.

Nam đưa tay chỉ về các phương vị, đó là nơi mà các Slime sinh sống được các sinh vật cậu triệu hồi báo cáo về, phần lớn chúng chỉ là loại cấp thấp, cao nhất cũng chỉ là 20 mà thôi, nhưng đối với lũ Slime yếu ớt thì đó là cả một lạch trời không thể vượt qua được. Mọi người nhìn theo hướng tay cậu chỉ, thấy thấp thoáng xa xa đó là có rất nhiều thứ sinh vật đang chạy rất nhanh về hướng này. Trước khi tất cả động binh đao thì Nam rào trước:

- Không cần manh động, chúng là thú triệu hồi được ta giao nhiệm vụ bắt toàn bộ Slime chúng thấy về đây.

Mọi người chợt nhớ về chiều hôm qua khi mà Nam đột nhiên triệu hồi rất nhiều sinh vật, tất cả đều rất khó hiểu nhưng không ai tiện hỏi gì nhiều, lời của chủ nhân thì chỉ cần nghe là được. Phong Hồ thì tích cực suy đoán cả một đêm nhưng chẳng thể đoán được gì, đến sáng này thì rõ rồi, đúng là người có cái đầu nhiều sạn có khác, tâm cơ quá sâu.

Nếu nhớ không lầm thì Nam triệu hồi tất cả là hơn 200 con thú, với 10 con trong số đó có cấp 50 làm chỉ huy đám thú. Mỗi đội sẽ là 20 con chia làm nhiều phương vị hành động theo lời của Nam, bởi có cấp độ kha khá với con người nên không nhiều người dám đánh nhau gây hấn. Đám thú cũng xem như biết tiết chế, không đánh nhau bừa bãi nên cũng không tổn thất quá nhiều. Nam mới đầu đã nghĩ thế trước khi số lượng của chúng nhanh chóng giảm xuống chỉ còn hơn 170 mà thôi, có lẽ đã có con người nào đó nhúng tay vào, dù chỉ là cấp 50 dẫn đội nhưng có thể diệt cả một đoàn của cậu thì chắc hẳn sức mạnh sẽ không yếu.

Những con thú nhanh chóng chạy tới chân đồi rồi quỳ rạp xuống trước mặt Nam, trên lưng chúng ngoài những con Slime đang cố gắng cố định hình dạng ra thì là những vết thương, một trong số bọn chúng còn chở trên lưng một nữ nhân lạ mặt.

Cô ta có mái tóc đen ngắn tới vai, khuôn mặt khá xinh đẹp và cơ thể cũng không tồi chút nào, nếu so với Alexia thì cũng một chín một mười. Cô ta mặc trên mình một cái giáp ngực, giáp tay và bao tay, phần thắt lưng kia là một thanh kiếm. Bởi vì chỉ mặc giáp ngực nên cái rốn nhỏ cùng với cái bụng trắng muốt phẳng lì của cô hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Cô ta có đôi mắt đỏ khá sắc bén nhìn chòng chọc vào bọn Nam, cái nhìn đó khiến Nam cảm thấy có chút hứng thú với cô. Không để cậu lên tiếng, cô ta đã cướp lời nói trước:

- Ai là chủ nhân chỗ này?!

Nghe cô ta gọi, Nam cười khẽ rồi bước lên một bước, nói:

- Có chuyện gì sa-

Không để cậu nói hết câu, cô ta đã ngay lập tức xuất hiện kế bên Nam, vung cao thanh kiếm của mình chuẩn bị chặt đầu của cậu. Nhưng thứ khiến cô ta không ngờ là khi cô chặt xuống, Nam chỉ đơn giản là bắt lấy nó bằng hai ngón tay, cổ cô ngay lập tức bị hai thứ sắc bén kề vào và cách đó không xa là một mũi tên đang chực chờ bắn xuyên táo cô.

- Bất lịch sự quá đấy cô gái.~

Nam nhẹ nhàng hất văng thanh kiếm khiến cô ta buộc phải lùi lại vài bước. Nam liếc cô, nở một nụ cười đầy thâm ý. Cơ thể xinh đẹp, dù là một chiến binh nhưng cơ thể cô cũng không thể chế vào đâu được, tính khí dù có chút nóng nảy nhưng cũng là người bản lĩnh, có cá tính đấy.

- Giờ thì nói rõ lí do được rồi chứ?

Phong Hồ bước lên trước một bước, chắn giữa Nam và cô gái kì lạ kia. Cô ta liếc Nam, rồi những tên hộ vệ đang nhìn cô với ánh mắt thù địch, dù là một kẻ sỗ sàng đi nữa thì cô cũng biết rõ nếu không trả lời được thì chết là cái chắc. Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, cô nói:

- Đám thú của ngươi tấn công làng của ta!

- Tấn công làng của cô? Ta không nhớ là có ra mệnh lệnh như vậy?

Nam đáp lại cô ta, rồi liếc đám thú triệu hồi của cậu. Nếu Nam nhớ không lầm thì cậu đã nói rất rõ là chỉ ưu tiên bắt lũ Slime, không cần chống lại con người khi không cần thiết. Nếu bọn chúng thật sự chủ động tấn công con người thì chuyện này mệt rồi đây.

- Tại sao chúng lại tấn công làng của ngươi?

Nếu đây là do làng của cô ta khởi đầu trước, thì việc cô ta đi đến đây chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa la làng, Nam không ngại giết chết cô ta đâu. Đúng như cậu đã nghĩ, cô ta có vẻ lưỡng lự, sau đó mới nói:

- Chuyện là đám thú của ngươi cứ lảng vảng xung quanh làng của ta, bọn chúng dù không tấn công con người nhưng lại phá hoại mùa màng và ăn thịt thú nuôi trong lòng của ta. Nên ta cùng với các thợ săn mới tấn công chúng, sau đó ta mới biết là có kẻ đằng sau điều khiển chúng nên ta mới tìm đến ngươi.

Nam nghe xong câu chuyện chỉ có nước vỗ trán, rồi thở dài một hơi. Mỗi người trong câu chuyện này đều có chỗ sai, nhưng kẻ làm sai trước lại là Nam, cậu dặn chúng không được tấn công con người khi không thật sự cần thiết nhưng không hề dặn chúng là không phá làng của con người vậy nên bản tính của chúng trỗi dậy rồi phá làng giữa nhiệm vụ cũng là dễ hiểu. Nhưng nếu cô ta không tấn công chúng thì chúng cũng sẽ không phản công lại, từ đấy thương vong của cả hai sẽ ít hơn, suy cho cùng thì đều là vì Nam không tính tới trường hợp này nên mới xảy ra cớ sự như vậy.

- Ai....Thôi, cái này là lỗi của bọn ta, ta làm sao mà ngờ được ta lại quên dặn chúng không được phá hoại làng của con người. Nhưng nếu các ngươi không tấn công chúng thì chúng cũng chả thèm đá động vào các ngươi, suy cho cùng thì mỗi bên đều có chỗ sai nên là hòa nhá?

Nam cũng không biết làm sao để nói tiếp. Việc ngôi làng đó phản kháng tấn công các thú triệu hồi của cậu cũng là lẽ đương nhiên, bọn họ không biết chúng thuộc quyền kiểm soát của Nam nên không hề biết chúng có nguy hiểm hay không nên mới tấn công. Rồi thú triệu hồi của cậu bắt đầu phản công cũng là lẽ thường tình, bởi mệnh lệnh của cậu chỉ cho phép chúng tấn công khi bị tấn công.

- Hòa là hòa thế nào! Chúng ta đã bị thương rất nhiều người đấy! Người già trẻ em đủ cả!

Cô ta nghe Nam muốn giảng hòa ngay lập tức gào lên không phục. Làng của cô đã chống trả lũ quái thú đó, rất nhiều người bị thương, một số thậm chí một đi không trở lại, người già trẻ em bị thương cũng không ít, vậy mà bây giờ tên đó muốn hòa thì cô làm sao mà chịu được. Nhưng đáp lại sự bực tức đó, Nam liếc cô ta, nói với một cái giọng lạnh lẽo:

- Vậy ta mất gần 30 thú triệu hồi thì sao? Rất nhiều thú triệu hồi của ta bị thương thì sao? Mạng của chúng không đáng giá à?

Nói thật thì Nam cũng không tiếc rẻ gì chúng, toàn là loại cấp thấp với cấp trung ấy mà, muốn bao nhiêu cậu có thể triệu hồi bấy nhiêu. Nhờ có Lời Triệu Tập Đế Vương mà giới hạn triệu hồi của cậu đã bị xóa bỏ nên về cơ bản thì chỉ cần cậu còn Ma lực thì có thể triệu hồi chúng đến khi chán thì thôi.

Cô ta bị Nam chặn họng cũng không nói được gì, chỉ có thể hậm hực nhìn cậu với một ánh mắt phẫn nộ.