Chương 19: Rời Đi

Bầu trời cũng nhanh chóng chuyển thành buổi sáng, tiếng gà gáy nhanh chóng đánh thức cặp đôi đang âu yếm nhau bên trong một căn lều rách nát. Hàng lông mi cong của Alexia khẽ chuyển động rồi sau đó đôi mắt nàng khẽ mở. Thứ đầu tiên mà đôi mắt đen của nàng có thể nhìn thấy chính là khuôn mặt điển trai của Nam. Lọn tóc của cậu khẽ vương lên trán, che đi một chút khuôn mặt, tuy vậy nó vẫn không làm giảm đi sự đẹp trai của cậu chút nào, trái lại còn tạo ra một phong vị khác.

Alexia bây giờ mới nhận ra đêm qua cả hai đã điên cuồng thế nào, nàng vậy mà thật sự để cho cậu ta muốn làm gì thì làm với cơ thể mình mà không hề chống trả một chút nào. Nghĩ đến đêm qua, gò má của nàng chợt ửng hồng, bàn tay đang ôm lấy bộ ngực trần của Nam bất giác nắm chặt lại. Nam sớm đã tỉnh lại, thấy tiểu yêu tinh bên cạnh mình không chịu yên phận khiến cậu không khỏi nở một nụ cười khẽ, quay người về phía Alexia, cậu không ngần ngại kéo cơ thể nàng áp sát cơ thể mình, ngực nàng chạm ngực cậu.

- An phận một chút đi.~

Nói xong Nam hôn lướt qua môi của Alexia khiến nàng ta đứng hình mất mấy giây mới có thể hoạt động lại được. Mà đến khi nàng lấy lại được nhận thức thì Nam sớm đã biến đâu mất, cái này khiến nàng không khỏi tức đến mức hừ lạnh. Rõ ràng đêm qua hai người còn như tình nhân lâu năm mà bây giờ lại lạnh nhạt như thế, thật đúng là không ra thể thống gì.

Nhanh chóng mặc lại bộ quần áo đêm qua bị Nam cởi ra, may mà chỉ có cái áo lót ngực bị xé nát còn lại thì không sao, chứ không thì nàng thật sự không biết làm cách nào để gặp người nữa. Bước ra khỏi cửa, tuy cơ thể vẫn còn hơi vô lực nhưng cảm nhận được làn gió thanh mát buổi sáng cũng khiến cơ thể nàng có chút năng lượng phần nào. Nhìn ngó xung quanh, Alexia ngay lập tức đã nhận ra vị trí của tình nhân, cậu ta đang đứng cùng với mấy thuộc hạ của mình.

- Đêm qua hai người đúng là rất điên cuồng nhỉ? Vang khắp cả cái doanh trại cơ.

Alexia vừa đi tới đó thì thứ đầu tiên nàng nghe được chính là lời nói của Phong Hồ, tên đó vậy mà dám nói chuyện đáng xấu hổ này công khai như vậy. Nàng đi tới chỗ đó, tức đến dậm chân:

- Ngươi...Ngươi đừng có nói lớn thế! Mặt mũi ta biết để đâu!

Phong Hồ nhìn Alexia, nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó mới đáp:

- Cô lo gì chứ? Đằng nào ở đây cũng chỉ có quân thượng cùng với mấy vị huynh đệ mà thôi. Đám lính của cô với tên thủ lĩnh kia thì bị chúng ta giam ở một góc khác rồi.

Nhìn thấy nụ cười đó, tuy đó là một nụ cười rất đẹp, rất tự nhiên nhưng Alexia không biết vì sao luôn có cảm giác lạnh sống lưng, hệt như luôn có một cặp mắt nào đó luôn quan sát cô vậy. Hôm qua khi Nam dẫn người này về cô đã gần như không thể nhận ra đó là tên Elax đã khiến quân cô lao đao mấy trận liền, thật sự hai người quá mức khác nhau. Bây giờ nhìn Phong Hồ thôi cũng đủ để khiến người ta bị câu lên những ý nghĩ dâm dục, đen tối nhất từ trong sâu thẳm tâm hồn. Nhưng thứ khiến cô cảm thấy không an tâm về hắn nhất chính là nụ cười luôn thường trực trên môi kia, nó như một lớp mặt nạ hoàn hảo che giấu đi những ý nghĩ xấu xa trong lòng hắn.

- Được rồi được rồi, được cãi nhau nữa. Dù sao Alexia cũng là người phụ nữ của ta, hai người mỗi người nhịn nhau một câu đi.

Nam ở một bên xem kịch, cậu vốn mang tâm thái không muốn quản, nhưng thấy vẻ nguy hiểm của Alexia thì cậu không thể không cản. Nếu thật sự có đánh nhau thì người thua thiệt nhất định là nàng ta bởi cách biệt hai bên quá lớn. Đêm qua khi cùng Alexia làm chuyện đó thì cấp độ của cô cũng tăng lên chóng mặt, đến sáng hôm nay đã là cấp 60 rồi, nhưng Phong Hồ thì lại là một đẳng cấp khác biệt, cấp bậc của tên đó đã sớm đạt đến 90. Mặc dù không có nhiều kĩ năng chuyên về tấn công nhưng chỉ cần dùng sức mạnh thuần túy thôi thì Alexia cũng không có cửa để đánh lại.

- Ngươi! Đêm qua rõ ràng là ngươi cưỡng hiếp ta!

Alexia đỏ mặt, ban ngày ban mặt bị người khác giới gọi là người phụ nữ của hắn, cảm giác xấu hổ này không thể giấu đi được. Nam nghe vậy lại cười, một tay kéo eo của Alexia, nói thầm vào tai nàng:

- Vậy đêm qua là ai đã điên cuồng nhảy nhót trên cơ thể ta đấy nhỉ?

Nói rồi cậu buông nàng ra, nàng đã sớm đỏ tới tận cổ, nếu còn tiếp tục trêu chọc thì chắc nàng sẽ chết vì xấu hổ mất. Nam thấy vậy nên mới không trêu đùa nàng nữa, dù sao đã lâu lắm rồi cậu mới có một người đồng hành thú vị như vậy.

- Được rồi, không trêu em nữa, anh biết là em rất mệt nhưng hôm nay em khởi hành về Đế Quốc được không?

Nam đột nhiên đổi giọng, xưng hô "anh, em" vô cùng ngọt ngào với Alexia khiến nàng không quen chút nào. Nhưng được người đàn ông của mình nói mấy chữ đấy cũng khiến lửa giận trong lòng nàng tán đi không ít, nhưng vẫn còn một chút:

- Nhanh vậy mà đã muốn đuổi em đi rồi sao? Chúng ta đúng là chỉ là tình một đêm thôi sao?

Alexia ra vẻ buồn bã nói. Nam nghe vậy, thú tính trong lòng cậu lại nổi lên, lao đến hôn lấy đôi môi của Alexia dù rằng trước mặt cậu là mấy tên thuộc hạ đang nhìn. Nhưng có vẻ chúng cũng khá hiểu ý nên tên nào cũng xoay đầu sang mấy hướng, vờ như đang ngắm mây nhìn đất chứ không phải nhìn người kia chim chuột với nhau.

Nam cũng chỉ là hôn một cái mà thôi, cũng không muốn kích thích nàng vậy nên chỉ kéo dài khoảng vài giây hắn đã dứt ra, một tay vuốt mái tóc suôn mượt của nàng, cậu nói:

- Em là người phụ nữ của anh, nếu không phải có chuyện quan trọng thì anh cũng không muốn để em đi đâu.

- Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng?

Alexia vẫn chưa thể quen với mấy chuyện thân mật thế này nên đã đẩy Nam ra một khoảng vừa đủ để hai người nói chuyện với nhau. Nam nghe nàng hỏi liền đáp:

- Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là anh muốn em về Đế Quốc rồi báo cáo lại sự xuất hiện của một nhóm Ma Vật xuất hiện ở nơi này mà thôi. Anh đang tính lập nên một quốc gia, mà nơi này sẽ là thủ phủ của vương quốc đó, nên Đế Quốc nếu không muốn trở thành vong quốc thì tốt nhất đừng có động đến anh, anh không ngại giao thương với con người và cũng rất chào đón con người chừng nào chúng không trở thành những kẻ ngu ngốc.

Nam bình thản nói ra, đây là kế hoạch từ đầu của cậu. Và chuyện biến Alexia thành người phụ nữ của cậu cũng nằm trong kế hoạch đó, ngoài việc nâng cao sức mạnh thì bằng việc biến nàng ta thành người của mình sẽ khiến nàng ta vô hình chung có cảm giác mình rất quan trọng với Nam. Khi đấy thì mọi hành động của nàng ta sẽ giữ kẽ hơn, thận trọng hơn, và hơn hết là nàng ta sẽ khá là nghe lời Nam. Mặc dù để nữ nhân của mình vào kế hoạch thường không phải là phong cách hành sự của cậu, nhưng đây là trường hợp cần thiết, và trong những trường hợp cần thiết thì ta cũng cần những con tốt thí mạng.

Alexia khẽ gật đầu, mặc dù nàng chỉ quen biết với Nam chưa được mấy ngày nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy cậu rất đáng tin tưởng. Và thông qua những hành động gần đây thì đúng thật, Nam rất coi trọng trao đổi đồng giá, miễn là nằm trong giao ước thì cậu ta sẽ không bao giờ phá vỡ nó.

- Em hiểu rồi, vậy khi nào thì em sẽ đi?

- Tùy em thôi, tên thủ lĩnh tên Xenon kia cũng đã tỉnh lại rồi. Lời nói của ông ta có vẻ khá là có trọng lượng nên anh đã giữ mạng ông ta lại theo lời của em.

Alexia nghe vậy thì vô cùng vui mừng, đối với cô thì vị thủ lĩnh đáng kính đó không khác nào là một người cha thứ hai với cô vậy, luôn quan tâm và chăm sóc mỗi khi cô cần. Toàn bộ kiếm thuật của Alexia và tài lãnh đạo quân lính đều là do vị thủ lĩnh Xenon kia truyền dạy vậy nên cô vẫn luôn rất tôn trọng người đó.

- Vậy còn bản giao ước giữa em và anh thì sao? Em nghe nói rằng những bản giao ước đều có giới hạn khoảng cách.

Alexia đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng đó là giao ước giữa cô và cậu. Mặc dù đã là người phụ nữ của Nam nhưng cậu ta vẫn chưa giải giao ước chứng tỏ rằng cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô, nếu có thể nhân cơ hội này để hai người gần gũi thêm chút nữa thì tuyệt. Nam nghe Alexia nói thì mới sực nhớ ra cái giao ước đó, thật sự chuyện mấy hôm nay làm cậu phiền não quá thể.

- Cái đó thì em không cần lo, ngay khi em là nữ nhân của anh thì phần lớn hạn chế của cái giao ước đó bị xóa bỏ rồi. Hiện tại thì nó đã trở thành giao ước bình đẳng rồi, anh không thể điều khiển em được nữa, bây giờ thì nó chỉ có tác dụng xem người kia đang ở đâu với sống chết ra sao mà thôi.

Nam nhún vai vô cùng không vui nói. Lời của cậu một nửa là thật, còn một nửa thì không. Đúng là hiện tại thì nó là giao ước bình đẳng và Nam không còn có thể điều khiển được Alexia nữa, nhưng cậu vẫn có thể chia sẻ được các giác quan với Alexia, điều này nghĩa là cái gì cô biết thì cậu cũng sẽ biết, và nhờ thế việc nói dối Nam sẽ gần như bất khả thi.

Alexia nghe Nam nói vậy thì cũng chỉ nửa tin nửa ngờ rồi thôi. Không có cái gì để chứng minh lời Nam nói là thật, nhưng cũng chẳng có gì chứng minh được lời nói đó là nói dối cả, vậy nên cô không còn cách nào khác ngoài tin tưởng. Alexia đi đến chân đồi, ngoái nhìn Nam lần cuối, cậu ta vẫn vậy, vẫn là nụ cười mỉm đầy ẩn ý đó vẫy tay chào tạm biệt cô. Alexia thở dài, cô thật sự không biết lần này là phúc hay là họa nữa.

Thấy Alexia đã đi vào khu rừng, nụ cười của Nam dần tắt, cậu quay sang Hắc Thử, nói:

- Âm thầm đi theo bảo vệ nàng ta. Đồng thời đặt lũ chuột dưới cống ngầm của Đế Quốc về dưới trướng của ngươi, tùy thời chờ lệnh của ta. Hiểu chưa?

Hắc Thử lại cúi mình tỏ vẻ đã hiểu. Nam nghĩ ngợi gì đó, rồi lại nói:

- Phải rồi, nhớ quan sát xem Đế Quốc là quốc gia thế nào, có đáng để ta làm thân hay không.

Hắc Thử đáp lại với một giọng cung kính:

- Vâng thưa chủ thượng.

Nói rồi, cơ thể nó đột nhiên nhỏ lại giống như một con chuột bình thường, nhưng tốc độ thì thật sự quá đáng sợ, chỉ một cái chớp mắt nó đã bám theo sau Alexia đúng như lệnh của Nam. Sau khi tiến hóa thì Hắc Thử đã có được nâng cấp về cả chất và lượng, dù chỉ là cấp 50 nhưng dù là cấp 60 nó cũng có thể đánh một trận ra trò. Nhưng thứ khiến nó đáng sợ nhất chính là khả năng lây nhiễm, tạo ra một căn bệnh truyền nhiễm không cách nào chữa hay khống chế được, nó cũng có thể thông qua lũ chuột để lan truyền dịch bệnh này, thêm nữa do đã được tiến hóa nên nó có thể điều khiển được tất cả các loại chuột yếu hơn nó. Nhiệm vụ vừa bảo vệ và thu thập thông tin ngay giữa lòng thủ đô thì chỉ có nó mới thích hợp thôi.

Thấy cả hai đã đi, Nam lại quay đầu nhìn những tên hộ vệ còn lại của mình. Cậu nhìn về phía Lam Giáp Hiệp Sĩ, nói:

- Báo cáo đi.

Lam Giáp Hiệp Sĩ được điểm tên ngay lập tức bước lên một bước rồi quỳ một chân, cung kính báo cáo:

- Báo cáo chủ thượng, Bình Nguyên Xanh có diện tích là 218km2. Tại nơi này có tất cả năm khu vực: Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung Tâm. Hiện tại chúng ta đang đứng ở khu trung tâm, khu vực này rộng 52km2

Nam khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Mỗi khu vực khác nhau thế nào?

- Báo cáo ngài, ở phía Nam là một khu đồng bằng màu mỡ, khí hậu ôn hòa rất thích hợp cho trồng trọt, ở đó là nơi có nhiều Ma Vật nhất, tuy không thể trồng trọt nhưng nhờ khí hậu như vậy nên thức ăn chưa bao giờ thiếu, xa hơn chút nữa thì sẽ đến Thú Nhân Quốc Yassa. Phía Bắc là dãy núi tuyết cao chót vót, ở bên dưới dãy núi đó là Vương Quốc Người Lùn Drwafte, thuộc hạ vô năng không thể tra rõ nơi này cao bao nhiêu.

Lời báo cáo của Lam Giáp Hiệp Sĩ chợt im bặt, có vẻ như nó đang chờ đợi một sự trừng phạt cho sự vô năng của mình. Thật ra trong lòng nó luôn có một cỗ đố kị với Xích Long, Hắc Thử và Phong Hồ bởi họ đã được ban tên còn nó thì chưa, chứng tỏ rằng chủ nhân vẫn chưa thực sự coi trọng nó. Bởi thế nó đã rất cố gắng để tìm hiểu khu vực xung quanh đây khi được lệnh, nhưng nó vẫn không thể tra ra được ngọn núi kia cao bao nhiêu khiến nó cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Nam liếc thuộc hạ của mình, sự lo âu của Lam Giáp Hiệp Sĩ được truyền thẳng tới đại não của Nam, cậu biết rõ nó đố kị cái gì và đang sợ hãi cái gì. Biết thuộc hạ của mình vẫn có những cảm xúc ấy Nam lại cười thầm rồi nói:

- Không sao, báo cáo tiếp đi.

Lam Giáp Hiệp Sĩ như được đại xá, ngay lập tức thở phào rồi tiếp tục:

- Đa tạ ngài. Ở phía Đông là khu vực giáp biển, ở đó là nơi ở của Cuồng Nhân Quốc Berseek và kế bên chính là Long Nhân Quốc Dragus. Ở phía Tây là dãy mạch khoáng lộ thiên cùng với Khôi Lỗi Quốc Dolluna và Hợp Quốc có vẻ như phụ thuộc vào quốc gia này.

Lam Giáp Hiệp Sĩ sau khi báo cáo xong không đứng dậy mà vẫn một mực quỳ ở đấy, nó sợ sự điều tra của mình vẫn còn sai sót. Do thời hạn do chủ nhân giao chỉ có một ngày trời nên nó phải dốc toàn lực để hoàn thành, thậm chí ngay cả Ma lực của nó cũng đã hao hụt hơn phân nửa, nhưng bởi thế mà thông tin nó có được vô cùng đại khái và chung chung, mấy thông tin này nếu đi hỏi thăm thậm chí cũng sẽ biết được.

Nam nhìn về phía Phong Hồ, tên đó có vẻ như rất hiểu ý cậu liền khẽ gật đầu chứng tỏ rằng những thông tin này là đúng. Nam biết vậy cũng gật đầu đáp lại rồi nhìn về phía Lam Giáp Hiệp Sĩ:

- Tốt lắm, đi đến chỗ Thiên Thần Của Sự Cứu Rỗi hồi phục đi. Đây là lệnh.

Ba chữ cuối cùng đã chặn hết toàn bộ những lời chuẩn bị thốt ra của Lam Giáp Hiệp Sĩ. Nó chỉ có thể chấp nhận mệnh lệnh rồi đi về phía Thiên Thần Của Sự Cứu Rỗi.

Nam nhìn theo bóng lưng của nó rồi khe khẽ lắc đầu. Phong Hồ dù chỉ mới tới nhưng có vẻ như khả năng quan sát của hắn cũng không tệ lắm:

- Chủ thượng, đôi khi sự đố kị trong công việc cũng không phải là việc xấu.

Nam dĩ nhiên biết chuyện đó, cậu mệt mỏi nhìn về phía Phong Hồ rồi đáp:

- Ta biết chứ. Nhưng lòng đó kị của hắn quá sâu, bởi thế nên ta mới do dự khi ban tên cho hắn.

Nam xoa xoa thái dương, mệt mỏi nghĩ về Lam Giáp Hiệp Sĩ. Tên đó làm việc rất tốt nhưng lại có lòng đố kị quá sâu, lúc ở trên chiến trường sở dĩ hắn nói chuyện với Xích Long chính là vì muốn cậu ta mất khống chế rồi lao thẳng vào trận địa địch, từ đó sẽ làm cậu ta thất bại trong nhiệm vụ Nam giao cho, có thể nó nghĩ rằng cậu sẽ thất vọng rồi rời bỏ Xích Long, từ đó nó sẽ là duy nhất. Nếu thế vẫn là chưa đủ thì nhớ lại lúc đầu nó được triệu hồi, nó đã một mình ra trận, sở dĩ nó làm vậy là vì muốn thể hiện bản thân mình khiến Nam chú ý tới nó, rồi từ đó sẽ trọng dụng nó. Thêm một lần nữa chính là lúc nó tự ý bắn ra mũi tên kia, bắn chết tên phó tướng của Cuồng Nhân Quốc, nó muốn lấy công đầu để Nam phải chú ý rồi chỉ sử dụng một mình nó mà thôi.

- Tất cả các ngươi đều là một phần của ta, nhưng ta không ngờ rằng sự đố kị lại sâu đến vậy.

Nam khe khẽ thở dài rồi lại tiếp tục công việc của mình.