Toàn quân đội của Đế Quốc dàn quân theo lời của Xenon với những tên tiên phong cầm khiên đứng phía trước và những tên cầm thương đứng ngay đằng sau. Ở trên những cành cây là những tên du kích cầm cung và những túi thuốc nổ bên hông, vì trận chiến này mà họ đã dốc hết vốn liếng. Nếu có người có thể diệt hết đoàn Undead này chỉ bằng một phép thuật thì hay rồi, nhưng đáng tiếc là người đó không ở đây, không, phải là không thể ở đây mới đúng. Và ở phía sau cùng là những tên mục sư với phép thuật hệ Thánh của mình có vài trò như là phòng tuyến cuối cùng, bởi họ có phép thuật có thể thanh trừng được Undead trên diện rộng nhưng bị giới hạn số lần sử dụng trong ngày. Đây là một đội hình cơ bản và tiêu chuẩn để đối phó với số lượng Undead nhiều.
Đội xung phong có nhiệm vụ cản lại đám Undead nhiều nhất có thể, đó là lí do cho việc họ phải có cơ thể rắn rỏi có thể chống chịu được với việc va đập. Tiếp theo đó là đội cầm thương đứng xen trong đội xung phong có nhiệm vụ tiêu diệt đám Undead thông qua các khe hở trong đội hình. Đội du kích trong trận chiến này có vai trò tìm và diệt những tên pháp sư phiền toái kia, nếu không thể thì ít nhất phải làm rối loạn đội hình địch bằng những bao thuốc nổ được buộc quanh người. Cuối cùng là nhóm mục sư chịu trách nhiệm tiêu diệt những con "bò lạc" nếu những đội kia không may thất thủ hay để lọt một hai con Undead. Nhiệm vụ được phân chia rõ ràng vậy nên họ có thể phối hợp khá nhuyễn với nhau.
Nhưng trong đội quân Undead thì thường không chỉ có một loại mà là rất nhiều loại, ít nhất là hai loại trở lên nếu theo lẽ thông thường. Theo như báo cáo báo lại rằng đội quân Undead này có hai loại chính là Skeleton và Zombie với Skeleton đi trước và Zombie theo sau. Trong số Skeleton cũng có một vài con thuộc dạng thú bởi thế nên tốc độ của chúng khá nhanh nhưng bằng cách thần kì nào đó chúng vẫn ở trong đội hình một cách hoàn hảo. Và ở phía Zombie thì đó là hỗn tạp của cả Zombie hình người và hình thú, điều này hiếm khi xảy ra bởi Zombie vẫn thường ưu tiên tấn công con người hơn là động vật nên chuyện thú Zombie khá là hiếm.
Lí do cho đội hình Undead thế này khá là đơn giản nếu không muốn nói là quá dễ hiểu, cho đám Skeleton đi trước vì chúng đã loại bỏ được hết tất cả các bộ phận trên cơ thể và hoạt động dựa vào lượng Ma Lực bên trong chúng vậy nên tốc độ của chúng là nhanh và ổn định nhất. Thêm nữa, do là không còn các bộ phận cũng như cơ bắp nên chúng nghiễm nhiên trở nên gần như miễn nhiễm với các đòn đâm, chém và chỉ bị ảnh hưởng lớn bởi các đòn cùn hay lực tác động mạnh. Gần như không thể tiêu diệt được Skeleton chỉ bằng các phương pháp thông thường bởi chúng hoạt động dựa vào lượng Ma Lực bên trong cơ thể nên đập bể đầu chúng không có tác dụng gì ngoài khiến chúng mất phương hướng, nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt được nó thì chỉ có cách hủy diệt toàn bộ cơ thể của nó thôi. Do những đặc tính ấy mà nó là chiến binh hoàn hảo nhất cho việc đi chiến tranh, không cần ăn, ngủ, nghỉ và có thể chiến đấu liên tục.
Còn với đám Zombie thì chúng lù đù, chậm chạp, thiếu sức tấn công và dễ tiêu diệt hơn hẳn. Lí do là bởi chúng về cơ bản vẫn gần giống như sinh vật sống với các bó cơ và cơ quan nội tạng bị phân hủy dữ dội, nhưng hơn hết là chúng vẫn còn bộ não, thứ điều khiển toàn bộ cơ thể chúng. Muốn tiêu diệt Zombie thì rất đơn giản, chỉ cần phá hủy bộ não là được, ngoài ra thì chúng miễn nhiễm với đau đớn và sợ hãi, nhưng lại dễ bắt lửa do quá trình phân hủy tạo ra một loại chất hóa học dễ bắt lửa, nhưng bằng số Ma Lực ít ỏi trong cơ thể chúng có thể ngăn việc bản thân không tự bốc cháy, nhưng đó chỉ là tạm thời, chỉ cần bỏ vào một ít chất xúc tác là chúng biến thành những ngọn đuốc sống ngay. Sự đáng sợ của Zombie không nằm ở chiến lực mà là nằm ở khả năng lây lan của chúng, do là xác chết nên chúng có thể lưu trữ những chất độc dạng khí trong cơ thể mà không gặp bất kì vấn đề nào và có thể phát tán chúng khi chúng chết. Một sự đáng sợ khác là khả năng lây nhiễm của mình, răng của chúng có một chất độc có thể khiến con mồi biến thành Zombie trong vòng 30 phút nếu không kịp sơ cứu. Và cuối cùng, sự đáng sợ của nó nằm ở số lượng, mỗi lần Zombie xuất hiện thì số lượng đều rất lớn, mặc dù có thể dễ dàng tiêu diệt chúng bằng vài mồi lửa nhưng số người chết trong những chiến dịch đó cũng có rất nhiều. Với đặc tính như vậy, nó là loại hoàn hảo nhất cho việc càn quét sau cùng, không chừa lại sinh mệnh nào do đặc tính Undead.
Nhưng cho Zombie ra trận sớm thế này thì đúng là có hơi không ổn do chúng quá chậm chạp và không có quá nhiều sức tấn công nên chẳng khác nào gánh nặng. Với những Tử Linh Pháp Sư thì Zombie thường là loại Undead được triệu hồi sau cùng sau khi đã có nhiều xác chết trên chiến trường, việc đưa chúng vào chiến đấu chính diện với quân chính quy thì chả khác nào tự sát. Nếu như vậy thì chúng chỉ có một mục đích duy nhất là lan truyền khí độc, nếu là vậy thì quân Đế Quốc buộc phải dàn mỏng quân ra nếu không muốn chết chùm, hoặc là phải tiêu diệt chúng trước khi chúng tiếp cận, nếu là thế thì đám du kích chết chắc.
Đám lính của Đế Quốc tuy đã được đào tạo để ra chiến trường, mỗi một người bọn họ đều là kết tinh của sự cố gắng rèn luyện không ngừng nghỉ và ý chí sắt đá. Đây cũng không phải là lần đầu tiên họ đối đầu với Undead, đối với loại quái vật này mỗi người trong số bọn họ đều đã phải tiêu diệt rất nhiều từ lúc bản thân còn là tân binh. Ấy vậy mà, đây là lần đầu tiên họ cảm thấy sợ hãi đến thế, một cảm giác sợ hãi len lỏi trong trái tim của những người lính, bóp chặt nó khiến ai nấy đều cảm thấy khó thở và bầu không khí ngột ngạt bên trong trại doanh.
Ực!
Một tiếng nuốt nước bọt lan truyền trong không khí tĩnh lặng trong doanh trại, không biết là ai bắt đầu nhưng nó đã dần lan truyền từ người này sang người khác. Cái nuốt nước bọt ấy như đánh thức sự sợ hãi sâu trong lòng họ, không ít binh lính đã âm thầm cầu nguyện, những lời nguyện cầu mà thường ngày họ không bao giờ làm, tới những vị thần mà họ không biết có tồn tại hay không. Dần dần, tiếng lầm rầm ấy ngày càng lan rộng ra, nó không còn là những lời khẩn cầu vô nghĩa từ những con chiên lạc lối mà đã dần biến thành những lời động viên. Người này động viên người kia như một cách để làm giảm đi sự sợ hãi trong lòng họ, nhưng họ biết rõ, đó có thể là những lời cuối cùng họ có thể nghe được trên nơi dương thế này. Trận chiến này là một trận chiến mà họ không có bất kì phần thắng nào, bất chấp số lượng họ nhiều hơn hẳn địch nhưng thế thì sao? Chả thay đổi được gì, đám đó là những con quái vật ghê tởm không biết sợ hãi hay đau đớn, chúng sẽ xé xác họ.
Đứng im chịu trận thế này thật sự là một sự tra tấn đau đớn, không phải đến từ thể xác mà đến từ tinh thần. Họ đứng đấy, chờ đợi những tên tử thần khốn kiếp đến để gặt lấy những sinh mạng nhỏ nhoi của họ. Mỗi một giây trôi qua, thần kinh của họ lại căng cứng hơn một phần, trận chiến này đối với họ chính là bản án tử treo trên đầu...
- Mọi người! Nghiêm chỉnh! Như các ngươi đã thấy trước mắt chúng ta chính là lũ Undead khốn kiếp đang mưu đồ dẫm đạp Đế Quốc của chúng ta! Và số lượng chính xác của chúng, theo như lính trinh sát báo cáo là 2600, ít hơn chúng ta rất nhiều!
Giọng của Xenon vang lên giữa đội hình thông báo về tình hình hiện tại của họ. Trái tim của những người lính như ngừng đập khi nghe đến cái số lượng 2600 kia, đó là một con số vô vọng với họ. Một lẽ thường tình, cần ít nhất 2 người nông dân để đấu lại 1 con Skeleton, nhưng nếu là lính thì có thể một đối một. Nhưng nói vậy không có nghĩa là trong những trận chiến lớn với số lượng hai bên bằng nhau thì quân lính sẽ thắng, mà ngược lại chắc chắn sẽ bị đè bẹp bởi đặc tính của loài Skeleton.
- Hài...Thật lòng mà nói nếu được chạy trốn ta nhất định sẽ chạy, các ngươi cũng vậy mà phải không?
Xenon thở dài một hơi trước khi lên tiếng một lần nữa và kết thúc bằng một tiếng cười đơn độc. Lần này ông nhẹ nhàng hơn rất nhiều, và ngay cả lời nói đó cũng thật đáng khinh thường. Nhưng không ai cười, cũng chẳng ai khinh thường bởi nếu phải đối đầu với một trận chiến vô vọng và có thể chạy trốn, họ sẽ chọn chạy trốn không chút nghi ngờ. Nhưng đáng tiếc, lần này họ không thể chạy được.
- Nhưng chúng ta không thể chạy, đúng chứ!? Đằng trước chúng ta là quân địch và đằng sau chính là quê nhà của chúng ta! Các ngươi biết nó có ý nghĩa gì chứ!
Không ai đáp lời, nhưng tự trong trái tim của mỗi người lính họ đã có câu trả lời của riêng mình.
- Phải! Đằng sau chúng ta chính là những người cha, người mẹ chờ chúng ta về! Là những người vợ, người con chờ cha mình! Và là nơi những người bằng hữu sẽ tụ tập uống rượu sau mỗi lần tập luyện! Các ngươi có muốn nó bị giày xéo bởi lũ Undead khốn nạn kia!?
Không!
Tiếng đáp của toàn quân như sấm rền giữa trời quang, dù là đứng cách xa thật xa cũng có thể cảm nhận được. Trái tim của những người lính đập trở lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước, họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái kết của mình, diễm phúc của một người lính không phải là có thể an bình trở về mà chính là tử chiến sa trường bảo vệ những thứ thân yêu của mình. Bài diễn thuyết của Xenon không phải là xuất sắc, hay thậm chí còn có thể nói là ngờ nghệch, nhưng nó đã đánh trúng vào thứ điểm yếu của từng người trong đoàn lính, nó đã đánh thức được tinh thần của họ. Xenon không phải là một nhà diễn thuyết, ông không biết phải nói những lời hay ý đẹp hay lời nói đánh thức mọi người, nhưng ông là một tướng, ông hiểu binh sĩ dưới trướng như hiểu từng bộ phận trên cơ thể, rời rạc nhưng kết nối, riêng rẽ nhưng chung cội, ông đã đánh thẳng vào nỗi sợ hãi duy nhất của những người lính khi họ chết đi, khi họ không còn chiến đấu, ông không thể nói lời hay, nhưng có thể đánh thức được con mãnh thú sâu bên trong những binh lính của mình.
- Hahaha! Tốt! Vậy toàn quân...chuẩn bị chiến đấu!
Xenon cười lớn rồi phát ra mệnh lệnh có thể là cuối cùng của ông.
Rầm!
Đáp lại lời nói đó chính là một tiếng đập lớn phát ra từ những người tiên phong cầm khiên. Họ đập những tấm khiên của mình xuống đất nhưng để bày tỏ sự dũng cảm của bản thân, đây là trận chiến cuối cùng của họ, vậy thì không thể để mất mặt được, họ không muốn con mình bị phân biệt chỉ vì có người cha là một tên lính nhát gan, không muốn vợ mình phải chịu tủi nhục khi có một người chồng lâm trận bỏ trốn, và hơn cả là không muốn cha mẹ tủi hổ đến cuối đời chỉ vì có một người con yếu đuối!
Những người lính cầm thương đứng đằng sau họ cũng đập mạnh cán thương xuống đất trước khi chỉa thẳng vào đội hình địch thông qua những kẽ hở của những tấm khiên. Họ cũng thế, đã sẵn sàng cho cái kết của mình, một cái kết anh dũng đến mức họ có thể cười ngay cả khi bản thân tử trận.
Những tên mục sư đứng ở cuối cùng của trận tuyến, họ không thuộc về Đế Quốc mà thuộc về nhà thờ, nơi họ tôn thờ những vị thần của bản thân. Họ không có thứ gì để bảo vệ ngoại trừ vị thần của mình, nhưng nó không có nghĩa là họ không bị không khí nơi đây ảnh hưởng. Hốc mắt họ đỏ hoe, miệng liên tục lẩm bẩm những lời khẩn cầu cuối cùng của mình, họ cũng đã sẵn sàng cho việc kết thúc cuộc đời.
Những người kìm nén nhất có thể là những người lính du kích, họ buộc phải luôn giữ mình ẩn thân vì đại sự, cũng vì thế mà họ không thể phát tiết được cảm xúc của mình lúc này thông qua những lời hú hét mà chỉ có thể giữ im lặng. Họ nắm chặt bàn tay lại như là một sự quyết tâm, đến mức những móng tay găm vào da thịt và khiến họ chảy máu, nhưng họ không quan tâm. Thứ họ quan tâm lúc này là có thể tiêu diệt được càng nhiều địch càng tốt, chết thì sao chứ? Họ đếch sợ nữa!
Không khí lúc này vô cùng hào hứng và cô đọng, đây là trận chiến cuối cùng những người lính trên Bìn Nguyên Xanh và trận chiến này sẽ đi vào lịch sử như một trận chiến vĩ đại. Trên mảnh đất Bình Nguyên Xanh này, nó se ghi lại trận chiến, ghi lại máu thịt của họ một cách chân thực nhất. Những người lính đã dẹp bỏ đi sự sợ hãi mà thay vào đó là đôi mắt tràn ngập tự tin và tinh thần quyết tử ẩn sâu trong những đôi mắt đó. Họ không còn bất cứ lo lắng nào, chỉ còn sự cứng rắn và rắn rỏi của những người lính đầy tự hào của Đế Quốc.
Bên kia trận doanh, Xích Giáp Hiệp Sĩ ở giữa những tên Undead trong khi Lam Giáp Hiệp Sĩ thì ẩn mình vào trong không gian vừa là để chờ đợi một chiến thắng vừa là để giám sát đồng đội của mình. Tuy cùng là loại Undead nhưng sự phân chia giai cấp khá rõ ràng, đám Zombie và Skeleton ở tầng thấp nhất và hai người ở tầng cao nhất nên dĩ nhiên đám Undead này khá ngoan ngoãn dù cho không có sự cho phép của Nam, nhưng nếu nói về ưu tiên thì chúng sẽ ưu tiên lời nói của Nam hơn.
Xích Giáp Hiệp Sĩ nhìn đội quân tạp nham này, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra trận hình phù hợp để có thể có được chiến thắng hoàn hảo nhất dâng lên chủ nhân của mình. Nó cảm thấy bản thân thực nực cười khi đã từng cố gắng chiến đấu chống lại chủ nhân, nó làm thế chỉ đơn giản là chỉ vì không biết được quyền năng của ngài ấy. Nó đã đối diện với cái chết, đó là nơi nó phải dằn vặt bởi những tội lỗi, những sai lầm của bản thân mà không có bất kì sự tha thứ nào, nơi ấy là một bóng đêm vô tận khiến nó phát điên. Nhưng ngay giây phút ấy, bàn tay xương xẩu nhưng lại đầy sự thánh thiện ấy đã vươn ra để cứu giúp nó, khi được hồi sinh nó cảm thấy bản thân đã trở nên thông suốt, minh mẫn, mạnh mẽ và hơn hết nó đã được giải phóng khỏi những ràng buộc, những dằn vặt của quá khứ, thứ vẫn luôn ám ảnh nó tới tận lúc chết. Nhưng hiện tại, nó đã không thể chết và không cần trở lại nơi đáng sợ ấy, nó có thể sống mãi mãi để phục vụ chủ nhân đáng kính của mình tới tận cùng của thời gian. Chính vì thế mà nó cảm thấy áp lực, lỡ như nó không thể làm hài lòng vị chủ nhân của mình thì thế nào? Liệc ngài ấy sẽ bỏ rơi nó? Chỉ nghĩ tới đó thôi cũng khiến nó lạnh run. Nó không được phép thất bại, nhất định là vậy! Kể cả là người bạn Lam Giáp Hiệp Sĩ cũng cảm thấy áp lực cùng với nó.
Nghĩ ra một kế hoạch trơn tru để chiến thắng trận chiến này, Xích Giáp Hiệp Sĩ khẽ cười trong lòng. Đội hình của Undead thay đổi theo suy nghĩ của nó, đây là một cái lợi với Tử Linh Pháp Sư bởi không cần phải trực tiếp ra lệnh. Theo lệnh nó đám Skeleton được định là đấu sĩ được xếp lên trước, chúng là loại được triệu hồi có cả kiếm, khiên và cả giáp hỏng. Ngay sau chúng là đội thương với những con Skeleton cầm thương dài. Bọc hai bên chính là những con Skeleton cầm khiên có trách nhiệm bảo vệ hai bên khỏi những cuộc đột kích. Ở lẫn trong đám Skeleton cầm thương chính là đám cầm cung với những cây trường cung cao gần bằng chúng và những túi mũi tên phía sau lưng, chúng có trách nhiệm phải tiêu diệt đám du kích và trinh sát. Và lẫn trong đám Zombie có phần vô dụng kia là những Undead pháp sư có thể sử dụng những phép oanh tạc diện rộng, bởi diện mạo khá giống Zombie nên được đặt lẫn vào trong đó để tạo ra một cú lừa với những tên có ý tưởng đánh thẳng vào đây.
Trận hình của Xích Giáp Hiệp Sĩ đã có phần ổn định hơn và có vẻ hiệu quả hơn khi được sắp xếp đúng nhiệm vụ của từng nhóm. Nhưng đó chưa phải hết, ngay khi đội hình đang hỗn loạn vì sắp xếp lại, nó đã gửi vài món quà nhỏ để tặng cho bên kia xem như quà gặp mặt.
Trận chiến giữa Nhân loại và đoàn quân Undead hung bạo, bắt đầu!