- Báo cáo! Báo cáo! Có một quân đoàn Undead từ phía Cuồng Nhân Quốc đang tiến đến đây!
Bên trong doanh trại chính, một tên lính chạy tới lều chính bằng tất cả sức lực của mình, nói không ngoa khi đây là tốc độ nhanh nhất kể từ khi hắn sinh ra. Hắn không quan tâm đến quân lệnh, cứ thế xông vào lều của Chủ Tướng, nếu là bình thường thì hắn phải bị chém đầu nhưng thông tin lần này thực sự quá quan trọng, đến mức hắn không còn quan tâm đến mạng sống của mình.
- Hửm? Chỉ là một quân đoàn Undead thôi mà, có cần làm quá vậy không?
Xenon vừa tận hưởng bữa sáng khô khan vừa đọc các tài liệu do cấp dưới gửi đến từ khắp các mặt trận. Ông liếc mắt nhìn tên lính đang run rẩy vì sợ hãi và mệt mỏi kia. Đúng là Xenon là một người rất quan tâm đến cấp dưới của mình, nhưng nó không đồng nghĩa với việc đám câp dưới có thể làm gì thì làm. Làm phiền Xenon vào buổi sáng là một điều tối kị, và nếu mọi thứ nghiêm trọng thì tên lính kia khó mà giữ được mạng. Nhưng có vẻ tên đó không quan tâm lắm đến quân lệnh gì đó, hắn hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Nhưng số lượng là rất nhiều! Ước tính của thuộc hạ phải có ít nhất cả ngàn con! Trong số đó còn có cả pháp sư!
- Cái gì!?
Xenon không còn giữ được bình tĩnh mà đánh rơi miếng bánh mì trên tay, ông đập bàn hét thẳng vào mặt tên cấp dưới. Ngàn con Undead là số lượng quá mức kinh người, đủ để Đế Quốc phải chịu thiệt hại không nhỏ. Không những thế, bên trong đó còn có cả pháp sư, thứ có thể dễ dàng đè bẹp cả một tiểu đoàn nếu họ không biết cách đối phó. Undead là thứ không biết mệt mỏi, vì thế chúng có thể hoạt động như những người lính hoàn hảo, không quan tâm sống chết lao lên giết địch, nếu là một trận chiến tiêu hao thì Undead rất có lợi, ngay cả Đế Quốc đôi lúc cũng phải dùng chiến thuật này. Nhưng có gì đó không đúng.
- Chờ đã, chẳng phải loài Undead thường sẽ bị ánh sáng suy yếu sao? Vậy bằng cách nào bọn chúng có thể lao đến đây?
- Thuộc hạ không biết, nhưng rất có khả năng bên trong đám Undead có không chỉ một Tử Linh Pháp Sư.
Nếu là vậy thì mọi thứ đã trở nên hợp lí hơn rồi. Xenon khẽ suy nghĩ, đối đầu tiêu hao với Undead là ngu ngốc, đám đó có thể hoạt động bất kể bạn làm gì. Chặt tay chúng? Chúng sẽ tiếp tục đánh bằng cái tay gãy đó hoặc thậm chí là vai của chúng. Chặt chân? Cũng thế, chúng sẽ lết đến kẻ địch bất kể chuyện gì xảy ra. Vậy còn chặt đầu? Ý tưởng tốt đấy, nhưng chỉ áp dụng với mấy con được sinh ra một cách tự nhiên thôi, còn những con được triệu hồi thì chỉ có thể hoàn toàn xóa sổ chúng bằng cách đốt hoặc chém vụn chúng ra.
Hiện tại toàn bộ quân trong chiến dịch lần này là 7 ngàn quân, 2 ngàn quân ở cánh phải, 1 ngàn ở cánh trái, 3 ngàn quân tiên phong và 1 ngàn quân du kích. Nếu đánh tiêu hao thì quân Đế Quốc ăn cám là cái chắc, đối với lũ Undead thì 7 ngàn hay 8 ngàn cũng chỉ là mấy con số mà thôi. Nhưng không thể cứ thế mà rút lui được, dựa theo báo cáo thì chúng xuất phát từ đại bản doanh của Cuồng Nhân Quốc, vậy thì có 3 khả năng có thể xảy ra.
Một, đám đó chính là tác giả của vụ này, và chúng sẽ đuổi theo lính của Đế Quốc đến chân trời góc biển, mặc dù nghĩ lũ man nhân đó có Tử Linh Pháp Sư là một suy nghĩ khá là ngu ngốc và viễn vông, nhưng không phải là không thể nào. Giả thiết 2, đây là một cơn lũ Undead tự phát và đám Cuồng Nhân Quốc đã ăn cám rồi, mục tiêu tiếp theo chính là Đế Quốc. Nếu vậy thì bọn họ càng không thể rút, bởi đây là tuyến phòng thủ đầu tiên của Đế Quốc, nếu rút lui bây giờ thì Đế Quốc ắt phải chịu một thiệt hại nặng nề. Hơn hết, nơi này sẽ sớm xuất hiện nhiều Undead hơn do môi trường tác động. Và giả thiết cuối cùng, kết hợp cả hai cái trên, Cuồng Nhân Quốc có Tử Linh Pháp Sư nhưng mất khống chế thành ra diệt đội mình rồi diệt luôn đội bạn. Mà dù là cái nào thì cũng khó chịu như nhau.
- Tướng Quân, phải làm sao đây? Đám Undead dễ dàng vượt qua tuyến phòng thủ đầu tiên và đang tiến tới tuyến thứ hai.
Một tướng lĩnh khác đi vào lều, khuôn mặt ông ta lúc trắng lúc xám cho thấy tình thế nguy cấp hơn bọn họ nghĩ nhiều. Đám Undead có thể không chỉ là 1 - 2 ngàn mà có thể nhiều hơn nữa, nếu vậy thì tình huống thật sự nguy cấp. Xenon im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Toàn bộ rút về doanh trại chính. Ngoài ra, đào hố chôn tất cả dầu chúng ta có xuống đất, kêu đám cung thủ chuẩn bị hỏa tiễn. Thêm nữa, còn bao nhiêu thuốc nổ mang hết ra, kêu đám du kích tìm thời cơ thích hợp mà thả vào trong đám Undead.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Tên tướng lĩnh kia biết việc này quan trọng thế nào nên chỉ cần Xenon dừng lại là hắn ngay lập tức nhận lệnh. Nhưng mệnh lệnh vẫn chưa dừng lại ở đó:
- Gọi đám linh mục ra, bọn chúng là hàng tuyến cuối cùng để xóa sổ Undead. Tìm những tên nào nhanh chân nhất tìm thời cơ mà rút lui, nhất định phải đem tin này về báo cho Quốc Vương!
Tên tướng lĩnh lại gật đầu một lần nữa trước khi rời đi, kéo theo cả tên lính báo tin. Xenon ngồi bệch xuống ghế của mình, trán ông nhăn lại, cách này thực sự chỉ có thể cầm chân đám Undead, muốn tiêu diệt chúng là điều không thể. Hơn cả là trong đám đó còn có cả pháp sư trong khi đội của ông thì chẳng có một ai.
Pháp sư thuần trong thế giới này vô cùng hiếm, đa số là kết hợp với hiệp sĩ hoặc các nghề khác. Sở dĩ Pháp sư thiếu thốn như vậy là vì sự xuất hiện của Ma Vương một ngàn năm trước, lúc đó gần như tất cả pháp sư phải nhập ngũ gây nên sự nứt gãy trong sự phát triển của ma thuật, đó cũng là lí do Võ Kĩ ra đời. Mặc dù đã ngàn năm trôi qua nhưng số pháp sư cũng không hồi phục được quá nhiều, tính đâu ra đó trong Đế Quốc chỉ có không tới một ngàn pháp sư, mà số nhập ngũ lại càng ít đến thảm thương. Vì lí do đó các Pháp sư không thường được điều động đến chiến trường bởi họ là phòng tuyến cuối cùng của hầu hết các quốc gia.
- Liệu mình có thể cầm cự bao lâu đây...? Thực sự đây là một trận chiến vô vọng mà...
Xenon gục đầu trên bàn, rên rỉ về các kế hoạch có thể thực hiện để chiến thắng cuộc chiến không thể thắng này.
Cùng lúc với đám Undead liên tục lao về phía doanh trại của Đế Quốc, trên một ngọn đồi gần đó. Nam đứng ngạo nghễ cùng với bốn tên hộ vệ của mình, bên cạnh cậu là Alexia cùng với hộ vệ của cô. Hai người giương đôi mắt bắt lực, cầu khẩn đến binh đoàn của Đế Quốc, trong mong một phép lạ xảy ra giúp họ chiến thắng.
Lần này Nam đã triệu hồi lên khoảng 2500 con Undead cấp thấp và 50 con Undead cấp trung, và thêm 50 con Undead thuộc loại pháp sư, trong đó có 10 con là Tử Linh Pháp Sư. Tính tổng số ra thì hôm nay Nam đã gọi được 2600 con, việc một người có thể triệu hồi số lượng Undead lớn thế này là không tưởng dù người đó có mạnh thế nào đi nữa. Nhưng may là Nam có kĩ năng "Chúa Tể Cái Chết" giúp việc gọi Undead lên dễ dàng và hơn hết là gần như không có hao tổn nào khi gọi chúng lên, thêm nữa, đám Undead của Nam mạnh hơn hẳn đám khác nên đè bẹp một doanh trại có lẽ dễ thôi.
Thực lòng mà nói thì nếu cậu muốn cậu hoàn toàn có thể gọi thêm gấp 5 lần số Undead này. Ngoài kĩ năng "Chúa Tể Cái Chết" giúp việc gọi Undead lên một cách nhanh chóng và không tốn quá nhiều Ma Lực thì cậu còn có kĩ năng "Người Lãnh Đạo". Kĩ năng này khiến cho mỗi lần Nam triệu hồi Undead hay các loại quái vật khác đều khiến cậu mạnh hơn rất nhiều, hơn cả là nó cũng bao gồm cả số nô lệ mà cậu có. Nếu muốn so sánh một cách trực quan hơn thì hiện tại Nam giống như một con sư tử trong hình hài một con mèo vậy, nhìn ốm ốm dễ thương vậy thôi chứ nếu đánh nhau thì chả sợ bố con thằng nào. Cấp độ hiện tại cảu Nam là 50 nhưng thực lực và chỉ số của cậu đều đủ để đú với cấp 70. Đúng là theo Nam được biết thì mỗi một lần vượt qua mười cấp đều là một lần thuế biến khiến người đó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhưng chuyện Nam có thể đánh ngang tay với kẻ có cấp cao hơn mình là một sự thật.
- Chủ nhân, có cần thuộc hạ chỉ huy đám tạp nham đó không ạ?
Xích Giáp Hiệp Sĩ bước lên, quỳ xuống một chân vô cùng cung kính. Nam nhìn nó, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm các thông tin cậu có về bộ giáp này. Trước đây Xích Giáp Hiệp Sĩ và Lam Giáp Hiệp Sĩ từng là một tướng quân của một quốc gia đã bị diệt vong vào sáu ngàn năm trước, sau đó được Phượng Hoàng Thượng Cổ cưu mang nên từ đấy cả hai đi theo bảo vệ cho huyết mạch cuối cùng của nó. Do là một tướng quân nên tài cầm quân của nó khá là tốt, chỉ có điều nó khá nóng tính nên một số trận thường mang lại kết quả không mong muốn. Thêm nữa, dù là một tướng quân nhưng nó không thuộc class Chỉ Huy nên không có kĩ năng nào để buff cho quân lính, nó thuộc class Đấu Sĩ nên thường tự thân ra trận, một bên giết địch còn một bên chỉ huy. Mặc dù thế số trận thua của nó ít hơn một bàn tay nên có thể nói khả năng của nó cũng thuộc hạng tốt.
Sau khi suy nghĩ một lát, Nam ra lệnh:
- Được thôi, nhưng Lam Giáp Hiệp Sĩ cũng nên đi theo, ta không muốn thấy cảnh ngươi tự thân ra trận đâu. Chứng minh cho ta thấy khả năng của ngươi đi.
Ngay khi lời Nam vừa dứt, một sợi chỉ màu đen chợt xuất hiện nối đầu cậu với đầu của Xích Giáp Hiệp Sĩ. Cùng với khoảnh khắc đó, Nam cảm thấy được tên hiệp sĩ trước mắt đã có được liên hệ với các Undead do cậu triệu hồi, xem ra đây là khả năng cho phép cậu chia sẻ quyền kiểm soát Undead với kẻ khác.
- À phải rồi, nếu thấy tướng địch thì nhớ bắt sống.
Hai tên Undead được gọi tên quỳ xuống một cách cung kính trước khi quay đầu rời đi. Nam liếc mắt về phía Alexia, sáng sớm hôm nay khi cậu triệu hồi quân đoàn Undead cô ta đã đã xin cậu tha mạng cho một người nào đó tên là Xenon hay gì đó. Nam chẳng biết đó là ai, có thể đó là tướng địch nên cậu ra lệnh cho hai tên Undead của mình bắt sống.
Nhìn về phía chiến trường, sẽ không lâu nữa trước khi nơi đây biến thành một vùng tử địa nơi chỉ có cái chết hiện hữu. Nam thở dài khi nhìn về phía chiến trường, rồi sau đó lại nhìn về phía hai bàn tay xương xẩu của mình. Trong đầu Nam nhớ về cái thời mình còn trẻ, cái thời bản thân chỉ là một đứa nhóc không biết gì cả rồi lại nhìn về bản thân ngay lúc này, không biết từ bao giờ cậu đã trở thành một con quỷ khát máu, sinh mệnh con người trong mắt Nam không đáng giá một xu.
- Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?
Alexia bất chợt lên tiếng ở đằng sau lưng Nam, giọng nói cô chất chứa đầy sự phẫn nộ. Sự phẫn nộ của cô là điều dễ hiểu, miễn là một con người thì ai cũng sẽ không tình nguyện nhìn thấy cái cảnh đồng loại của mình bị chà đạp, thấy người đồng đội kề vai sát cánh nơi chiến trường táng thây nơi lò mổ, thấy người mình luôn kính trọng chết một cách tức tưởi. Những điều đó hiện tại vẫn chưa xảy ra, nhưng Alexia biết nó sẽ xảy ra, sớm thôi.
Nam liếc mắt về phía cô, hờ hững gật đầu:
- Chuyện gì?
- Tại sao ngươi lại thù ghét con người đến vậy?
Câu hỏi của Alexia không bất ngờ chút nào, tâm trí Nam hoàn toàn bình tĩnh trước câu hỏi này. Theo một lẽ thông thường thì phần lớn các Skeleton đều từng là con người, không, phần lớn các Undead đều là con người mới đúng. Nhưng sau khi họ sống lại dưới thân xác Undead thì họ sẽ trở nên thù ghét sự sống nói chung và con người nói riêng. Nhưng Nam thì khác, Alexia hoàn toàn chắc chắn điều đó. Nam sắc sảo hơn đám Undead, cậu biết cách để đưa đối phương vào sự hoảng loạn, cậu biết cách để lợi dụng sự yếu mềm của người khác, và hơn hết cậu là một người rất thông minh. Nếu theo lẽ thông thường thì hầu hết các Undead có trí thông minh đều chọn hoặc là hợp tác với con người, hoặc là sẽ ẩn mình khỏi thế giới, nhưng Nam lại chọn đối đầu với con người, một hành động nguyên thủy của lũ Undead vô tri. Alexia không biết nguyên nhân sâu xa đằng sau lựa chọn này của Nam, đã từng có lúc cậu nói với cô thế này:"Con người không phải là loài đáng tin nhất. So về sự tin tưởng thì ta thà tin lũ Ác Quỷ chứ không muốn tin con người."
Nam im lặng khoảng vài giây rồi nói:
- Ta không hẳn là thù ghét con người, chỉ là ta không còn tin tưởng được chúng mà thôi. Đối với con người không bao giờ xuất hiện sự tin tưởng vĩnh cửu, mà có chỉ là lợi ích vĩnh cửu mà thôi. Ở một thời điểm nào đó ngươi có thể tin tưởng con người, và một thời khắc nào đó thì không, đặc biệt là trong những tình huống ngươi chết ta sống, lúc ấy thì bản chất ích kỉ của con người sẽ được bộc lộ ra.
Alexia dĩ nhiên không hài lòng với câu trả lời này bởi nó quá phiến diện và một chiều. Đâu phải ai cũng là người như thế, có rất nhiều người sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình cho người khác, ví dụ điển hình như là những người lính. Họ cũng là con người, có thể họ phải ra trận bởi nhà vua bắt thế, nhưng trong số họ có rất nhiều người đều mang tâm thái quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Họ không sợ chết, đối với họ mạng sống của những người khác còn hơn cả mạng sống của mình.
Alexia muốn lên tiếng nói điều đó nhưng đã bị Nam chặn lại:
- Ta biết cô muốn nói gì, đúng là trên thế giới này cũng có không ít người tốt, không ít người sẵn sàng vì người khác mà hi sinh tính mạng của mình. Ta biết và ta hiểu điều đó bởi ngay cả bản thân ta cũng từng gặp những tên ngốc giống như vậy...
Nói đến đây giọng của Nam chợt trở nên nhu hòa hơn hẳn, mặc dù về bản chất thì nó vẫn ngang ngang và ồm ồm nhưng Alexia bằng một cách thần kì nào đó đã nhận ra được sự khác biệt trong giọng nói của Nam. Cô có chút giật mình bởi những điều mình vừa nghe thấy, cô không hề biết rằng trước đây Nam đã từng có những người đồng đội tuyệt vời như thế nào. Nam như nhớ lại lúc ấy, cậu nói:
- Bọn hắn đúng là những tên ngốc. Đã từng có lúc bọn chúng chê cười cái ý tưởng một người vì mọi người kia, bọn hắn là những kẻ ích kỉ và mưu mô. Nhưng bằng một cách thần kì nào đấy chúng ta lại hợp nhau đến lạ, và cái thời khắc chó má ấy đã cướp đi tất cả của ta.
Lời Nam nói không dài, nhưng Alexia biết rằng trong những lời nói đó chất chứa tất cả nỗi lòng của Nam, tất cả những gì cậu đã trải qua. Cô không biết trong quá khứ Nam đã từng trải qua những gì, đã từng phải đối mặt với cái gì, cũng không biết những người đồng đội của Nam ra sao. Nhưng cô biết, đó hẳn là thời khắc đẹp nhất trong cả cuộc đời Nam.
- Đám khốn kiếp đốn mạt đó đã giết bọn họ. Tất cả chỉ vì cái chữ "tiền", bọn ta vì đám đó bán mạng, bọn chúng lại sẵn sàng vì vài đồng bạc mà bỏ rơi chúng ta. Những gương mặt thân quen đã từng cười đùa với chúng ta từ giờ khắc đó trở đi chợt trở nên còn ác độc hơn quỷ dữ. Chúng ta đã phải chạy trốn, từng người từng người trong chúng ta dần dần bỏ mạng, ngay cả người đó cũng không thoát. Từ cái giây phút tất cả chết đi ta đã thề rằng sẽ không bao giờ tin tưởng con người một lần nữa, một lần phản bội với ta đã là quá đủ.
Lời Nam nói tuy nhẹ nhàng, trong giọng nói cũng không có chút gợn sóng nào, nhưng Alexia không biết vì sao mà cảm thấy lạnh run. Cô hiểu rằng không phải cứ bộc phát mới là tức giận, mà im lặng mà bình tĩnh với thực sự là đỉnh cao của tức giận. Những người thường ngày càng bình tĩnh thì khi tức giận lên thì họ càng đáng sợ, khác hẳn với những người nóng tính. Cô lại hỏi hắn, không biết vì sao mà giọng cô trở nên có chút run rẩy:
- Vậy.... Bọn hắn sau này thế nào?
Nam chợt cười, một nụ cười như đến từ địa ngục khiến tất cả những người ở đó phải cứng đơ cả người vì sợ hãi.
- Ha...ha...ha... Làm gì có sau này? Ta đã khiến bọn chúng trả giá, một cái giá mà chúng sẽ ước rằng bản thân chưa bao giờ phản bội ta.
Alexi lạnh run, cô không cần biết quá trình như thế nào, nhưng thông qua lời nói đó thì nó hẳn không phải thứ tốt đẹp gì.