Chương 12: Đàm Phán

- Báo cáo, có tổng cộng 3 đội trinh sát đã bị tiêu diệt, 1 đội mất tích!

Trong thời gian Nam đang tự mãn với kế hoạch của bản thân thì bên trong doanh trại của đế quốc cũng có một chút xáo động. Bên trong một túp lều được canh phòng cẩn mật, một vị chủ tướng vừa nhìn tấm bản đồ vừa nghe thuộc hạ của mình báo cáo. Người tướng lĩnh đó không ai khác chính là Xenon La Simaru, nghe thuộc hạ mình báo cáo ông không khỏi xoa xoa thái dương. Đã được vài ngày ông không có giấc ngủ hoàn chỉnh rồi, hai con mắt phủ đầy tơ máu cùng với quầng thâm dưới mắt là đủ hiểu ông đã thiếu ngủ thế nào.

- Ừm... Tạm thời đừng động đến cánh rừng đó nữa, ngay từ đầu ta đã nói là nơi đó không phải nơi con bé có thể vào mà.

Dù là một chủ tướng nhưng ông vẫn là một người có tình cảm dành cho cấp dưới của mình chứ đừng nói là một cô bé ông nhìn ngắm nó trưởng thành. Gia tộc Simaru cùng với Rossae là hai gia tộc có quan hệ hợp tác khá lâu đời nên Xenon có quan hệ khắng khít với Alexia cũng là điều dễ hiểu. Một thân kiếm pháp, một thân điều binh khiển tướng đều là ông dạy cho nó, nhưng bây giờ nghe tin nó tử trận mà bản thân lại không thể làm gì cũng khiến ông khổ tâm lắm chứ, không biết phải đối mặt với mẹ nó thế nào. Tuy nhiên, là một chủ tướng, ông không thể để lộ mặt yếu đuối của mình cho binh sĩ thấy được. Nén lại đau thương, ông nói:

- Được rồi, ngươi về nghỉ đi, ngày mai chúng ta còn một trận chiến lớn. Đám cuồng nhân này không phải loại dễ chơi.

- Vâng!

Tên binh sĩ được lệnh chậm rãi đứng lên rồi lui ra khỏi lều vải. Xenon lúc này hai mắt đỏ au nhìn tấm bản đồ của Bình Nguyên Xanh, ông không tin Alexia có thể bị đám yêu thú hay Ma Vật trong rừng đó giết, chắc chắn phải có một lí do xâu xa khác khiến con bé bỏ mạng, hoặc thậm chí là bên trong đội đó có một tên phản nghịch. Ý nghĩ đó chỉ là thoáng qua trong đầu, nhưng làm thế nào ông cũng không vung đi được, một ý nghĩ nhỏ bé dù không hợp lí về mặt lí tính nhưng về mặt trái tim thì dù thế nào cũng không thể bỏ qua.

- Phó tướng! Tên chết bầm! Ngươi hài lòng rồi chứ!

Xenon gào thét trong cuống họng, là một chủ binh ông không thể nghi ngờ binh sĩ dưới trướng của mình, nhưng cái ý nghĩ đó đã đâm sâu vào tiềm thức của ông. Nhưng dù thế nào thì là một tướng lĩnh, hiện tại lại đang dẫn dắt một đội quân, ông không thể để tình cảm bản thân lấn át mà làm ảnh hưởng đến lòng quân được, mà sau khi hoàn thành trận chiến thì chưa chắc.

Cũng trong đêm ấy, tại doanh trại chính của Cuồng Nhân Quốc Berseek. Nó được dựng ở ngay một vách núi thẳng đứng, bên trên vách núi có rất nhiều đá tảng sẵn sàng lao xuống san phẳng mọi thứ nếu bị tác động. Sở dĩ bọn họ chọn nơi này làm nơi đóng quân là vì mỗi một chiến binh của Cuồng Nhân Quốc đều chuẩn bị sẵn sàng cho tinh thần tử chiến nơi xa trường, và địa hình này thì hoàn toàn có thể kéo theo cả đám địch nhân nếu chúng dám kéo quân vào đây.

Bên trong lều chính, cái to nhất và được canh phòng cẩn thận nhất, nơi ở của của các chủ tướng trong trận chiến này. Trong chiến dịch lần này, người cầm đầu là Bersl, hắn nổi tiếng là một kẻ độc ác nhưng cũng là một kẻ mạnh mẽ. Cái cơ thể to lớn, rắn rỏi được khắc đầy những vết sẹo dài như những chiến tích huy hoàng qua các trận chiến. Hắn khắc lên mình những hình xăm danh dự, thứ chỉ được ban cho những chiến binh mạnh mẽ nhất của Cuồng Nhân Quốc. Bersl từng là cận thần bên cạnh Quốc Vương nhưng chính hắn lại rời bỏ vị trí ấy vì một cô gái, nhưng sau này hắn mới biết cô ta hóa ra là gián điệp của Đế Quốc. Sự việc ấy khắc trong lòng hắn một vết đao thật sâu, nó cũng là lí do hắn thù ghét Đế Quốc đến vậy.

Bên trong túp lều này, hắn là người mạnh mẽ nhất, ít nhất là hắn nghĩ vậy. Bởi là chủ tướng hắn được phép ngồi ở hàng cao nhất, hơn hẳn những kẻ kia. Hai bên của hắn một là Phó Tướng và một là Quân sư, kẻ mà có cái đầu có rất nhiều sạn, lần này bọn hắn liên tục chiếm được thượng phong với Đế Quốc đều là nhờ công lao của hắn ta. Ngoài những cái ấy ra, còn có 4 cái ghế trống khác, đó là ghế dành cho những vị tướng được cử đi đánh trận lần này.

Trước mặt Bersl lúc này là một con Skeleton đang đứng một cách ngạo nghễ, và bên cạnh nó chính là Alexia, một kẻ khá mạnh mẽ đã từng khiến cho một cánh quân của hắn bị tổn thất nặng nếu hắn không đến kịp lúc. Bên cạnh cô ta là những tên lính lác khác đang bị trói, và tên cận vệ của cô ta cũng vậy, điều này chứng tỏ rằng cô ta không đến đây để gây chiến. Nhưng việc đem theo một con Skeleton có ý nghĩa gì?

- Alexia Las Rossae, đêm hôm khuya khoắt cô đến doanh trại của ta làm gì?

Bersl nhìn thẳng vào Alexia, trái với cơ thể đồ sộ và mạnh mẽ kia, giọng nói của hắn lại ấm áp đến lạ, nó giống như một người cha già vậy. Tuy nhiên, dù nghe thấy giọng nói đó nhưng Alexia lại không đáp lời mà trái lại nhìn sang tên Skeleton kia, ánh mắt cô chứa đầy sự căm thù nhưng vẫn có một chút sự sợ hãi bên trong đó. Nếu là bình thường Bersl sẽ cho đây là một hành động vô lễ và sẽ tự tay chặt đầu kẻ kia, nhưng lần này đó là một trong những tướng lĩnh của phía Đế Quốc, hắn không thể ra tay một cách thiếu suy nghĩ như vậy được. Ngay lúc hắn muốn lên tiếng nói, thì một giọng nói khác lạ vang lên:

- Này, nếu muốn nói chuyện thì nhìn thẳng vào ta đây này.

Bersl hơi ngơ ngác, đôi mắt hắn dò xét xung quanh căn lều nhưng không phát hiện ra ai. Alexia không hề mở miệng, đám lính cũng vậy, người của hắn càng không thể nào, vậy rốt cuộc là ai?

- Nhìn ngang ngó dọc cái gì, ta ở đây!

Tiếng nói ấy lại vang lên một lần nữa. Lần này, Bersl đã tìm ra được chủ nhân của giọng nói, đó không ai khác chính là tên Skeleton kia. Sự phát hiện này khiến đầu óc hắn trống rỗng, chẳng phải các loại Undead cấp thấp đều không thể nói chuyện sao? Vậy cái con đang đứng trước mặt hắn là con gì? Elder Lich thì không phải, loại Undead đó dù có thể nói chuyện nhưng không bao giờ chấp nhận việc bản thân lõa thể thế kia đâu. Chẳng lẽ có một loại Undead khác mà nhân loại chưa xuất hiện.

- Ai... Đừng ngơ ngác nữa, ta đến đây để bàn một vụ làm ăn có lợi cho các ngươi.

Tên Skeleton lại lên tiếng, thái độ kiêu ngạo vô cùng. Dĩ nhiên, nó có vốn liếng để kiêu ngạo, Người Dẫn Đường đã phân tích cho nó tương quan sức mạnh ở thế giới này. Cấp độ cao nhất mà người của thế giới này có thể đạt được là 100, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì nó không thể phân tích được. Nhưng cách biệt giữa các cấp thì lại vô cùng lớn nên chuyện vượt cấp đánh nhau là khá ít xảy ra, các cấp 10,20,... đều là những lằn ranh quan trọng để đánh dấu sức mạnh của mỗi người nên không thể chỉ dựa vào sức mạnh và số lượng là có thể đè bẹp được.

Mà theo như Nam quan sát bằng kĩ năng của mình thì mấy tên ở đây đều là phường tép riu, ngay cả tên chủ tướng cũng chỉ là cấp 60, Phó Tướng là 55, và Quân Sư thì 40. Dù hiện tại cậu chỉ mới cấp 50, nhưng lính của cậu toàn là hàng khủng, thêm cả sức mạnh của cậu liên tục được trái trứng kia cung cấp nên càng mạnh hơn. Hiện tại nếu Nam muốn, cậu hoàn toàn có thể diệt gọn cả cái doanh trại này trong nháy mắt, dù không có kĩ năng mang tính hủy diệt hàng loạt nhưng chỉ cần hai tên cuồng chiến kia ra trận thì đừng nói là một con người, dù là một con ruồi cũng không thể sống sót.

- Skeleton? Vụ làm ăn này có lợi gì cho ta?

Bersl có vẻ cũng có chút hứng thú, một con Skeleton có thể nói chuyện, đó nhất định là con đầu tiên trên thế giới, vậy thì thứ nó mang đến nhất định rất tốt.

- A, dĩ nhiên là có lợi. Nếu các ngươi nhường lại khu vực này cho ta, ta sẽ giúp các người chiến thắng trận chiến này.

Nếu Nam có môi và lưỡi, cậu nhất định sẽ liếm môi mình. Nói là một vụ làm ăn cũng không hẳn, đây giống như là ép buộc hơn. Nam là kẻ mạnh, và cũng từng là kẻ yếu, cậu biết rõ những kẻ yếu phải chịu đựng những gì. Và hiện tại, cậu là kẻ mạnh, nếu không cho chúng thấy sức mạnh của bản thân ắt chúng sẽ không nghe, và hơn cả là thọc gậy bánh xe. Nam không muốn điều đó, nếu được cậu hoàn toàn muốn bản thân ẩn khỏi thế giới này, âm thầm xây dựng cho bản thân một quốc gia hắn hằng mong muốn. Nhưng cứ với xu hướng con người cạn kiệt tài nguyên như hiện nay thì sớm hay muộn gì bọn chúng cũng sẽ tìm thấy cậu, và khi ấy sẽ xảy ra một cuộc chiến vô nghĩa, con người khi bị bức vào đường cùng thì sẽ rất điên cuồng. Thay vào đó, tại sao Nam lại không chủ động phô ra sức mạnh, cho bọn chúng thấy sức mạnh của cậu, và cho chúng biết việc chống lại cậu là vô nghĩa trước khi chúng bị dồn vào đường cùng.

- Hửm? Ngươi đùa sao?

- Tùy ngươi nghĩ thế nào. Ta không ngại đi hợp tác với lũ Đế Quốc bởi dù sao ngươi cũng không phải là lựa chọn duy nhất. Và ta chắc chắn rằng chúng sẽ rất thích cái cảnh Cuồng Nhân Quốc bị đè bẹp.

- Ngươi chỉ là một con Skeleton mà dám uy hiếp ch-

Tên phó tướng có vẻ là người không quá kiên nhẫn. Lời của Nam vừa dứt hắn đã lên tiếng chặn họng. Nhưng ngay lúc ấy, một mũi tên đã găm vào cổ họng tên đó, mũi tên mạnh đến mức kéo lê tên đó găm chặt vào túp lều. Lam Giáp Hiệp Sĩ có vẻ không phải là kẻ bình tĩnh như Nam nghĩ, nó có vẻ không thể chịu được cảnh chủ nhân của mình bị người khác khinh thường nên đã chủ ý bắn ra một mũi tên.

- Ai... Ngươi thấy rồi đó, ta sẽ đính chính lại chuyện này. Đây không còn là hợp tác, mà là thông báo. Các người có 2 tiếng để rút quân, nếu còn tiếp tục ở lại thì ta sẽ tàn sát tất cả. Mà.... ta cũng sẽ giúp các ngươi thắng Đế Quốc lần này nếu các ngươi ngoan ngoãn.

Nói rồi Nam lập tức biến mất, kéo theo đó là Alexia cùng với binh lính của cô ta. Sở dĩ Nam luôn kiêu ngạo trong cả quá trình như vậy là vì muốn phô trương ra sức mạnh của bản thân, nếu cậu lộ ra vẻ yếu đuối thì mọi chuyện có lẽ sẽ không đi theo hướng mà cậu muốn. Và lúc nãy, nếu Lam Giáp Hiệp Sĩ không bắn ra một mũi tên để giết tên phó tướng, có lẽ Nam cũng sẽ làm thế. Cái chết của tên kia sẽ cho thấy sức mạnh vượt trội của Nam và sẽ vô hình chung tạo ra một áp lực rất lớn lên những kẻ ở đó. Và một khi chúng trở về quốc gia của mình, chúng sẽ báo cáo về sức mạnh của Nam, khi chuyện đó xảy ra thì chắc cú rằng chúng sẽ phái quân đến chinh phạt Nam, lúc ấy cậu có thể ngồi không và hít kinh nghiệm đến khi chán thì thôi. Sau đó, nếu mọi chuyện thuận lợi, cậu thậm chí còn có thể tự tạo nên danh tiếng của bản thân bằng cách chiếm lấy Cuồng Nhân Quốc và lập ra một đất nước của riêng mình. Dĩ nhiên, đó là NẾU mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch.

Trở lại với Bersl, kẻ vẫn còn ngơ ngác bởi những chuyện đang diễn ra trước mắt. Sau khoảng vài giây lấy lại ý thức, hắn nghiến răng ken két, một tướng lĩnh đã bị giết trước mắt hắn trong khi hắn hoàn toàn không cảm nhận được gì cả, thậm chí ngay cả giây phút mũi tên kia bay tới hắn cũng chẳng thể nhìn thấy được.

- Chó chết!

Bersl đấm xuống mặt bàn một cách giận dữ, cơn giận của hắn lớn đến mức khiến cho túp lều rung chuyển. Vị quân sư bên cạnh, Elax cũng sầm mặt lại. Hắn có kĩ năng có thể đoán trước được một chút tương lai, nhưng sự hiện diện của tên đó là hoàn toàn nằm ngoài khả năng dự đoán của hắn, đã lâu lắm rồi mới có kẻ hắn không thể nhìn thấu, mà theo lời tiên tri từ tổ tiên hắn, có lẽ đó chính là người ấy. Nhìn tên tướng quân bên cạnh mình, hắn cũng chỉ đành thở dài an ủi:

- Buồn làm gì, người ta có thực lực mới buồn, ngươi không có thực lực thì buồn làm gì?

Mối quan hệ của Bersl với Elax vẫn thường không quá hòa thuận, lời của hắn lúc này chẳng khác gì đổ dầu vào lửa. Và hành động tiếp theo đã chứng minh điều ấy, Bersl quay người bóp cổ Elax và nhấc bổng tên đó lên chỉ với một tay. Hai người thường không mấy hòa thuận, do quan điểm của Bersl cho rằng chỉ cần sức mạnh tuyệt đối là được, trí não là một thứ hoàn toàn vô dụng. Trong khi Elax lại không cho là như vậy, mà có lẽ sự mâu thuẫn của hai người còn bắt nguồn từ nguyên nhân sâu xa khác. Nhưng tựu chung lại thì vẫn chưa có trường hợp nào khiến Bersl phải bóp cổ Elax như bây giờ, lúc trước căng lắm thì cũng chỉ võ mồm mà thôi.

- Mày nói cái chó gì cơ? Cái bộ xương chết bầm đó giết một tướng lĩnh của chúng ta mà mày dám nói vậy sao!

- Nhưng mà...chẳng phải ngươi là chủ tướng sao? Là chủ tướng thì có trách nhiệm dẫn dắt quân đội và cả bảo vệ cấp dưới của mình. Ngươi nghĩ đám lính sẽ nghĩ thế nào nếu chúng biết thủ lĩnh là một kẻ vô dụng và sĩ diện không thể bảo vệ cấp dưới?

Elax vô cùng bình tĩnh nói ra, trông hắn không có vẻ gì là sắp chết. Dù sự xuất hiện của bộ xương kia có khiến kế hoạch của hắn phải thay đổi một chút, nhưng để hắn chết thì vẫn còn cách xa lắm. Bersl bị nói trúng điểm yếu, dù giận nhưng lại không thể làm gì chỉ đành thả Elax xuống.

- Vậy ngươi cho rằng chúng ta nên làm gì?

Bersl nhìn thẳng vào Elax, nói một cách giận dữ. Đường đường là một tướng lĩnh mà lại không thể bảo vệ nổi cấp dưới, chuyện này nếu loan ra thì hắn đúng là không còn mặt mũi gì nữa. Elax hơi suy ngẫm một chút, nói:

- Theo ta thấy, chúng ta nên nhường chỗ này. Ngươi thấy rồi đấy, tên đó quá mạnh, và còn có cả trợ thủ bên cạnh hắn nữa. Hơn hết, đây là một vị trí không mấy thuận lợi, địch hoàn toàn có thể giết chết chúng ta nếu chúng ép sát, nhường ra nơi này cũng không phải là một ý tưởng tệ. Xung quanh có rất nhiều vị trí tốt hơn rất nhiều. Một điểm nữa, đó là nếu tên đó thật sự mạnh thì trận chiến này chúng ta có thể thắng. Ngươi muốn trở về như một vị anh hùng chiến thắng, hay trở về như một cỗ xương khô?

Bersl dĩ nhiên biết điều ấy, nhưng sĩ diện lại không cho phép hắn làm vậy. Đúng như tên kia nói, nơi này một khi xảy ra núi lở thì quân hắn chết còn thảm hơn nhiều so với địch, nhường ra cũng không mất mát gì. Thêm nữa, nếu thật sự chiến thắng thì sự nhục nhã này có thể bỏ qua. Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn thở dài:

- Được rồi....theo lời ngươi đi. Nhưng sự nhục nhã này ta sẽ ghim.