Vốn kế hoạch ban đầu của Nam là bắt một hai người có thân phận cao làm tay sai, vừa để làm nội gián vừa là người cung cấp thông tin. Nhưng hiện tại thì số người dính dáng thì quá nhiều, mặc dù sau khi hồi sinh thì chúng cũng sẽ chịu sự kiểm soát của Nam, cậu cũng không muốn tốn sức vào những việc vô nghĩa nên có thể bọn chúng sẽ sống. Ngoài ra thì Nam mới chợt nhận ra rằng nếu cậu chỉ cho một mình Alexia trở về thì không có gì đảm bảo rằng cô ta sẽ không bị nghi ngờ cả, thay vào đó nếu cho phần lớn binh lính chết, số còn lại thì bị thương thì lời nói dối có vẻ sẽ hợp lí hơn. Thêm một điều nữa, trong số đám binh sĩ ở đây thì khá chắc chúng thuộc đủ mọi loại tầng lớp, nếu là như vậy thì số thông tin Nam có được sẽ nhiều hơn rất nhiều, và do thông tin được cung cấp từ nhiều góc độ nên Nam cũng có thể xem xét một cách cẩn thận hơn.
Với ý nghĩ như thế trong đầu, cậu khẽ nhúc nhích cái hộp sọ của mình tạo ra mấy tiếng lộp cộp biểu thị rằng cậu đang rất vui vẻ. Nhìn về phía tên hộ vệ, Nam đưa một tay về phía đó, niệm:
- Hồi phục cao cấp!
Ngay tức thì, từ phía lòng bàn tay của Nam liền xuất hiện một Ma Pháp Trận khá to, nó tỏa ra một loại ánh sáng xanh dịu nhẹ. Thậm chí từ bên trong Ma Pháp Trận đó người ta còn có thể ngửi thấy mùi thơm của thảo dược tươi thoang thoảng trong không khí, thứ ánh sáng màu xanh lục ấy chạm tới ai thì vết thương của người đó liền được chữa lành một cách chậm rãi. Nam đưa nó về phía tên hộ vệ, ngay tức thì ánh sáng liền trở nên mãnh liệt hơn, kéo theo đó là những vết thương tưởng như không thể chữa lành của tên đó chậm rãi khép miệng lại. Cái lỗ to tướng sau lưng chậm rãi mọc ra những mạch máu rồi sau đó những thớ cơ cũng chậm rãi phát triển, không mất bao lâu toàn bộ vết thương đã lành hẳn, thậm chí ngay cả máu cũng được thứ ánh sáng ấm áp dịu nhẹ kia tái tạo một cách hoàn hảo. Thấy tên đó không còn có vẻ gì là đáng lo, Nam liền dừng ma pháp của mình ngay trước khi toàn bộ da của phần lưng được tái tạo.
Sở dĩ Nam làm như vậy là vì nếu đám lính ai cũng bị thương, riêng tên này thì lại không sao chẳng phải đáng nghi quá sao? Nếu chuyện đó xảy ra thì toàn bộ kế hoạch của cậu sẽ đổ bể cả. Vậy nên bất cứ ai ở đây không nhiều thì ít cũng phải có chút ít vết thương, mấy tên lính thì không cần phải động chạm gì nhiều bởi chúng chỉ được hồi phục những chỗ trí mạng còn những chỗ bị thương khác thì không. Còn với Alexia thì hơi thảm một tí, bị mất hẳn cánh tay trái, cơ mà hắn không có ý định hồi phục cho cô ta bởi nếu làm như vậy thì mọi thứ lại hoàn không, chẳng có gì thú vị cả.
- Triệu hồi Mầm Mống Quỷ Vương!
Nam đặt một tay xuống đất, sau đó niệm. Ngay tức thì, một Ma Pháp Trận khác liền xuất hiện, lấy bàn tay của hắn làm trung tâm nó nhanh chóng mở rộng ra. Ma Pháp Trận này có một màu đỏ như máu có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi dù chỉ nhìn liếc qua, từ bên trong Ma Pháp Trận này nhiều người còn có thể thấy được có những linh hồn màu đen đang gào thét bay ra tạo nên sự kì dị và tà ác vô cùng. Không lâu sau đó, một thứ gì đó trông như hạt đậu chậm rãi trồi lên. Đó chính là Mầm Mống Quỷ Vương, thứ này chỉ là Ác Quỷ cấp thấp nên lúc này cũng không có bao nhiêu tác dụng cũng chẳng có bao nhiêu tai hại, thứ duy nhất nó ảnh hưởng chỉ là cảm xúc của người khác mà thôi. Thứ này chỉ có thể trưởng thành khi gieo nó vào trong một người, để cảm xúc của người đó từ từ nuôi dưỡng nó, nếu nó được nuôi dưỡng bằng cảm xúc tích cực thì sẽ ra một tên quỷ vương thân thiện, trái lại nếu bằng cảm xúc tiêu cực thì sẽ cho ra một tên ác độc.
- Mịe nó, Ma Pháp Trận thì rõ to, tên cũng rõ ngầu mà ra cái thứ bé tí teo.
Nam lầu bầu trong cuống họng, mặc dù cậu biết trước nó sẽ thế này nhưng nhìn thấy thành quả vẫn khiến Nam không khỏi có chút thất vọng. Cầm lấy cái mầm mống nhỏ bé ấy rồi quẳng cho Alexia rồi nói:
- Nuốt nó vào đi. Không chết đâu.
Alexia đâu biết cái thứ Nam vừa triệu hồi lên là cái gì, cô cũng chẳng rõ nó làm được gì. Nhưng lệnh của Nam thì không thể không nghe nên phải nuốt nó một cách bất đắc dĩ. Nhận lấy Mầm Mống Quỷ Vương rồi sau đó nuốt nó vào trong. Ngay lúc ấy, Alexia cảm thấy một cỗ sức mạnh cuộn trào trong người, ngay cả cái tay đã bị thổi bay của cô cũng chậm rãi mọc lại, những vết thương nhỏ khác tên người phục hồi với một tốc độ đáng kinh ngạc. Không chỉ thế, Alexia cảm thấy trong người có một cỗ sức mạnh dùng mãi không hết, thậm chí ngay cả kĩ thuật khó cô cũng có thể thi triển dễ dàng. Tất cả các giác quan của cô được nâng lên một tầm cao mới, đến mức dù là một chuyển động nhỏ của một con kiến cô cũng có thể cảm thấy rõ ràng, hay chỉ là một con ong đập cánh cô cũng có thể nghe được.
- Sức mạnh không tồi phải không?
Nam cười trộm trong lòng khi thấy nét mặt ngơ ngác của Alexia. Ngay từ cái giây phút cô ta nuốt Mầm Mống Quỷ Vương thì một phần cơ thể đã bị biến thành Quỷ rồi, mà Quỷ thì về cơ bản đã mạnh hơn con người bình thường rất nhiều. Trạng thái cô ta hiện tại cực kì đặc biệt, nói là người thì không hẳn, mà nói là Quỷ cũng không sai nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi các Ma Pháp thuộc Thánh hệ. Ngoài ra thì không gian phát triển của Alexia cũng lớn hơn những người khác rất nhiều, cô là một sự kết hợp hoàn hảo giữa con người và Ác Quỷ, có nghĩa là cô ta có thể học được các kĩ thuật của cả hai chủng tộc, và nếu cô ta là một thiên tài thì thậm chí có thể kết hợp chúng lại với nhau.
Alexia nghe Nam nói cô gật đầu một cách ngờ nghệch, có vẻ như cô ta vẫn chưa hoàn hồn lại bởi sức mạnh hiện tại của bản thân. Nam lúc này nhìn thẳng vào tên hộ vệ, nói:
- Ta biết ngươi tỉnh rồi, khỏi diễn.
Ngay khi lời cậu vừa dứt, một nhát chém đã phóng tới chỗ Nam. Cậu không có vẻ gì là bất ngờ, thậm chí là có chút khinh thường đòn tấn công kiểu vậy, và thanh kiếm kia dễ dàng bị Nam chụp lại bằng hai ngón tay. Nói gì thì nói thì tộc dị hình như Nam có sức mạnh hơn hẳn con người vậy nên chụp một thanh kiếm với Nam không phải là khó.
- Ngươi rốt cuộc là thứ gì?
Tên hộ vệ kia tuy còn yếu nhưng sứ mệnh của hắn là phải bảo vệ cho Alexia bằng cả mạng sống nên hắn không ngại gì cả. Nam nhìn tên đó bằng một cặp mắt hứng thú, cậu thích ánh mắt ấy, ánh mắt có thể vì người khác mà hi sinh, nó gợi lại cho cậu nhiều kỉ niệm. Nam lên tiếng:
- Kể từ giờ phút này thì ta là chủ nhân của các ngươi. Còn ngươi, xưng tên đi!
Nam thể hiện ra phong thái của một đế vương, lời nói tràn ngập sự nặng nề. Dù bản thân chỉ là một con Skeleton, nhưng khí thế, phong thái, cử chỉ và cả cách nói chuyện Nam đều toát lên khí chất vương giả của một bậc đế vương không lẫn vào đâu được. Sự quý phái, cao sang, gần gũi mà lại cách biệt tận chân trời. Tên hộ vệ kia bị khí thế của Nam nuốt chửng nhưng vẫn cố bám trụ.
- Ta gọi là Enzel, ng-
Nam chỉ cần biết tên của Enzel, còn lại thì không quan tâm lắm việc hắn ta chuẩn bị nói gì. Cậu quay lưng lại, đối diện với các binh sĩ, nói:
- Như các ngươi đã nghe lúc nãy thì ta là chủ nhân của các ngươi, ngay khi các ngươi được hồi sinh thì việc đó đã được định đoạt rồi! Ta không có hứng để nghe các ngươi kêu ca than phiền, vậy nên chứng minh cho ta thấy giá trị của các ngươi nếu các ngươi không muốn chết một lần nữa!
Chữ cuối cùng thốt ra kéo theo đó là một sự lạnh lẽo đến gai người và cả sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Đây là một loại kĩ năng cho phép Nam khuếch đại nỗi sợ của người khác lên gấp đôi, và vì thế nên đám lính mới không dám nói gì cả bởi chúng còn đang ngọ nguậy bên trong chính nỗi sợ của bản thân. Nam thấy cảnh này thì vô cùng hài lòng, quay người đối diện với Enzel. Cậu đến bên cạnh tên đó, ghé miệng mình sát tai hắn, nói:
- Nếu ngươi hoàn thành những việc ta yêu cầu, ta sẽ hồi sinh cho cô vợ đáng yêu của ngươi.
Nói rồi Nam nở một nụ cười đáng sợ bên cạnh Enzel khiến hắn vừa kinh sợ vừa mừng rỡ đến mức tạm thời không thể động đậy gì được. Ngay khi Nam hồi phục cho Enzel thì cậu cũng đồng thời sử dụng Kẻ Thu Thập để lấy được một phần kí ức của hắn nên biết rõ khát vọng sâu nhất bên trong con người hắn. Từng là một con người, Nam biết rõ khát vọng là một thứ rất lớn lao và có rất nhiều ý nghĩa trong cuộc sống, một người dù đã đánh mất hi vọng nhưng sẽ không bao giờ mất đi khát vọng, nó không hề biến mất chỉ là lặng lẽ chui vào một góc trong tâm hồn đợi ngày tái xuất một cách mạnh mẽ mà thôi. Đối với Enzel, cái chết của vợ hắn là một thứ canh cánh trong lòng hắn khiến hắn không thể quên được, việc hắn phục vụ trong gia tộc Rossae không chỉ bởi vì nơi này cưu mang hắn mà còn là vì nó có thể là nơi tìm thấy các tài liệu liên quan đến việc hồi sinh.
Nam biết rõ điều đó vậy nên cậu mới nói với hắn như vậy, đối với một kẻ đã tìm kiếm cái phép màu ấy quá lâu như Enzel thì đây chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Có lẽ cũng bởi vì thế mà hắn mới cân nhắc lâu như vậy. Sau cùng, Enzel gật đầu với Nam bằng một biên độ nhỏ đến mức không thể thấy được bằng mắt thường.
--------------------------------
Chương này hơi ngắn nên sẽ khiến mọi người thất vọng, tác chân thành xin lỗi vì điều đó. Đây là chương cuối cùng để kết thúc Arc mở đầu nên sẽ ngắn, mong mọi người rộng lượng tha thứ.