Chương 13: Thanh Ưng Phái

"Viên Thành...."

Bốn người còn lại dồn dập chạy tới hỏi thăm tên thanh niên ngạo mạn này, bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ, trong tất cả bọn họ vốn không có ai nghĩ đến, kết quả sẽ là như thế này.

Viên Thành thấy cánh tay của mình đã phế, lại cảm nhận được đau đớn nứt xương đoạn tủy, khiến võ giả Tiên Thiên như hắn cũng chịu đựng không nổi, nước mắt nước mũi tuôn ra giàn giụa, rống giận gầm thét: "ahhhh!!!!! tay của ta.....tay của ta, đáng chết!!! ta muốn ngươi chết!!! Lý trưởng lão ta muốn hắn chết!!".

"Tiểu tử ngươi ra tay thật độc ác a!!".

Với nhãn lực của Đại Võ Sư Sơ kỳ như hắn làm sao không thấy được Ngạo Vân một quyền kia bộc phát ra không tới 5000 cân thì lấy đâu ra sức mạnh để phế tay của Viên Thành, mặc dù sức mạnh như vậy được sử dụng ra bởi một Luyện Thể võ giả nho nhỏ thật sự là khó tin, nhưng lấy lịch duyệt của tên trưởng lão này, hắn cho là trên người Ngạo Vân chắc chắn có bảo vật có thể che đậy khí tức tu vi, dù sao chỉ có một cái luyện thể cảnh mà muốn nhàn nhã giữa Hắc Giao Sơn Mạch như này thì là chuyện bất khả thi a.

Ngoài ra, hắn còn nhìn ra được lực lượng bùng phát ở quyền đầu giữa 2 người chỉ là phản chấn, nói cách khác nếu Viên Thành không dùng sát chiêu thì cùng lắm là bị thương chút thôi, cho nên khi một trảo kia của hắn đã hạ thủ không hề lưu tình, không có một chút bảo lưu nào, và đổi lại chính là xương cùng kinh mạch của cả cánh tay bị chấn nát, đau thấu tâm can, từ giờ cánh tay của hắn xem như phế hoàn toàn, khó có thể hồi phục được như trước, đây tất cả do tên này tự chuốc lấy mà thôi.

Nhưng hắn muốn quy chụp tội cho Ngạo Vân nên mới nói ra lời này.

"Muốn chiến cứ chiến, đừng nói nhảm!!". Ngạo Vân thấy cuộc chiến này là không thế nào tránh khỏi, cho nên cũng không lôi thôi dài dòng với mấy tên này, giãn đạo lý với mấy tên này có ích gì đây?, chiếm lý thì đã sao?, đừng quên đây là thế giới Thực Lực Vi Tôn.

Tuy nói dùng Soru thì chắc 100% hắn sẽ chạy được, nhưng hắn muốn biết giới hạn bây giờ của mình là ở đâu, và đối đầu vớ một Đại Võ Sư chân chính có thể cho hắn thấy được giới hạn của mình.

Đánh thắng thì chứng minh được chiến lực vượt cấp kinh khủng của hắn, còn thua thì chạy thôi, cuộc mua bán này không lỗ còn có lời, thì cớ sao mà không làm đây?.

Vừa nói ra câu này, hắn ầm thầm vận dụng haki vũ trang bao bộc toàn thân dưới lớp y phục để đề phòng trung niên nam tử xuất bất kỳ ý, dù sao đối với thực lực kinh khủng của Đại Võ Sư cường giả hắn vẫn là biết chút ít, vì nói gì thì người giao hoan với hắn cả 1 tháng trời, chính là một vị Đại Võ Sư chân chính đấy, hơn nữa là cường giả đỉnh tiêm trong hàng Đại Võ Sư cảnh giới.

Nghe Ngạo Vân lời nói ngông cuồng như vậy, Lý Thường khinh miệt hừ lạnh một tiếng sau đó hướng về thanh niên phong độ nhẹ nhàng kế bên nói:"Hừ ! bại ngươi không cần ta đến, Mặc nhi ngươi đến cầm xuống hắn cho ta!!".

"Vâng! Nhị Thúc!".

"Ừm!! cẩn thận một chút, cảnh giới của hắn có thể sẽ không giống như biểu hiện bề ngoài như vậy, còn nữa võ kỹ của hắn cũng có chút tà môn có thể phản chấn lực lượng của Tiên Thiên Thập Trọng cảnh!".

Sở dĩ hắn gọi thân mật như vậy là vì nam tử này là Nhị tử của Đại Ca hắn, có Linh Căn Hoàng Cấp Thượng Phẩm, sở hữu Trung Phẩm Võ Mạch, trời sinh Thiên Tài Tư Chất, lấy 22 tuổi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Thập Trọng, có thể trong vòng một năm tới đạt đến Võ Sư, bước vào đệ tử hạch tâm của môn phái.

Lần này ngoài lịch luyện ra , mục đích còn lại chính là để Lý Mặc tiếp xúc với 2 vị nữ tử kia , các nàng mặc dù chỉ là Nội môn đệ tử nhưng thân phận không thấp, chuyến đi này là do đại ca hắn sắp đặt, cho nên mỗi lần có diệp hắn sẽ để cho Lý Mặc ra tay, nhằm đạt được mỹ nhân tâm.

Lý Mặc đi tới trước mặt Ngạo Vân ôm quyền nói:

"Vị huynh đệ này!!, nhìn ngươi không đến 20 tuổi chứ! tại hạ xưa nay không thích ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không thích ỷ lớn hiếp nhỏ, hay là vậy đi, ngươi dập đầu tạ tội với sư đệ của ta lại giao ra võ kỹ đã sử dụng trước đó, ta liền tha cho ngươi một mạng, thế nào?".

Thái độ của hắn nhẹ nhàng từ tốn, một bộ ung dung lại nhân từ, khiến cho người ta phải kính nể, nhưng lời nói lại khiến cho Ngạo Vân cảm thấy thật buồn cười, tên này giả tạo, ngụy quân tử đến buồn cười!.

dập đầu tạ tội ?

giao ra võ kỹ ?

liền tha cho một mạng ?

'haha!!'

Ngạo Vân trong lòng cười lạnh.

So với thái độ nho nhả của thanh niên, Ngạo Vân trực tiếp vào vấn đề chính, bá đạo nói:

"Bớt nói nhảm đi!!!, muốn đánh thì rút kiếm ra, ta với ngươi chiến!! còn không đánh thì cút!!".

"Ngươi....!!".

Lý Mặc thật sự tức muốn nổ phổi, hắn thấy tên này cùng lắm chỉ là luyện thể cảnh dã tiểu tử, cũng không phải hắn nhân từ thế nào, cái hắn muốn là thể hiện cho 2 vị sư muội xem phong thái của mình, không ngờ tiểu tử này vậy mà lại không nể mặt mũi như vậy.

"Được rồi!! vậy để tại hạ xin lĩnh giáo huynh đệ vài chiêu!".

Vừa nói hắn vừa rút kiếm bên hông ra, thi triến kiếm kỹ độc môn.

"Truy Ưng Tam Kiếm - Đệ Nhất Kiếm!!".

Lập tức một đạo kình khí theo lưỡi kiếm huy động mà xuất hiện dưới sự dẫn dắt của Lý Mặc kình khí như cuồng phong rít gào thẳng hướng Ngạo Vân mà đến như muốn xoắn nát hắn ra thành trăm mãnh, một kiếm này xuất ra như chim ưng bắt mồi, đã khóa lại hết thảy đường lui của Ngạo Vân.

Đây là một môn Hoàng Cấp Hạ phẩm võ kỹ, tuy hắn chỉ mới luyện đến tiểu thành nhưng cũng đủ cùng giai vô địch rồi, nên biết hoàng cấp võ kỹ chỉ có Đại Võ Sư mới có một chút tư cách lĩnh hội được, còn hắn chỉ mới Tiên Thiên đã luyện được đến tiểu thành.

Đây chính là sự chênh lệch giữa thiên tài cùng phổ thông võ giả.

Kiếm chiêu nhìn như cường đại không thể tránh nhưng dưới haki quan sát của Ngạo Vân thì không có gì dùng, hắn có thể dễ dàng quan sát được hàng trăm nhược điểm trong một chiêu này, hai chân hơi động thân ảnh của hắn thoáng chốc xuất hiện phía bên trái Lý Mặc, tránh thoát đi kiếm kỹ.

Đồng thời cánh tay phải được bao bọc bởi haki tụ lại thành quyền, chân khí phóng xuất hình thành một ngọn lửa đỏ cháy rực xung quanh quyền đầu, đấm thẳng hướng bụng của Lý Mặc.

Nộ Viêm Quyền !!!

Phàm Cấp Thượng Phẩm võ kỹ, đây chính là võ kỹ duy nhất mà vị phụ thân đồng thời cũng chính là Trần Gia Chủ tiếng tăm lẫy lừng Hắc Thạch Thành dạy cho nguyên chủ, nhưng vì gút mắc trong lòng thêm tính tình cố chấp mà nguyên chủ đã không hệ chú tâm đi luyện bộ quyền pháp này.

Và giờ võ kỹ này đã được hắn cải tiến tăng thêm một bậc vì Cực Phẩm, hơn nữa còn diễn luyện cảnh giới của Võ Kỹ này đến Cực Cảnh cảnh giới, sở dĩ không đạt đến cảnh giới Áo Nghĩa của võ học là do Phàm Phẩm võ học, không có tinh túy gì đáng nói, nên cảnh giới cực hạn chỉ là Cực Cảnh.

Một quyền ra, hỏa khí cuồn cuộn không dứt, lực lượng bộc phát không dưới võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm.

"Thuộc Tính Võ Kỹ!!!". Bốn người còn lại dồn dập kinh hô, bao quát Viên Thành đang ôm cánh tay gãy lìa của mình cùng Lỹ Thường cũng phải kinh sợ khi thấy Ngạo Vân dùng thuộc tính võ kỹ.

Chẳng trách bọn hắn ngạc nhiên như vậy, thuộc tính võ kỹ tuy trân quý dị thường nhưng đại môn phái như bọn hắn vẫn có không ít, nhưng phải luyện thuộc tính võ kỹ đến cảnh giới Đại Thành mới có thể đánh ra một quyền mang theo hỏa thuộc tính cường đại như vậy, hoặc tự thân sở hữu linh căn mang thuộc tính tương tự thuộc tính võ kỹ ấy, dù là nguyên nhân nào đi nữa thì bọn họ đều cảm thấy thiếu niên trước mắt không bình thường chút nào.

Lý Mặc không có bị chấn trụ khi thấy Ngạo Vân thi triển thuộc tính võ kỹ vì hắn cũng là một người mang thuộc tính Linh Căn nhưng thấy mình một kiếm vậy mà thất bại hắn hơi kinh ngạc tốc độ của Ngạo Vân, nhưng thân là một thiên tài tất nhiên bản năng chiến đấu lẫn tốc độ phản ứng đều không kém, mũi chân hắn hơi điểm xuống đất sau đó thân hình như gió thoáng một cái né qua bên phải, tốc độ không kém Ngạo Vân chút nào.

"Phong Ưng Bộ!!" cảnh giới viên mãn, một bộ Phàm Cấp Thượng phẩm thân pháp mang thuộc tính phong, đây là một trong những tuyệt học mà Lý Mặc dùng tâm huyết vào nhiều nhất và trong một lần kỳ ngộ đã đạt đến viên mãn, nhờ thân pháp này mà hắn có thể đánh ngang tay với phổ thông Võ Sư Sơ Kỳ trong môn phái, nên biết ở nơi địa khu hoang vực như thế này, võ giả chỉ cần vượt một tiểu giai đã được xem siêu thiên tài chứ nói gì đến vượt cả một cái đại giai như hắn, nên Lý Mặc vẫn thường hay lấy đó làm kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Lý Mặc sau khi dùng thân pháp tránh thoát một quyền nhưng điều làm cho hắn kinh hãi muốn chết là mặc kệ hắn làm sao tránh đều bị Ngạo Vân haki quan sát bắt được thân ảnh nên bất đắc dĩ phải thi triển chiêu kiếm thứ hai để tránh thoát truy kích của đối phương, chỉ thấy cổ tay hắn xoay chuyển lưỡi kiếm rít lên một tiếng chém về phía quyền đầu của Ngạo Vân.

"Truy Ưng Tam Kiếm - Đệ Nhị Kiếm"

Keng!!

Một tiếng như kim loại va chạm âm thanh vang lên, nấm tay được haki bao bọc của Ngạo Vân va chạm với kiếm trong tay của Lý Mặc.

2 loại võ kỹ uy lực chạm trán với nhau tạo nên một trận cuồng phong quét ngang bốn hướng giữa 2 người.

đằng đằng đằng !!!

"phốc!!".

Lý Mặc lui lại 3 bước đột nhiên phun một ngụm máu tươi, vì lực lượng hắn phả chịu là phản chấn của chính võ kỹ của mình x2 cộng thêm lực lượng một quyền của Ngạo Vân, nhưng Lý Mặc cũng không lo những thứ này mà chỉ tay về phía Ngạo Vân một bộ không thể tin được nói: "Không thể nào? ngươi làm sao có thể theo kịp tốc độ của ta?".

"haha đơn giãn thôi! bởi vì ngươi quá chậm!!". Ngạo Vân cười chế nhạo một tiếng.

"Ngươi...!"

"Phốc..!"

Lý Mặc nghe được Ngạo Vân khinh thường tốc độ mà hắn vẫn luôn kêu ngạo, nộ khí công tâm phun ra thêm một ngụm máu nữa.

"Mặc Nhi!!!"

Thanh âm lo lắng của Lý Thường truyền đến

"Nhị Thúc ta không sao!!"

Lý Mặc dù sao cũng là thiên tài cấp bậc nên trong phút chốc đã lấy lại được bình tĩnh, cố nén cánh tay đau nhức, lau vết máu ở khóe miệng, xong lại tiếp tục cầm lên kiếm muốn cùng Ngạo Vân chiến tiếp, thân là thiên tài hắn cũng thích chiến đấu, nhất là với kẻ mạnh, không thể nghi ngờ thực lực bây giờ của Ngạo Vân đã được hắn tán đồng vì kẻ mạnh.

Ngạo Vân vẫn bình tĩnh ung dung nhìn hắn, vì có haki bao bọc nên hắn chỉ cảm thấy tay hơi tê dại một chút, hắn được thế không tha người, thân ảnh lại biến mất, 1s sau lại xuất hiện trước người Lý Mặc.

Không có hoa mỹ chiêu thức, không có dư thừa động tác, không có một chút chần chừ nào.

Chỉ có một cái quyền đầu, một quyền này mang theo một ngọn lửa đỏ mạnh mẽ, bạo tạc, cuồng bạo vô song, lấy thế không kịp trở tay hướng về yếu điểm của Lý Mặc oanh đến.

Lý Mặc thấy Ngạo Vân động, hắn cũng động Truy Ưng Tam Kiếm, Đệ Tam kiếm sử xuất mà ra.

Kình phong xen lẫn kiếm khí như rồng, một kiếm này uy lực gấp mấy lần 2 kiếm trước.

Oanh Oanh Oanh

Từng tiếng va chạm chiêu thức giữa 2 bên vang vọng cả một khu vực mấy dặm xung quanh.

Lý Mặc không hổ là Thiên tài các loại võ học hắn lĩnh hội không dưới năm loại đều là Hoàng Cấp võ kỹ, như Quyền, Chưởng, Cước pháp loại hình võ kỹ, và tất cả đều lĩnh ngộ đến Tiểu Thành cảnh giới, hoàn toàn có thể lấy Tiên Thiên Thập Trọng cảnh giới chiến ngang với phổ thông Võ Sư sơ kỳ võ giả rồi.

Còn Ngạo Vân vẫn cứ một cái Nộ Viêm Quyền mà đấm, giống như hắn muốn đấm tới hôn thiên địa ám, và đấm đến khi nào đối phương phục mới thôi.

Nhưng mặc kệ Lý Mặc dù có tấn công như thế nào Ngạo Vân nếu không dùng Soru né thì chính là chính diện chống đỡ, và người chịu thương chính là Lý Mặc

Cứ như thế 2 người giao chiến suốt 1 canh giờ, đây là do Lý Mặc giữa đường còn cắn thuốc hồi phục cao giai, mới trụ lâu được như vậy.

Bành!!

"Phốc!!"

Lý Mặc bị Ngạo Vân dùng Nộ Viêm Quyền oanh trúng giữa ngực, khiến hắn bay ngược ra sau đụng nát một tảng đá to gần đó, phun một ngụm máu tươi sau đó hôn mê rồi.

Không biết là do bị đấm ngất hay là tức ngất đi, vì đường đường là thiên tài của một môn phái lớn lại bại dưới tay của một tên tiểu tử sơn dã. ,

Lúc đầu hắn cũng nghĩ tên này là đệ tử thiên tài của một thế lực lớn nào đó cũng ra ngoài lịch luyện nhưng dần dần hắn bác bỏ ý định đó vì đánh hồi lâu đối phương vẫn chỉ dùng một loại võ kỹ khiến hắn nghi hoặc mâu thuẫn không thôi sau đó ôm nỗi hận mà ngất đi.

"Mặc Nhi!!"

Trung niên nam tử chạy lại kiểm tra tình trang Lý Mặc, hắn cũng muốn ra tay giúp đỡ nhưng hắn biết, một khi ra tay sẽ lưu lại tâm ma cho cháu mình, từ đó sa sút trên con đường võ đạo.

Nên chỉ có thể cầu mong hắn thắng được dù là thắng thảm cũng được, nhưng không ngờ, tên tiểu tử này quỷ dị như thế, nghĩ đến cảnh cháu của mình sau khi thua sẽ lưu lại tâm ma trong lòng.

Hắn lại hận đến nghiến răng, muốn băm thây xé xác tiểu tử này ra.

"Cuồng đồ to gan, dám đả thương nội môn đệ tử của Thanh Ưng Phái, ngươi hôm nay chắc chắn phải chết!!".

Lý Thường phẫn nộ gầm thét, hắn rút ra thanh Hoàng cấp sơ phẩm Thanh Mang kiếm bên hông, cương khí ngưng tụ trên lưỡi kiếm, một thân Đại Võ Sư Sơ Kỳ Cương khí cuồng bạo như nhanh chớp hướng về đỉnh đầu Ngạo Vân trảm ra xuống một kiếm.

Đối mặt với kiếm khí lạnh lẽo trước mắt, Ngạo Vân biết đã không kịp tránh né nữa rồi.

Toàn thân hắn phủ lên một tầng giáp đen nhánh cộng thêm Tekkai muốn trực tiếp chống đỡ tuyệt kỹ của Đại Võ Sư cường giả nén giận phóng xuất.

Keng!

Oành.....

Bịch Bịch Bịch....

Lý Thường cảm thấy bản thân giống như trảm vào một khối sắt cứng như tinh cương, lực lượng phản chấn khiến hắn lùi lại 10 bước khó khăn mới ngừng lại, nhưng lực lượng đã hoàn toàn bị Cương giáp của hắn triệt tiêu.

Ngạo Vân thì bị lực lượng trùng kích mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như bị đảo lộn qua một lần, vì một kiếm vừa rồi chứa đựng ám kình của Đại Võ S, ám kình không thể bị haki vũ trang phản chấn mà trực tiếp xâm nhập vào cơ thể hắn tàn phá cơ thể từ bên trong.

Nếu không phải trước đó, toàn bộ thân thể gồm lục phũ ngũ tạng của hắn được Hỗn Độn Tẩy Tủy Đan - Hỗn Độn Nguyên Khí dược lực tẩy luyện cường hóa qua Cửu Chuyển, sinh mệnh lực ngoan cường, cùng Tử Lôi Long Thể mang đến đặc tính tăng phúc thể chất, thì có lẽ khi bị lực lượng kinh khủng của Đại Võ Sư trùng kích đã bị chấn vỡ tâm mạch mà chết rồi.

"Hừ! tiểu tử lần này ta xem ngươi sống như thế nào!!".

Lý Thường thấy một kích của mình vậy mà hữu dụng, hắn liền biết ám kình hắn phát ra, võ kỹ của đối phương không cản được, nên để tránh đêm dài lắm mộng hắn chủ động xuất kích.

Kiếm kỹ uốn lượn mà ra cương kình lực lượng khổng lồ tựa như suối ào ạt từ trong cơ thể hắn theo thân kiếm tràn ra ngoài, mang theo ám kình cường đại như ẩn như hiện, lần này Lý Thường muốn nhất kích tất sát Ngạo Vân nên đã sử dụng 10 thành ám kình lực lượng muốn nghiền nát cơ thể của Ngạo Vân từ bên trong.

Sau lần giao thủ vừa rồi Ngạo Vân biết được chính mình hiện tại vẫn chưa đủ thực lực chiến với Đại Võ Sư, dù đối phương chỉ là sơ kỳ mà thôi, thủ đoạn phòng ngự nghịch thiên của hắn hiện tại chỉ có Haki vũ trang, cùng Tekkai nhưng chúng chỉ phòng ngự bên ngoài cơ thể, còn đối mặt với ám kình của Đại Võ Sư hoàn toàn bó tay rồi.

Tất nhiên hắn vẫn còn là bài tẩy chưa dùng đó là kích hoạt Tử Lôi Long Thể thật sự, trở thành bán long nhân, sức mạnh phóng đại lên đến 100 lần, khi đó nếu lại bao bọc cơ thể với Haki Vũ Trang cùng Tekkai còn có liên tục cắn bình HP, MP mua từ cửa hàng, khi đó hắn có thể trở thành một cái tiểu cường, đánh mãi không chết, hắn không tin mài không chết tên này.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn chưa có võ kỹ mạnh mẽ để phá vỡ Cương Giáp của Đại Võ Sư nên hắn ngồi xuống đã tọa, để khôi phục thể lực đồng thời ý niệm tiến vào giao diện cửa hàng hệ thống để mua đan dược trị thương, hắn cũng không phải bó tay chịu chết mà là có Bối Bối ở bên hắn tin nó có thể ứng phó với tên Đại Võ Sư này.

Đây cũng là một lần lịch luyện hiếm có cho Bối Bối nha.

"Đinh ! ký chủ mua Hồi Khí Đan Tam Phẩm đan dược 500 nguyên điểm, Liệu Thương Đan Tam Phẩm đan dược 500 nguyên điểm, bình máu nhỏ sơ cấp x2 1000 nguyên điểm, bình mana nhỏ sơ cấp x2 1000 nguyên điểm, tổng cộng -3000 nguyên điểm!".

"Hệ Thống sử dụng Hồi Khí Đan, Liệu Thương Đan, bình máu và bình mana đi!!".

Ngạo vận vừa mua xong 2 loại Đan dược, Bình Máu, Bình Mana, hắn liền để cho hệ thống giúp hắn sử dụng.

Cách sử dụng vật phẩm nằm trong không gian hệ thống có 2 cách, đó là lấy ra tự phục dụng hoặc là nhờ hệ thống trợ giúp.

Vật Phẩm : Bình HP nhỏ sơ cấp

Công dụng : Hồi 1500 HP trong mười giây, mỗi giây hồi 150 HP

--------------------------------------------

Vật Phẩm : Bình MP nhỏ sơ cấp

Công dụng : Hồi 1500 MP trong mười giây, mỗi giây hồi 150 MP

4 bình là có thể cấp tốc hồi đầy đủ 2 dòng chỉ số của hắn rồi, còn hồi khí với liệu thương đan thì tên như ý nghĩa một cái là hồi phục lại chân khí còn một cái là chữa trị nội thương trong người hắn.

'Bối Bối nhờ ngươi vậy!' Ngạo Vân thông qua khế ước truyền đạt ý niệm cho Bối Bối.

Ở kiếm Khí sắc bén sắp chém tới Ngạo Vân thời điểm, Bối Bối vốn đang tránh một bên vẫn nhìn chằm chằm chiến đấu, đôi mắt to tròn cháy lên hừng hừng lửa giận vì nó thấy Ngạo Vân bị thương.

Đối với nó Ngạo Vân là trời, là tất cả nó có, thấy hắn thụ thương, chịu phải đau đớn khiến nó phẫn nộ không thôi, nhưng nó biết đây là trận chiến của Ngạo Vân, không có lệnh của hắn dù phẫn nộ như thế nào, nó cũng sẽ không tự ý chen vào, như vậy chả khác nào coi thường thực lực cùng sự tín nhiệm giữa cả 2.

Nhưng bây giờ lại thấy sát chiêu của Lý Thường, đồng thời nghe thấy lệnh của Ngạo Vân, nó liền không nhịn được nữa, 2 chi trước vươn ra hai bộ móng vuốt sắc nhọn, dài hơn 50cm, còn dài hơn cả cơ thể nó.

Trên móng vuốt hiện một tầng giáp mỏng đen nhánh nhưng điều đó lại càng làm nổi bật lên độ cứng cáp lẫn sự sắc bén vô song của bộ móng vuốt này.

Không sai đây chính là Haki Vũ Trang, Ngạo Vân đã mua thêm một bộ từ cửa hàng, sau đó nhờ hệ thống dung nhập vào trong đầu của Bối Bối, vật nhỏ này mang huyết mạch Thần Thú, thiên phú tu luyện rất kinh người chỉ vài ngày nó đã có thể thuần thục sử dụng Haki Vũ Trang rồi, cũng đồng thời mở ra một hướng đi mới của loại Haki Vũ Trang này.

Nếu của Ngạo Vân là thuận theo công dụng của Haki Vũ Trang đó là phòng ngự mạnh mẽ, từ đó lĩnh ngộ đến cực hạn đạt đến Vật Cực Tất Phản, mở ra công dụng phản chấn sát thương nhận phải.

Thì của Bối Bối lại lĩnh ngộ ra một loại công dụng khác của Haki Vũ Trang chính là sắc bén, khi bọc lên loại haki vũ trang này dù là một cái cây cũng có thể chém sắt như chém bùn vậy.

Thân hình nhỏ nhắn của Bối Bối nhanh như thiểm điện phóng tới Lý Thường, móng vuốt sắt bén được bao bọc bởi haki vũ trang nhắm thẳng ngực hắn.

Lý Thường không ngờ con tiểu thú này lại là yêu thú cảnh giới Nhị Giai viên mãn, nhưng hắn chỉ hơi kinh ngạc một chút mà thôi, lại chuyển thân kiếm hướng về Bối Bối bổ xuống, muốn chém nó làm 2 khúc.

Keng!!

xoẹt!!

"Ahhhh!!!!".

Một tiếng hét thảm vang vọng khắp khu vực mấy dặm...

Chỉ thấy thanh kiếm trong tay của Lý Thường đã bị vồ bật ra, bản thân hắn cũng có khó mới trụ vững thân hình lại, cảm thấy trước ngực đau đớn không thôi.

Trước ngực hắn cương khí hộ giáp đã nứt vỡ, phía trong có dấu cào của 1 cái móng vuốt to lớn, da thịt trước ngực bị vạch ra nhiều đạo vết thương sâu tận xương.

"Lý trưởng lão!!".

"Người không sao chứ!"

"Nếu không chúng ta chạy đi, đợi về tới môn phái cho người truy sát tiểu tử này!".

Viên Thành ôm cánh tay bị thương cùng 2 nữ tử còn lại nhanh chóng đỡ lấy Lý Thường, lo lắng nói, 3 người thật sự là bị dọa sợ, tên tiểu tử đã quỷ dị thì thôi , lại gặp thêm con vật nhỏ nhìn trong đáng yêu nhưng thực lực thật đáng sợ nữa.

2 nữ tử nhìn móng vuối sắc bén của Bối Bối, nghĩ lại mà sợ, nếu các nàng đêm nó ôm vào lòng, sau đó nó nổi giận lên cào các nàng vài phát ,thì thật sự là hương tiêu ngọc vẫn a, nghĩ đến đây khuôn mặt tuyệt mỹ của cả 2 đều sợ đến tái xanh.

"Ta không sao!, tiểu tử kia ăn một kiếm của ta đã đến giới hạn, 3 người các ngươi mau chóng giết chết hắn, ta sẽ cầm chân con yêu thú này lại, sau khi giết xong hắn thì lại chạy cũng không muộn!!".

Lý Thường vừa móc ra một viên đan dược hồi phục ăn vào, vừa phân phó 3 người còn lại vây giết Ngạo Vân.

3 người lưỡng lự một chút nhưng lệnh trưởng bối khó cãi nên lần lượt dùng ra tuyệt kỹ của mình thẳng hướng Ngạo Vân mà tới.