Chương 12: Luyện Thể Tam Trọng

10 ngày sau ...

Ở trên đỉnh một ngọn núi, hắc y thiếu niên , bề ngoài chỉ tầm 17, 18 tuổi, thân cao 1m8, một đầu tóc đen dài được cuồng phong thổi bay lất phất, làm khí chất của hắn càng thêm ngạo nghễ thiên hạ, đôi mày kiếm nghiêm nghị bất khuất, song nhãn sáng tựa như tinh thần, phảng phất ẩn chứa vô tận nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Dung mạo Tuấn Lãng Bất Phàm ,Tiêu Sái Vô Song, điển hình Ngọc Thụ Lâm Phong, soái khí bất phàm là đây.

Ngạo Vân thân hình thẳng tắp đưa mắt nhìn Sơn Thanh Thủy Tú phía xa xa ngoài kia, từ trên cao phong nhìn xuống mây mù lượn lờ vô cùng mờ ảo, trên vai hắn có một thân ảnh nho nhỏ, hình dạng tựa như chuột lại tựa như thỏ đang cuộn mình ngủ say, thỉnh thoảng còn động động đôi tai dài của mình, trong miệng còn kêu hai tiếng "Bi Bi".

Nó chính là tiểu Bối Bối được Ngạo Vân thả ra ngoài để cùng hắn lịch luyện suốt mười ngày trong Hắc Giao Sơn Mạch này, chủ yếu là muốn rèn luyện kỹ năng chiến đấu của vật nhỏ này, dù sao bất kể là tiềm lực hay thực lực của nó đều rất khủng bố, chắc chắn trong tương lai nó sẽ là trợ lực rất lớn trong Võ Đạo Chi Lộ của hắn.

Thiếu niên bất phàm cùng phong cảnh như hoạ dệt nên một bức tranh vô cùng hoàn mỹ, nhưng khí thế mà thiếu niên toả ra lại làm phá vỡ bầu không khí hoàn mỹ này.

Đó chính là sát khí, vô cùng cường đại sát khí, được ngưng tụ từ sinh mạng của gần vạn con yêu thú từ phàm thú tới tam giai yêu thú, cùng gần ngàn danh võ giả dong binh đoàn nhưng đa số là luyện thể, phần còn lại có hậu thiên cũng có tiên thiên, thậm chí là Võ Sư cường giả...

10 ngày này, Ngạo Vân cùng Bối Bối một đường lịch lãm, rèn luyện, chiến đấu không ngừng, và cũng giết rất nhiều yêu thú, võ giả, ở lúc nguyên điểm đạt tới con số 55 vạn, hắn cuối cùng dừng lại.

Không phải hắn không muốn giết tiếp, mà là không thể giết tiếp được nữa vì trong một thời gian ngắn giết gần vạn sinh mệnh khiến hắn có chút quá sức, dù biết rằng cường đại võ giả phất tay có thể diệt đi vạn dặm núi sông, tàn sát ngàn vạn sinh mạng, nhưng đó là những vị cường giả đã trải qua rất nhiều sự đời, nhìn thấu tất cả hồng trần, tâm cảnh vững chắc, võ đạo tu vi mạnh mẽ vô song.

Nhưng thử hỏi ai có thể ở luyện thể cảnh mà giết một hơi nhiều sinh mạng như vậy, nếu có thì không phải là tên điên, thì chính là ma đầu máu lạnh vô tình giết người bừa bãi chỉ vì thỏa mãn cái tôi hoặc coi thiện hạ thương sinh như kiến cỏ, Ngạo Vân tự nhận mình là người tùy tâm sở dục, nếu hắn muốn giết người nào thì diệt cỏ tận góc, nhưng hắn cũng có quy tắc riêng của mình đó là người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, chỉ một chữ giết, đương nhiên cái quy tắc này vẫn phải trải qua lợi ích cân nhắc, nếu ở lợi ích trước mắt cái gì người không phạm ta..v...v. đều đi gặp quỷ đi thôi.

Bối Bối hấp thu số lớn tinh huyết, yêu đan, cùng thịt của Yêu thú nên cũng có tiến bộ rất lớn, hiện tại nó đã bước vào Nhị Giai Viên Mãn, bản thân lực lượng lại có thể so với Tam Giai Đỉnh Phong.

Vì có huyết mạch Thần Thú nên chỉ cần cung cấp tài nguyên cho nó thôn phệ thì nó sẽ tiến cấp nhanh chóng.

Do phần lớn thời gian dùng để chém giết, lại thêm chưa có công pháp nào thích hợp, cũng như số lượng năng lượng dùng để lắp đầy võ mạch của hắn để đột phá cảnh giới đều hùng hậu gấp 10 lần võ giả bình thường, thế nên tu vi của hắn tiến cảnh rất chậm chạp, 10 ngày cũng chỉ là Luyện Thể Tam Trọng, thu liễm lại tất cả khí tức cũng như sát khí bức người, Ngạo Vân chậm rãi nói:

"Hệ thống mở ra bản thông tin!!".

"Đinh! đã mở ra bản thông tin".

Tên: Trần Ngạo Vân

Tuổi : 16

Giới Tính : Nam

HP : 3000/3000 (30/s)

MP : 3000/3000 (30/s)

( HP cũng như chỉ số khôi phục ta thêm vào bản thông tin chỉ để cho biết độ tank của main thôi ,năng lượng từ MP và năng lượng từ cảnh giới của main là khác nhau mà mn không cần quan tâm cũng được )

Cảnh Giới : Luyện Thể Tam Trọng

Lực Lượng : Hậu Thiên Ngũ Trọng 3000 cân (x20 lần)

Phòng Ngự : Hậu Thiên Ngũ Trọng

Tốc Độ : Hậu Thiên Ngũ Trọng

Tinh Thần Lực : Hậu Thiên Ngũ Trọng

Linh Căn : Hỏa Chi Nguyên (Thần Cấp), Tử Lôi Linh Căn (Thiên Cấp), Hàn Băng Linh Căn ( Thiên cấp)

Huyết Mạch : Tử Lôi Long huyết mạch (Thiên Cấp)

Thể Chất : Tử Lôi Long Thể ( Thiên Thể x20/100 lần).

Công Pháp : Vô Tận Quyết (Phàm Cấp Sơ Phẩm/Áo Nghĩa), Liệt Viêm Công ( Phàm Cấp Cực Phẩm/ Cực Cảnh)

Võ Kỹ : Bạt Kiếm Thuật (Hoàng Cấp Sơ Phẩm/Áo Nghĩa), Nộ Viêm Quyền (Phàm cấp Cực Phẩm/Cực Cảnh).

Dị Năng Lực : Ảnh Phân Thân Chi Thuật(Max Cấp) , Mera Mera no mi(Max Cấp) ,busoshoku haki Sơ Cấp(Max Cấp) , kenbunshoku haki Sơ Cấp(Max Cấp) ,Hải Quân Lục Thức sơ cấp(Max Cấp) ( tất cả năng lực từ anime đc xếp vào dị năng lực cho gọn )

Trang Bị : Hắc Kiếm ( Hoàng Cấp sơ phẩm)

Nguyên điểm: 55 vạn

Nhìn xem bản thông tin của mình hiển thị hết thẩy, rốt cuộc một cổ cảm giác hưng phấn không nói nên lời lúc trước cũng bộc phát đi ra, Ngạo Vân hướng lên trời thét dài một tiếng, lực lượng sát khí khổng lồ tích tụ nhiều ngày xông phá tầng tầng mây xanh, Khí thế vương giả bộc lộ không bỏ sót chút nào, trực phá Vân Tiêu.

Ngạo Vân thể chất vốn được Hỗn Độn Tẩy Tủy Đan rèn luyện qua lực lượng sẽ là võ giả bình thường gấp 10 lần, khi ở Luyện thể tam trọng chính là 3000 cân, cũng chính là Hậu Thiên Ngũ Trọng võ giả Lực lượng, lại thêm trong thời gian này hắn luyện tập trong môi trường x20 lần trọng lực, nên Tử Lôi Long Thể tăng phúc cũng tăng lên x20 lần thể chất, hiện tại nếu hắn toàn lực xuất quyền có thể lên đến 6 vạn cân cự lực.

Hít một hơi thật sâu, bình phục lại tâm tình, thu liễm lại khí tức toàn thân, giờ trông hắn chẳng khác nào một thiếu niên võ giả bình thường cả, nào có cái gì kiệt ngạo bất tuân thần sắc.

'Điệu thấp! ta phải điệu thấp làm việc, thế giới này cái gì cũng không thiếu, nhất là mấy lão quái vật thích xen vào chuyện người khác là không bao giờ thiếu' Ngạo Vân thầm nghĩ.

Sau khi xuống núi, Ngạo Vân nhặt vài cành cây khô, xuất thủ bắt mấy con gà rừng, với thân thủ của hắn hiện tại bắt dã thú rất dễ dàng, lấy ra một con dao nhỏ, hắn bắt đầu xử lý thịt thú chuẩn bị nấu nướng.

Mặc dù tay nghề rất non nớt nhưng bù lại các loại gia vị hắn mua từ hệ thống đều là hàng chất lượng cao lại thêm dã kê ở đây hoàn cảnh sống rất tốt nên món gà nướng trông rất hấp dẫn và chắc chắn nó sẽ rất ngon vì nhìn biểu hiện thèm ăn của Bối Bối cũng đủ biết rồi, tiểu chút chít này tuy rất tham ăn nhưng cũng rất là kén chọn đấy, không phải đồ ăn ngon thà chết chứ không ăn.

Xé xuống một cái đùi gà được nướng hiện lên màu hoàng kim lóng lánh dầu mỡ đưa cho Bối Bối, hắn cũng tự thưởng thức món ăn dân dã này.

Ở Ngạo Vân cùng Bối Bối ăn không sai biệt lắm thời điểm, từ xa đi tới 5 đạo thân ảnh, 3 nam 2 nữ.

Tất cả đều mặc thống nhất một loại trang phục, màu xanh trắng đan xen, giữa ngực thiêu một đầu chim ưng màu xanh lá cây, cầm đầu là vị trung niên nam tử, trung khí mười phần, khí huyết hùng hậu, chứng tỏ thực lực không thấp.

2 cái thanh niên nam tử, khoảng 22, 23 tuổi, một người thần sắc ngạo mạn, một người phong độ nhẹ nhàng.

Sau đó là hai cái tuyệt sắc mỹ nữ, nếu luận về nhan sắc thì các nàng có thể so sánh với Thanh Liên bất phân thắng bại, dù sao mấy người các nàng đều là thuộc về cấp bậc Tuyệt Thế Vưu Vật, vô luận là dung mạo, thân hình, khí chất, mỗi người mỗi vẻ nhưng lại không ai kém ai.

Nhưng nếu đem so với Hồng Nguyệt thì có vẻ kém cạnh hơn một bậc lớn, bởi vì các nàng đều là hoàng hoa khuê nữ, thuộc về loại chưa trải sự đời, điều đó từ khí chất của các nàng có thể nhìn ra được.

Mà Hồng Nguyệt mang vẻ đẹp của một cái Tuyệt Thế Mỹ Phụ Nhân, thành thục quyến rũ, sắc đẹp đó có thể câu hồn đoạt phách.

Ngạo Vân quan sát thấy hai nàng này có vẻ ngoài giống nhau đến 9 phần, rõ ràng là đôi song sinh tỷ muội, nhưng thần thái toả ra lại vô cùng khác biệt.

Một nguời kiều diễm như lửa, mỗi cái động tác giơ tay nhắc chân đều mang theo một loại vũ mị phong tình, còn một người thùy mị như nước, thánh khiết như một đoá bạch liên, cả hai khi nhìn đến dung mạo của Ngạo Vân, con mắt đều sáng lên, thầm nhũ một tiếng: 'tốt cho một cái thiếu niên tuấn tú'.

Nhưng rồi lại chuyển đầu qua nhìn chằm chằm Bối Bối ở bên cạnh hắn, lông mao nhung nhung, đôi mắt to tròn, thân thể nhỏ nhắn, tất cả những thứ này đều thu hút nữ nhân ánh nhìn.

Nữ tử thùy mị chỉ đưa mắt nhìn lướt qua Ngạo Vân một cái mà thôi dù sao đây cũng là cường giả vi tôn thế giới, dung mạo lại anh tuấn nhưng thực lực yếu kém cũng chẳng để làm gì, đối với dáng vẻ anh tuấn của Ngạo Vân nàng càng quan tâm tới những động vật đáng yêu như Bối Bối hơn.

Còn nữ tử kiều diễm kia thì không ngừng quăng mị nhãn cho Ngạo Vân, đôi mắt không ngừng ở hạ thân của hắn quét tới quét lui, phát giác được ánh mắt của 2 nữ nhân, thanh niên nam tử thần sắc ngạo mạn trong ánh mắt lộ ra một cỗ ghen ghét cùng lãnh ý, nhưng nghĩ lại đối phương chỉ là một Luyện thể cảnh nho nhỏ, sau đó chính là khinh thường nói:

"tiểu tử mấy con gà này là do ngươi làm sao? mau đưa qua đây cho chúng ta, sau đó chính ngươi bắt thêm vài con lại nướng cho chúng ta, làm tốt ta trả tiền cho ngươi, còn nữa con vật nhỏ này đáng giá bao nhiêu tiền? ra cái giá đi, ta muốn mua làm quà cho sư muội của ta!!!".

Thanh niên ngạo mạn ra mặt, một là vì muốn lấy lòng 2 nữ tử kìa, hai là hắn cũng thèm món ăn thơm nứt mũi này.

Bọn họ chính là ngửi thấy mùi thịt thơm mà tới, vì xuống núi lịch luyện mấy tháng nay, do ở trong rừng khá lâu nên thức ăn chuẩn bị đã hết, chỉ còn cách ăn lương khô hoặc thịt yêu thú nấu nướng sơ sài, làm sao có thể so được vị đạo thịt được thêm gia vị cao cấp của Ngạo Vân nấu ra được.

Ngạo Vân không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm thanh niên ngạo mạn, địch ý của nam tử này dù che giấu rất tốt nhưng vẫn không thoát được haki quan sát của hắn, và đối với người có ý không tốt với mình hắn cần gì phải cho đối phương mặt mũi.

Thấy tên tiểu tử này vậy mà dám không làm theo ý mình, thanh niên ngạo mạn kia lúc binh thường tính tình cuồng ngạo, hay xem thường người khác đã thành thói quen, nên phẫn nộ vô cùng.

"Tiểu tử ngươi thật to gan dám phớt lờ ta!!". Vừa nói hắn vừa xuất quyền hướng ngực của Ngạo Vân vỗ tới, muốn một quyền lấy mạng hắn.

"Đùng!!!".

Một âm thanh trầm đục vang lên, chỉ thấy trước ngực Ngạo Vân bổng nhiên được bao phủ bởi một tầng giáp đen nhánh, chặn lại nấm đấm của thanh niên ngạo mạn kia.

Nam tử chỉ cảm thấy một quyền này như đánh vào một cái pháp bảo phòng ngự rắn chắc vậy, làm cho tay hắn tê dại không thôi.

'Một lời không hợp liền giết người thật sự vô pháp vô thiên a!'. Ngạo Vân cảm khái mà nghĩ đến.

Hắn vốn nghĩ thanh niên cùng lắm chỉ xuất thủ giáo huấn hắn một trận mà thôi nhưng khi quyền đầu đụng trúng ngực hắn thời khắc, hắn biết mình sai rồi, một quyền này vậy mà có 1 vạn cân lực lượng, đây chính là lực lượng của Tiên Thiên Nhất Trọng đấy.

Cho dù một Hậu Thiên Thập trọng dùng hết thủ đoạn phòng ngự cũng không thể sống nổi khi ăn trực diện lực lượng từ một quyền này, chứ nói gì luyện thể cảnh như hắn.

Thấy một quyền của mình lại không làm gì được một luyện thể nho nhỏ, thanh niên cảm thấy kinh ngạc vì một quyền vừa rồi tuy nói không phải là lực lượng mạnh nhất của hắn nhưng cũng đủ miểu sát bất kỳ Hậu Thiên võ giả rồi, sau đó lại phẫn nộ vì bị làm mất mặt trước hai vị sư muội.

Hắn đổi quyền thành trảo, lần này là dùng võ kỹ của bổn môn Phi Ưng Trảo Phàm cấp thượng phẩm võ kỹ, chỉ thấy chân khí trong cơ thể hắn ngưng tụ thành một cái ưng trảo màu xanh nhưng rất mờ nhạt bao phủ cả cánh tay, thẳng hướng cổ Ngạo Vân bắt đến, muốn nhất trảo phong hầu.

Tốc độ của nam tử rất nhanh nhưng dưới haki quan sát của Ngạo Vân lại nhìn như rùa bò vậy. Ngạo Vân quyền đầu được bao phủ bởi Haki vũ trang, xuất ra một quyền đối ứng với trảo của đối phương.

"Ầm"

"Ahhh"

Một tiếng hét thảm vang lên, chính là của thanh niên ngạo mạn kia.

Ngạo Vân tuy bộc phát lực lượng chỉ có 3000 cân, so sánh với 2 vạn cân lực lượng của võ giả Tiên Thiên Thập Trọng, thực sự quá nhỏ yếu.

Nhưng ai bảo hắn có haki vũ trang có sức phòng ngự biến thái như vậy đâu, chính là ngang hàng với pháp bảo phòng Hoàng Cấp, Đại Võ Sư Lực lượng cũng có thể chặn.

Lúc này 5 ngón tay của thanh niên kia đã gãy nát, vì haki vũ trang đã phản chấn chính sức mạnh của một trảo kia lại cho hắn.