Chương 6: Mỹ Nữ Tới Chơi

Vô Tận Chiến Tranh

Chương 6: Mỹ Nữ Tới Chơi

Đang trong lúc Lâm Khuynh Thành muốn gạt bỏ suy về Bình An thì chợt cảnh cửa lớp đột ngột mở ra, lập tức một thiếu niên phi vọt mà vào tốc độ cực nhanh lao thẳng vào vị trí cạnh nàng mà ngồi.

Lâm Khuynh Thành đưa mắt ngước nhìn Bình An, chỉ thấy lúc này cả người cu cậu thấm đẫm mồ hôi mái tóc hơi ướt có vẻ vừa được gội qua, lại thêm cả người có vài chỗ bị thương khiến cho đôi mày lá liễu của Lâm Khuynh Thành nhíu lại, đang định mở lời hỏi thăm thì chợt có tiếng vọng từ ngoài vào:

“Thầy giáo đến!”

Vì thế mà Lâm Khuynh Thành chưa kịp mở lời thì đã phải cho cả lớp đứng dậy chào giáo viên nên tạm gác lại tò mò trong lòng.

Cứ thế cả tiết ôn thi môn toán lại diễn ra như mọi lần, thế nhưng điều bất bình thường khiến cả lớp cùng thầy giáo toán kinh ngạc và khiếp sợ chính là ma vương Bình An hôm nay không những không trốn tiết mà lại còn đang rất chăm chú vào tiết học, thậm trí bọn họ còn thấy hắn đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào tờ để thi của mình rồi quay sang hỏi lớp trưởng đại nhân của lớp Lâm Khuynh Thành.

Vì thế mà điều này khiến cả lớp ai cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng mà đối với họ là chỉ có trong truyền thuyết này, thế nhưng bầu không khí này chưa kéo dài dược bao lâu thì lại có tiếng mở cửa phát ra, kèm theo là âm thanh vô cùng giận giữ:

“Thằng nhóc Bình An đâu! Mau ra đây cho tôi”

Nghe thấy giọng nói này cả lớp liền ngẩn ra, đây không phải là giọng nói của hiệu trưởng đại nhân sao? giọng nói tức giận như vậy không biết là Bình An lại gây ra đại họa gì nữa a?

Nhất thời cả đám ngồi bàn tán với nhau, mà giáo viên toán cũng tiến ra phía ngoài tìm hiểu tình hình:

“Hiệu trưởng Khang tốt! không biết có sự tình gì mà đích thân ông tới đây vậy?”

Người tên hiệu trưởng Khang thấy thầy giáo tiến ra thì cũng hòa hoãn lại chút hơi khách khí nói:

“ Thầy Đường tốt! phiền thầy cho em Bình An theo tôi ra ngoài nói chuyện một chút, ban giám hiệu có chút sự tình muốn hỏi em ấy”

Thầy Đường thấy thế thì cũng có chút hiếu kì, thế nhưng đây vẫn đang trong giờ học để tránh ảnh hưởng đến các học sinh khác bèn quay lại nói:

“Bình An, em ra gặp thầy hiệu trưởng có chút sự tình cần em trả lời”

Bình An nghe thấy thế thì cũng chỉ cười cười, dù sao đánh mười mấy tên côn đồ nhà trường quả thực là không quản không được, thế là hắn đứng lên sau đó quay sang Lâm Khuynh Thành nói:

“Khuynh Thành, nếu lát nữa tôi không trở lại kịp thì cô dọn hộ tôi đống tài liệu này nhé, sau đó ở nhà xe đợi tôi chốc lát”

Nói xong còn nháy mắt cho cô nàng một cái cũng không để nàng trả lời mà lập tức phóng ra ngoài đi theo thầy hiệu trưởng lên văn phòng uống nước trè.

Mà Lâm Khuynh Thành nghe Bình An nói thế với mình thì hơi nhíu mày, thế nhưng cũng không phản ứng gì thêm tiếp tục lấy tài liệu ra nghiên cứu, cứ thế tiết học bị gián đoạn đôi chút thế nhưng sau chốc lại mọi người đều lại tập chung vào chuyện của mình, dù sao kì thi cũng sắp tới ai cũng muốn mình có thể đậu vào một trường đại học đúng ý.

Dọc theo hành lang, Bình An hai tay bỏ túi miếng đôi khi thôi sao khiến cho sắc mặt của thầy Khang càng lúc càng đen, ông ta cảm giác uy nghiêm của vị hiệu trưởng của mình gần như mất hết trước thằng nhóc này vì thế dặn lòng cần phải kiềm chế, chờ tới văn phòng sẽ lập tức bùng nổ giáo huấn tên này một trận.

“Cạch”

Cánh cửa văn phòng hiệu trường từ từ đóng lại, Bình An đang nâng chén nước chè lên định hớp một ngụm thì.

“Thằng tiểu quỷ nhà cháu phá làng phá xóm chưa đủ nay còn phá cả trường nữa hả!!!

Danh tiếng trường này gây dựng mấy chục năm nay mất hết rồi, trường giáo dục đệ nhất, trường đạt thành tích có nhiều học sinh tích cực … mất hết, giờ người ta sẽ cười vào mặt tôi, quả là một hiệu trưởng thất bại mà.

Sao năm đó ta lại có thể đồng ý cho cháu vào trường này được chứ!!”

Càng nói càng kích động hiệu trưởng Khang cởi luôn chiếc áo vest đang mặc ném thẳng xuống chiếc sô pha đối diện Bình An, thở hổn hển vì tức dựng râu trợn mắt mà nhìn lấy hắn.

Mà nguyên nhân năm đó hiệu trưởng Khang nhận lời thu nhận Bình An vào trường này thậm chí còn cho vào lớp chọn để bồi dưỡng nhân tài của trường vì thầy Khang là con của một vị tướng trong quân đội, mà vị tướng này không ngờ lại là chiến hữu thân thiết của ông nội Bình An vì thế mà sau một phen nhờ vả cùng hứa hẹn, Bình An đã được đưa vào trường này, mà kể từ đó ác mộng của thầy Khang chính thức bắt đầu.

Vì chỉ sau vài ngày nhập học, thầy Khang nhận được vô số đơn khiếu nại nào là đánh nhau, gây rối chật tự học đường thế nên ông đã phải liên hệ cho ông nội Bình An để cầu cứu, vì thế mà tần xuất đơn trình báo mới giảm xuống với tầng xuất là ba tháng một vụ nhỏ, sáu tháng một vụ lớn.

Thế nhưng thời gian gần đây thầy Khang đang vô cùng hài lòng vì sự tình đau đầu của Bình An không quấy nhiễu ông nữa, đánh nhau gần như không có mà có thì ông cũng không biết, cứ tưởng sóng êm biển lặng như thế sẽ là bình yên nhưng ai ngờ chỉ là một tín hiệu cho cơn sóng thần kèo tới.

Vì sáng nay khi thầy Khang còn chưa ngồi ấm chỗ thì cánh cửa đã bị mở ra cùng tiếng thở gấp của bác bảo vệ tiến vào, và cũng rất nhanh sự tình đã được thầy Khang hiểu sơ sơ, mà khi biết thân phận mất tên du côn kia còn có xã hội đen và mấy tên mới ra tù khiến ông ý thức được sự tình có vẻ sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình vì thế nay mới gọi Bình An lên để hỏi rõ ràng tránh cho sự tình thêm diễn biến phức tạp phát sinh.

Bình An nhìn thấy bộ dạng tức giận đùng đùng của hiệu trưởng thì cũng rất ngoan ngoãn uống chè, chờ đợi ông nguôi giận sau đó mới từ từ giải thích dù sao bài nãy cũng khá quen thuộc rồi.

Quả nhiên, sau khi thấy bộ dạng thành thật ngồi đó của Bình An thầy Khang cũng tạm nguôi ngoai cơn giận, ngồi xuống đối diện Bình An ông lấy ra một điếu thuốc rít một hơi sau đó mới nói:

“Tiểu An à, cháu còn định lêu lổng tới khi nào hai ông bà cũng lớn tuổi rồi đến lúc cháu cần trưởng thành và nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai rồi! haizz”

Dứt lời còn thở dài một cái tỏ vẻ thất vọng với thiếu niên trước mặt này, mà sau câu nói này bầu không khí trong căn phòng cũng trở nên hơi ngột ngạt một chút, mà sắc mặt của Bình An cũng có chút thay đổi, cậu cũng đủ lớn để ý thức được điều này vì thế mà gần đây đã thay đổi tập chung vào việc học hơn thế nhưng hoàn cảnh lại chẳng cho phép Bình An làm như thế.

Thấy sắc mặt của Bình An có chút thay đổi, thầy Khang khá hài lòng với thái độ của cậu cũng nhẹ nhàng hỏi về sự tình sảy ra còn Bình An cũng phối hợp trả lời.

Sau một lúc giải thích lý do ẩu đả với thầy Khang, Bình An lại ngồi viết thêm vài cái bảng kiểm điểm cùng tường trình xong xuôi, cu cậu mới được thầy Khang cho về lớp, thế nhưng lúc này giờ học đã kết thúc.

Vì là ôn thi đại học thế nên thời gian cũng không kéo dài cả ngày như những lần trước mà chỉ khoảng hơn ba tiếng đồng hồ mà thôi, vì để tranh áp lực nặng nề cho các học sinh và tạo điều kiện cho các học sinh có thêm thời gian nghỉ ngơi cùng bổ xung các kiến thức ở bộ môn khác.

Cũng vì vậy mà sau khi quay lại lớp thì phòng học đã khá kín, Bình An ngó qua cửa sổ thì cũng mỉm cười sau đó đi tới nhà xe, quả nhiên đại mỹ nhân Lâm Khuynh Thành vẫn một mình lẳng lặng đợi hắn, trên tay vẫn là chiếc ba lô của cu cậu.

Mà cả nhà xe lúc này đã không còn chiếc nào ngoài con CUP của Bình An hiển nhiên là mọi người đã trở về nhà hết rồi thế nên khung cảnh trở nên có chút cô quạnh khi chỉ một mình Khuynh Thành ở nơi đó.

Nhưng cũng vì khung cảnh này lại khiến cho Bình An phải thất thần ngắm nhìn, quả thực mỹ nhân như vậy ai lại không có thiện cảm cho được mà Bình An cũng không ngoại lệ, cậu năm nay chưa tròn mười tám tuy là đại ca học đường nhưng cũng chưa mối tình vắt vai mà khi lần đầu gặp Khuynh Thành, vẻ đẹp tựa như tiên tử của nàng đã thu hút sự chú ý của Bình An vì thế mà trong danh sách những người có thể cười đùa trêu trọc của Bình An lại có thêm một cái tên Lâm Khuynh Thành.

Chậm dãi tiến tới từ phía sau, Bình An khẽ nói:

“Cô đợi tôi lâu chưa?”

Lâm Khuynh Thành nghe được giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại mặt lạnh như tiền nói:

“Rồi”

Sau đó lạnh lùng để chiếc cặp lên yên xe sau đó rời đi, có vẻ nàng khá tức giận khi mà phải chờ đợi Bình An.

Thấy tình hình có vẻ xấu đi, Bình An lập tức gãi đầu cười làm hòa nói:

“Thật là có lỗi a! cũng tại trong lớp mấy đưa kia tôi không có thân thiết nên chỉ đành nhờ cô mà thôi, không thì tôi mời cô một bữa cơm noi như lời cảm ơn!”

Lâm Khuynh Thành dừng lại bước chân sau đó miệng nàng khẽ nở một nụ cười, thế nhưng vẫn quay lưng với Bình An nói:

“Anh định mời tôi ăn ở đâu”

Bình An suy nghĩ một chút sau đó mở lời:

“Không thì tới nhà tôi đi, dù sao bà nội cũng thường xuyên nhắc tới cô!”

Vốn dĩ Bình An cũng chỉ định mời Khuynh Thành ăn đồ ăn nhanh mà thôi, thế nhưng dù sao người ta cũng là đại mỹ nữ, lại thêm việc bà nội cũng rất ưa thích cô nàng thôi thì về nhà ăn cơm cho rồi, dù sao thức ăn nhanh cũng chẳng ngon bằng cơm nhà.

Lâm Khuynh Thành nghe thấy thế thì nụ cười lại càng đậm thêm chút, mất khoảng ba giây nụ cười mới được thu lại xoay người lại vẫn lạnh nhạt nói:

“Được, vậy tới thăm ông bà nội”

Thế là Bình An quay xe đưa đại mỹ nữ về nhà mình bằng con chiến mã của hắn.

Mất một lúc di chuyển cả hai người cuối cùng cũng về tới nhà, lập tức Đại Hắc chạy ra mở cổng cho hai người vào nhà, mà thấy cảnh này Lâm Khuynh Thành cũng chẳng lấy làm lạ mà còn vui vẻ đi tới nở nụ cười tươi như chăm hoa đua nở nựng nựng đầu Đại Hắc nói:

“Đại Hắc ngày càng thông minh a, đã hiểu chuyện hơn một số người rồi!”

Bình An vừa mới dắt xe vào nghe tới câu này thì lập tức sắc mặt đen lại, câu này chẳng phải chửi hắn chứ còn gì nữa, thế nhưng chưa kịp để hắn phát tác thì trong nhà có tiếng nói vui vẻ vong ra:

“Là con đến hả Khuynh Thành?”

Sau đó bà nội lập tức tiến ra, nét mặt vui vẻ khi thấy tiểu mỹ nữ trước mắt mình mà quên mất thằng cháu đít nhôm của bà.

Lâm Khuynh Thành thấy thế thì cũng đứng dậy cười nói:

“Bà nội vẫn khỏe chứ ạ! Dạo này con bận việc ôn thi nên không thường xuyên tới thăm bà nội được!”

“Aizz! Khuynh Thành thật ngoan a! chẳng bù cho đứa nào đó trong nhà suốt ngày để ta lo lắng thôi không biết bao giờ nó mới lớn được nữa”

Khuynh Thành nghe thế thì che miệng cười khúc khích sau đó ôm lấy cánh tay bà nội rồi cả hai tiến bảo bỏ lại Bình An sắc mặt mộng bức chỉ có thể lủi thủi cất xe sau đó đóng cổng, thế nhưng đây chưa phải là kết thúc thì thấy trong nhà vọng ra một câu nói thâm ý của bà nội:

“Ông nội đang đợi con ở đại sảnh đấy, liệu mà cầu phúc đi!!”

Bình An khóe miệng giật giật tự nhủ hôm nay hẳn là ngay đen đửi của hắn, sáng thì bị chặn đánh, đến lớp mới tập chung học lại bị thầy hiệu trưởng gọi lên uống nước chè, sau đó lại còn bị viết bảng kiểm điểm các thứ, về nhà thì lại bị cho ra rìa giờ lại chuẩn bị tâm lý nghe ông nội giáo huấn, hắn đưa mắt nhìn con chó đen lớn trước mặt than thở:

“Kể ra mày còn sướng hơn tao Đại Hắc ạ, chỉ có ăn ngủ thôi haizzzz”

Thở dài thườn thượt Bình An lết thân xác điêu tàn chậm dì dì tiến tới đại sảnh chờ nghe phán quyết từ tòa án tối cao.

Quả nhiên chỉ sau một lúc âm thanh mạnh mẽ hữu lực của ông nội vang lên, thậm chí ông còn định tẩn cho tên này một trận cũng may là có Khuynh Thành đang ở đây thế nên Bình An mới thoát một kiếp không thì võ công hắn có cao tới đâu cũng không thoát được nộ long cước của ông nội.