Chương 7: Đụng Độ Dân Văn Phòng

Vô Tận Chiến Tranh

Chương 7: Đụng Độ Dân Văn Phòng

Bữa cơm chưa hôm đó diễn ra rất vui vẻ ngoại trừ một người, không ai khác chính là Bình An bởi vì làm gì có ai vui vẻ được khi mà vừa bị mắng cho một trận chứ, thế nhưng trong bữa cơm ông nội cũng đề nghị Lâm Khuynh Thành ở lại phụ đạo cho Bình An, dù sao tên này bỏ học nhiều nên kiến thức bị hổng khá nhiều, mà Khuynh Thành lại là học sinh xuất sắc của thủ đô thế nên ông mới ngỏ ý nhờ vả.

Mà Lâm Khuynh Thành cũng không hề từ chối, dù sao hai ông bà cũng giúp đỡ cô rất nhiều thế nên giành thời gian chỉ điểm cho Bình An cũng không có vấn đề gì, thế nên sau khi chờ đợi Bình An giải quyết nốt chỗ bát đũa kia thì cả hai cùng nhau lên phòng bắt đầu học tập.

Cứ thế hai người ở cùng một căn phòng học suốt cả buổi chiều, điều này khiến hai ông bà rất là vui vẻ lại có thêm chút hi vọng vào thằng cháu nhà mình, thế nên cho tới tận chiều tối khá muộn cả hai mới rời phòng riêng của Bình An.

Mà khi đi ra ngoài Lâm Khuynh Thành cũng chưa hết kinh ngạc về tốc độ hiểu bài của Bình An, cơ hồ là nàng giảng giải qua chỗ nào hắn liền hiểu ngay chỗ đó không cần phải nói lại lần thứ hai lại thêm việc tên này học một cách vô cùng chăm chú, mặc kệ đang có một đại mỹ nhân bên cạch vẫn thủ vững bản tâm một lòng cầu chữ, thế nên chỉ trong một chiều cả hai đã giải quyết được rất nhiều vấn đề cho Bình An.

Đi xuống lầu, bà nội, ông nội, Đại Hắc, Tiểu Mướp cả bốn người đang ngồi xem ti vi, nhất là trên khuôn mặt của bà nội rất là vui vẻ, thấy cả hai đi xuống liền lập tức cười nói:

“Thế nào Khuynh Thành, tên tiểu tử kia không có làm cho cháu đau đầu chứ, nào nào lại đây ngồi nghỉ ngơi a”

Thấy bà nội nhiệt tình như vậy Khuynh Thành cũng không từ chối mỉm cười ngồi xuống, còn nhìn về phía Bình An một cái sau đó lắc đầu nói:

“Cậu ấy học rất khá chỉ là trước đây có chút lười nên mới bị hao hụt kiến thức thôi ạ”

Bà nội nghe thế thì mừng rỡ vui vẻ, mà về phía ông nội đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về Bình An nghi hoặc hỏi:

“Tên tiểu tử này mà cũng học được sao, không lẽ nào cháu bị nó uy hiếp??”

Bình An đang một vô dương dương đắc ý nghe vậy thì sắc mặt đen lại kháng nghị:

“Ông à, nhân phẩm của con không tệ tới vậy đâu ạ huống hồ người ta là đại mỹ nhân con còn chưa muốn làm công địch với toàn nam nhân thiên hạ mà uy hiếp nàng a”

Lâm Khuynh Thành nghe thấy thế thì cười khúc khích để lộ ra hai núm đồng tiền vô cùng đáng yêu khiến cho Bình An nhìn có chút thất thần.

“È hem! Chảy cả nước dãi rồi kia tiểu tử”

Bà nội thấy hắn ngẩn người nhìn Khuynh Thành thì lập tức chêu ghẹo, câu nói này cũng khiến Bình An hơi sâu hổ nhưng vẫn mặt dày nói:

“Cháu cũng là nam nhân chân chính mỹ nhân mà ai không thích cho được chứ”

Mà câu nói này lập tức khiến cho Khuynh Thành hơi đỏ mặt, mà bà nội thấy tình cảnh có chút lúng túng, mặc dù rất thích cô gái nhỏ này thế nhưng hai đứa còn nhỏ tuổi vì thế mới giúp bọn chúng giải vây:

“Khuynh Thành à giờ này cũng muộn rồi, không thì ở lại ăn cơm cùng chúng ta đi bà sẽ làm mấy món cháu thích ăn nhé”

Lâm Khuynh Thành cảm thấy khá ấm áp khi nghe được câu nói này, vì vốn dĩ là cô nhi thiếu thốn tình cảm từ nhỏ mà mỗi khi đến đây đều được bà nội và ông nội hết sức chiều chuộng yêu thương, ngay cả bản thân mình thích ăn gì bà nội cũng chú ý tới khiến cô cảm thấy ấm áp, thế nhưng Khuynh Thành vẫn nhẹ lắc đầu nói:

“Thật xin lỗi bà nội, con còn nhiều công việc còn không thể bỏ dở được lại thêm số dữ liệu công ty mới gửi đến cũng chưa hoàn thành nên không thể ở lại dùng bữa với cả nhà được ạ”

Nghe thấy lời này hai ông bà cũng hiểu ý, dù sao cô gái này cũng là một doanh nhân trẻ lại bỏ thời gian cả buổi chiều để chỉ bảo Bình An rồi, giờ giữ lại nữa quả thực có chút không phải, thế rồi bà nội cũng mỉm cười nói:

“Vậy thì được rồi để ta gói một số món cho con mang về ăn, chứ xuốt ngày ăn đồ ngoài không tốt chút nào!”

Nói xong không để cho Lâm Khuynh Thành từ chối đã đi nhanh vào bếp gói thức ăn cho nàng, mà ông nội bên cạnh cũng làm ra hành động ông ném cho Bình An một chiếc chìa khóa xe nói:

“Lấy xe đưa Khuynh Thành về xong lập tức quay về nhà rõ chưa”

Bình An tiếp nhận chiếc chìa khóa lập tức làm một cái quân lệnh nghiêm túc nói:

“Rõ thủ trưởng”

Sau đó hớn hở chạy vào gara ô tô lấy chiếc Mercedes ra đưa mỹ nhân về nhà, mà cùng lúc hai tên tiểu tử Đại Hắc và Tiểu Mướp cũng chạy theo có vẻ bọn chúng cũng thích được đi hóng gió.

Rất nhanh đại môn mở ra, một chiếc xế hộp màu đen tăng tốc rời khỏi biệt thự mà bên trong chiếc xe này không ai khác chính là Bình An, Lâm Khuynh Thành, Đại Hắc, Tiểu Mướp.

Cửa kính được hạ xuống, gió chiều thổi vào khiến bầu không khí buổi chiều tối mát mẻ phả vào bên trong khiến ai cũng thỏa mái, lúc này Bình An mới mở lời nói:

“Không biết vị tiểu thư xinh đẹp này có muốn đi đâu không nhỉ?”

Lâm Khuynh Thành nghe thấy thế thì phì cười nhưng vẫn nói:

“Chở tôi về nhà là được rồi”

Bình An sắc mặt biến đổi nói:

“Mỹ nhân à, chẳng mấy khi tôi được lái xe đâu chẳng lẽ chúng ta cứ đi một lộ trình buồn tẻ như vậy sao”

Sau đó còn làm một bộ dáng đáng thương nhìn Khuynh Thành, mà lúc này Tiểu Mướp lười biếng đang nằm trong lòng Khuynh Thành cũng kêu ‘meo meo’ vài cái có vẻ khá là đồng tình với câu nói của Bình An.

Hết cách Lâm Khuynh Thành cũng đành đồng ý nói:

“Vậy chúng ta ghé qua cô nhi viện một chút, sau đó mới về nhà tôi”

“Được luôn này”

Nhấn ga, Bình An tăng tốc tiến thẳng ra ngoại ô vì cô nhi viện ở nơi đó.

Mất khoảng hơn một tiếng di chuyển, cả hai người cuối cùng cũng di chuyển tới nơi thế nhưng khi xuống xe Bình An tay cầm túi to túi nhỏ tiến vào còn nguyên nhân thì chính là tên này trong lúc di chuyển đã dừng lại ở một tiệm tạp hóa, hắn mua rất nhiều đồ ăn cho bọn trẻ, mà điều này chính là một điểm cộng trong mắt cô nàng Lâm Khuynh Thành, nàng cũng không ngờ hắn lại chu đáo tới như vậy.

Thế nhưng khi hai người vừa xuống xe, bầu không khí nơi đây có chút không đúng vì trước cô nhi viện đang có vài chiếc xe đậu ở nơi đó, mà bóng dáng mấy đứa nhóc cũng không thấy đâu, ý thức được sự tình có vẻ là không đơn giản Bình An cùng Khuynh Thành nhìn nhau một cái sau đó nhẹ buôn túi đồ trong tay sau đó tiến vào phía trong.

Càng tiến vào phía trong, đôi mày kiếm của Bình An càng nhíu lại vì đồ đạc nơi đây bị đập phá ngổn ngang như thế vừa có một cơn lốc vừa quét qua vậy mọi thứ đều rất bừa bộn.

“Choang choang choang”

Bỗng nhiên có âm thanh đồ thủy tinh vị vỡ nát vang lên, không hề do dự Bình An cũng Khuynh Thành tăng nhanh bước chân tìm tới nơi phát ra âm thanh kia, tới nơi trước mắt chính là phòng ăn mà cách cửa đang bị đóng lại.

Bình An nhẹ bước chân tiến lại gần cách cửa bỗng nhiên có âm thanh hung hăng càn quấy từ phía trong phát ra:

“Con mụ già này rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ông chủ tao đã cho chúng mày tiền mà còn giám chê à, biết dự án này bao nhiêu tiền không? Chỉ vì cái khu cô nhi viện rách nát này mà dám làm chậm tiến độ giải phóng mặt bằng của chúng tao, đúng là muốn chết”

Bình An nghe thấy thế thì lập tức phẫn nộ, một cước tung ra đáp bay cái cửa sông vào, lập tức cảnh tượng khiến ngọn lửa phẫn nộ của hắn lập tức bùng phát không nói một lời trực tiếp lao vào ẩu đả.

Lúc này phía bên trong hơn hai mươi thằng cả người mặc vest đen cũng phản ứng lại, nhìn thấy một thằng nhãi lao tới chô mình thì khinh thường một tên trong đó ra hiệu lập tức có hai tên khác lao ra định sử đẹp Bình An.

“Âm”

Thế nhưng chưa kịp để mấy tên có bộ dáng khá giống dân văn phòng này đắc ý thì đã thấy hai tên vừa lao tới hộc ra một búng máu ôm ngực nằm rên rỉ trên mặt đất.

Vì đang trong cơn tức giận, Bình An đánh không hề lưu thủ có thể nói là nhất kích hạ địch khiến cho bọn chúng mất khả năng chiến đấu ngay lập tức.

Thấy thế một tên trong đó hét:

“Mẹ kiếp lũ phế vật có thằng nhãi cũng không sử được, mấy thằng chúng mày lên hết cho tao”

Nghe tên này hét to, mấy tên khác cũng ý thức được đối thủ có vẻ khá là khó chơi thế nên lập tức lấy ra hàng nóng, nào là phóng lợn, tuýp sắt lao tới vị trí của Bình An.

Lập tức âm thanh vun vún do vũ khí đập tới phát ra, mà Lâm Khuynh Thành sau phút kinh hãi thì cũng tỉnh lại, nhưng cảnh tượng nàng đang chứng kiến khiến cô nàng hét lên:

“Cẩn thận”

Bình An không hề để tâm tới Khuynh Thành lúc này, vì hắn đang tập chung cao độ đã rơi vào trạng thái chiến đấu, lúc này một cái tuýp sắt đập thẳng xuống đầu hắn, Bình An phản ứng cực nhanh và chuẩn né qua một bên lại tung một đá thẳng vào hạ bộ của đối phương khiến tên này lập tức gục tại chỗ, mà tay cũng cực nhanh giật lấy cây gậy sắt đón đỡ cú chém đang lao tới.

“Choang”

Âm thanh kim loại phát ra chói tai khiến người ta nghe phải sởn cả gai ốc phát ra, thế nhưng Bình An không có thời gian dây dưa với đối phương vì hắn đang phải một trọi năm, mà mấy tên này đều là dân anh chị thực thụ không phải mấy đứa đầu gấu đầu bò trong trường cấp ba có thể so sánh vì thế sau khi đỡ được cú chém hiểm ác kia Bình An lập túc lui lại.

“Choang Choang Choang”

Âm thanh kim loại va chạm lại tiếp tục diễn ra, Bình An vẫn dựa vào tốc độ của mình lại né được một đòn hiểm cùng lúc kết hợp với lực cánh tay tung một phát đập thẳng vào yết hầu một tên khác khiến tên này cũng lập tức gục xuống.

Cứ thế rất nhanh ba tên còn lại cũng dễ dàng bị Bình An dùng những thủ đoạn tàn bạo khác hạ gục, vì hắn cử nhắm vào đầu và cổ mà tung đòn mà uy lực lại không nhỏ vì thế cứ mỗi tên phát một khiến chúng mất đi khả năng chiến đấu ngay lập tức.

Nói thì dài thế nhưng cũng chỉ mất gần một phút toàn bộ năm tên côn đồ đã bị hạ hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Mà mấy tên còn lại cũng hơi kinh hãi trước cảnh tượng này, biết hôm nay gặp phải cao thủ rồi vì thế cả đám vẫn chưa dám manh động, dù bọn chúng có là giang hồ thì tư vị nếm một gậy kia cũng không dễ chịu chút nào thậm chí sơ xuất còn chết người khiến cả đám khá kiêng kị Bình An.

Lúc này tên cầm đầu thấy tình thế có chút bất lời vì thế đứng ra, tên này thân hình khá to lớn đầu chọc, mắt nhỏ mũi tẹt, miệng lớn nhìn có vẻ khá đáng sợ, hắn cất giọng ồm ồm hung ác nói:

“Thằng nhãi con, mày biết đây là địa bàn của ai quản lý không, khôn hồn thì mau cút, tao còn bỏ qua cho lần này nếu không đến cả ông bà già mày cũng đừng mong thoát”

Bình An nghe tên này lải nhải thì không thèm ngó lơ tới, cậu nhẹ nhàng ném cái cây gậy sắt đi.

“Keng keng keng”

Cây gậy va xuống nền nhà ăn vang lên âm thanh kiến người ta cảm thấy khá khó chịu, mà Bình An lúc này cũng từ từ hạ thấp thân hình xuống.

Thấy thế cả đám côn đồ cười khinh miệt chế diễu:

“Thằng nhóc này khôn đây haha”

Sau đó cả đám cười âm lên, còn về phía Lâm Khuynh Thành khi nhìn hành động của Bình An, trong mắt hiện lên một sự thất vọng tột độ thế nhưng cô cũng không hề mở lời oán trách gì hắn, vì trước mắt toàn là những kẻ côn đồ hung ác, số lượng lại nhiều vì thế hành động của hắn cũng không có gì là sai cả, thế nhưng Lâm Khuynh Thành cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà nàng lại thất vọng và buồn bã tới như vậy nữa.

Thế nhưng hành động của Bình An sau đó lại khiến cả bọn hơi kinh hãi, hắn hạ thấp mình xuống cấm lấy hai con đao sắc bén sáng loáng ở đó bởi vì gậy sắt tuy lực đạo tuy lớn nhưng khá mất sức, nếu không dùng sức sát thương không lớn khó lòng nhất kích tất sát thế nên Bình An quyết định đổi sang đao chém cho dễ.

Sau đó Bình An lạnh lùng mở miệng:

“Đại Hắc bảo vệ Khuynh Thành với bọn trẻ, mấy tên côn đồ này để giao lại cho tao là được rồi!”