Vô Tận Chiến Tranh
Chương 4: Tân sinh.
‘Cộc cộc cộc’
“Tiểu An! Các con dậy chưa”
Một âm thanh dìu dàng vang lên nhưng chứa đựng một sự yêu thương âm áp vang lên, ngay lập tức một phía sau cảnh cửa một âm thanh lan truyền tới.
“Bà nội đợi chút con tới liền đây ạ”
Chỉ nghe vài tiếng lục đục vang lên trong căn phòng, vài phút sau cảnh cửa được mở ra một câu thanh niên tuổi khoảng mười bảy mười tám xuất hiện, dáng người thanh niên phải nói là vô cùng tốt, cao khoảng 1m85 cơ thể cân đối do đã từng rèn luyện và ăn uống hợp lý lại kết hợp cùng khuôn mặt anh tuấn với đôi mày kiếm, ánh mắt sáng như sao khiến cho ai cũng phải chú ý vài lần, chỉ có điều trên khuôn mặt cậu ta hiện rõ lên sự mệt mỏi.
Mà lúc này trông thấy cậu thanh niên có sắc mặt kém như vậy người ‘bà nội’ trong lời cậu thanh niên vẻ mặt hiện lên sự lo lắng, bà quan tâm nói:
“Con cảm thấy ổn chứ tiểu An?”
Cậu thanh niên cười vui vẻ trả lời:
“Bà nội yên tâm, con chỉ đang tập chung ôn thi cho kì thi sắp tới mà thôi nên có thức hơi khuya”
Thấy cậu thanh niên nói vậy bà lão hiện rõ ra vẻ mặt không tin rõ ràng là uy tín của tên này hơi thấp mới khiến bà mới có vẻ mặt như vậy, thế nhưng thấy cháu mình mệt mỏi như vậy bà vẫn quan tâm nói:
“Thôi giờ cũng muộn rồi con dậy rửa mặt sau đó xuống ăn sáng đi! Ông nội con đi làm rồi yên tâm đi thế nhưng ông vẫn nhắn cho ta bảo con vài ngày nữa sẽ cùng lên công ty đó!”
Thanh niên nghe thấy thế thì mặt biến sắc, ánh mắt nhìn quanh liên tục sau đó mới thở phào một hơi, sau đó nhe hàm răng trắng bốc cười với bà lão nói:
“Bà nội yên tâm tiểu tử nhất định sẽ đỗ đại học mà!”
Mà đúng lúc hai bà cháu đang nói chuyện thì lại có âm thanh phát ra:
“Meo meo meo”
Một con mèo vàng to lớn đi từ phòng thanh niên ra, vẻ mặt nó có hơi khó chịu hẳn là đã bị cuộc nói chuyện của hai người làm quấy nhiễu thế nhưng nó vẫn làm đúng như thói quen hàng ngày, chậm dãi tiếp cận bà lão, trực tiếp đứng lên bằng hai chân sau, còn hai chân trước thì ôm vào chân bà lão bắt đầu làm nũng:
“Meo meo meo”
Bà lão thấy thế thì lập tức mỉm cười yêu thương, tay cũng hành động có điều kiện ôm lấy con mèo vào lòng sau đó cũng mặc kệ cậu thanh niên chỉ bỏ lại một câu rồi đi xuống:
“Tiểu Mướp đói rồi ta xuống cho nó ăn đây, con tự lấy đồ ăn sáng nhé ta để sẵn dưới bàn!”
Cậu thanh niên nhìn theo bóng dáng hai người khuất sau cái khang máy gia đình thì cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ than thở:
“Qủa là cháu guộc xuất hiện cái cháu nội lập tức ra rìa mà”
Sau đó cũng quay vào bên trong phòng, hẳn là đã đi làm vệ sinh cá nhân mà cậu thanh niên này không ai khác chính là Mạnh Bình An, còn vì sao cậu lại ở đây ư?
Quay lại truyện cũ một chút, trong cơn mưa lớn vào hơn mười bảy năm trước, sau khi Mạnh Bình An được hai ông bà tìm được thì cũng được họ nhận nuôi đương nhiên là có kèm theo cả một cặp miêu cún kia nữa.
Mà thân phận hai ông bà cũng không hề đơn giản chút nào, cả hai ông bà trước đây đều là bộ đội tham gia chiến tranh giành lại độc lập cho đất nước mà cả người trong quá trình tham chiến cũng đã lập được vô số chiến công hiển hách vì thế mà vị thế trong quân đội cũng không hề thấp chút nào, thế nhưng tiếc thay phận đời chờ chêu mà cả hai người đều bị nghiễm phải chất độc màu da cam vì thế mà quyết định không sinh con, cứ như thế hai người họ rời khỏi quân đội thành lập sự nghiệp riêng.
Mà cũng nhờ địa vị trong quân đội trước đó khá cao vì thế mà việc kinh doanh của hai ông bà cũng rất nhanh đã có thành tựu, nhưng tiền có kiếm được nhiều nữa cả hai người vẫn không thể giải quyết được vấn đề chất độc kia thế nên họ cứ sống với nhau cho tới khi mệt mỏi với công việc kinh doanh thì lại lui về làm nông nghiệp.
Nhưng có vẻ ông trời cũng không phụ lòng người tốt, trong đêm mưa gió đó hai ông bà lại nhận được một tiểu tử lại còn có thêm hai tiểu vật nuôi đi kèm kiến họ hết sức vui mừng.
Tuy rằng từng ở trong quân đội lại giữ vị trí khá cao nên một số tin tức người thường không thể biết nhưng cả hai ông bà lại đại khái nắm được chút ít vì thế mà sự xuất hiện của cả ba tên nhóc dù biết là vô cùng không đơn giản thế nhưng bọn họ lại chẳng báo lại cho chính phủ giải quyết, vì họ không nỡ.
Thử hỏi cả đời tích đức làm việc thiện lại chẳng có một đứa trẻ ở bên khiến cho hai ông bà ước ao biết thế nào nhưng nay ông trời lại đem cho họ tận ba đứa làm sao khiến họ nỡ lòng đem đi cho người khác được, vì thế mà sau khi cả hai thương lượng thì quyết định nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Mà cả hai ông bà cả đời ngược xuôi buôn ba sóng gió, vì thế cả đời chỉ mong đứa trẻ họ nhận nuôi này được bình an, vì thế mà cái tên Bình An được đặt cho đứa nhỏ, còn về vấn đề thân phận truyện này quá đơn giản so với thân phận của hai người.
Mà cũng từ ngày có thêm thành viên trong căn nhà nhỏ, cả hai ông bà cũng quyết định quay trở lại lĩnh vực kinh doanh mà họ đã từ làm mưa làm gió còn lý do thì chỉ có một, chính là tạo dựng cho Bình An một chỗ dựa vững chắc để hắn có thể có điểm xuất phát tốt nhất.
Chỉ có điều tính cách của Bình An thì lại khá trái ngược với ý nghĩa cái tên của hắn, tên này từ khi lớn lên đã vô cùng nghịch ngợm đương nhiên chỉ là nghịch ngợm chứ không hề báo ông báo bà như một phá gia chi tử, hắn chỉ là đại ca học đường mà thôi cũng không có gì nhiều, thế nhưng được cái là vô cùng hiếu thảo và rất sợ ông nội hắn.
Dù sao ông nội cũng xuất thân là một quân nhân tính tình có chút nghiêm khắc, mà dạo gần đây ông còn có ý định tống hắn vào công ty để cho hắn vào khuôn khổ khiến tên này kêu khổ không thôi vì thế mới có một màn thức khuya học tập tu chí để vào được trường đại học như vừa rồi.
“Alo”
“Đại ca đi làm tí BI-A không ?”
“Không! Tao đang bận học rồi”
Âm thanh hít khí lạnh phát ra một lúc sau đó lại là âm thanh kinh hãi vang lên:
“Mày là ai? Đại ca của bọn tao đâu rồi”
“Mẹ mày giọng tao còn không biết à, thôi tao đi ăn sáng rồi còn học tiếp đã chúng mày cũng chơi ít thôi học đi”
‘tút tút tút’
Bình An dập điện thoại bắt đầu đi xuống nhà ăn sáng còn đầu dây bên kia thì không bình tĩnh được như vậy, chỉ thấy một tên vừa mập vừa lùn kinh hãi nói:
“Loạn loạn rồi, đại ca vậy mà ôn thi đại học rồi”
Thấy tên mập khẩu xuất kinh nhân như vậy cả đám người cũng kinh hãi ngớ người không thể tin vào những gì mình vừa nghe được vì đại cả của bọn họ chính là chưa từng đụng vào sách vở thậm chí ai nhắc tới việc học hành sẽ trực tiếp bị hắn hành hạ, vậy mà không ngờ hôm nay tên đại ca kia lại muốn đi học, thậm trí là ôn thi đại học.
“Aizz, thiên hạ này sắp loạn rồi a, chúng ta cũng nên học theo đại ca về nhà tu chí thôi a”
Lại một tên trong đó mở miệng, thế rồi cả đáp nhìn nhau sau đó cũng quyết định rời đi mà không tiếp tục cuộc sống lêu lổng.
Nếu Bình An mà biết được một câu nói của hắn khiến cả đáp tiểu đệ của mình suy diễn như vậy không biết sẽ có cảm súc gì nữa, cả đám tiểu du côn đánh đông dẹp bắc khắp các cổng trường nay chỉ vì một câu nói mà giải tán a, qua thực thời thế thế thời, quả đất xoay vòng mà.
Lúc này Bình An cũng đã tiêu diệt xong bữa sáng cửa mình, hắn cũng rất tự giác dọn dẹp sau đó mới quay lại bàn học bắt đầu chiến đấu lại với đống bài tập khó nhằn kia, tuy rằng tên này nổi tiếng du côn thế nhưng bộ não của hắn cũng vô cùng linh hoạt và nhạy bén, chỉ thấy Bình An lấy ra một đống quyển sách giáo khoa bắt đầu lấp lại những kiến thức lỗ hổng của mình khi mà hắn trốn đi bắn BIA đã không để tâm đến chúng.
Miệt mài học tập khiến cho Bình An quên mất thời gian hắn đổ vào đó, chỉ tới khi có chút đói bụng tên này mới nhìn tới đồng hồ, không ngờ đã đến năm giờ chiều rồi, quả thực là khả năm tập chung phi thường vì hắn đã học liên tục không nghỉ năm tiếng đồng rồi hồ.
Ruỗi cái lưng có chút ê ẩm của mình, Bình An bắt đầu khởi động nhẹ sau đó đi xuống phòng bếp, chỉ là hắn không sử dụng thang máy mà đi bộ để tiện vận động mà thôi.
Đúng lúc này có âm thanh cửa chính mở ra:
“Gâu gâu gâu”
Âm thanh chó sủa vang lên khắp căn nhà như muốn thông báo nó đã trở lại căn nhà, Bình An nghe thấy thế thì có hơi chột dạ thế nhưng vẫn tiếp tục đi xuống vì hắn biết được âm thanh đó báo hiệu cho điều gì.
Chông ra cửa chính hắn cười nói:
“Đại Hắc lần nào ngươi cũng làm ồn a, ông nội đâu rồi”
Đại Hắc nghe thấy thế thì nhìn về phía Bình An sau đó cũng quẫy duôi đi tới liếm lắp mặt hắn, cả hai đang chơi đùa vui vẻ thì lại có âm thanh phát ra:
“Thế nào vẫn còn biết hỏi ông nội sao! Hừ”
Bình An nghe thấy thế thì cười hề hề gãi đầu tiến tới, mặt làm vẻ nỉn nọt nói:
“Ai nha ông nội đại nhân về rồi sao, để con cầm đồ cho nào”
Lúc này lại thêm âm thanh hơi giận khác chuyền tới:
“Hừ! oai phong cái gì, ông đi đâu giờ này mới về đã trễ như vậy rồi hay là chê mụ già này lẩm cẩm liền ra ngoài kiếm hồ li tinh”
Bà nội Bình An vẻ mặt băng lạnh như sương hàn tiến ra chất vấn.
Thấy sắc mặt của bà nội, ông nội sắc mặt vừa uy nghiêm như hùm như hổ lập tức biến đổi, một bộ dáng nịnh nọt tiến tới cười làm hóa nói:
“Ai nha, lão bà à đường đi vào giờ cao điểm quả thực là quá tắc a, không tin nàng cứ hỏi Đại Hắc xem, với lại không nên nóng nẩy a tổn hại sức khỏe tổn hại sức khỏe”
Sau đó ông cũng kéo tay bà tiến vào bên trong để lại một con chó đen lớn và một tên tiểu tử đang cười đắc ý nhìn theo, Bình An cũng chỉ biết cảm thán a:
“Qủa nhiên vẫn là bà nội lợi hại nhất nhà này”
Sau đó hắn cũng cầm theo cái cắp của ông nội tiến vào bên trong nhà.
Bữa tối hôm đó, cả nhà năm người đang ngồi ăn cơm đương nhiên là ông bà nội, Bình An, Tiểu Mướp và cả Đại Hắc.
Mặc dù Tiểu Mướp và Đại Hắc chỉ là vật nuôi nhưng cả nhà ba người đều luôn yêu thương chúng nó vì thế mới có cảnh tượng khá là quái dị như vậy.
Tưởng chừng bữa cơm vẫn sẽ ngon lành như bao ngày bỗng nhiên Bình An mở lời khiến ông nội kinh hãi, nhìn hắn như nhìn một sinh vật lạ:
“Ông nội, con muốn vào đại học a”
Trầm mặc trong vài phút, ông nội đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía lão bà mình có vẻ như đang chờ một lời xác nhận của bà.
Thấy thế bà nội cũng gật đầu nói:
“Tiểu An nó cũng nói với tôi thế, ông nghĩ sao”
Không khí trầm tĩnh trong một lúc, ngay cả hai tiểu tử kia cũng tập chung chờ đợi kết quả cảnh tượng trông vô cùng buồn cười và quái dị.
Đột nhiên ông nội nhìn về phía Bình An giọng nói chân thành và đầy truyền cảm nói:
“Tiểu An à, ta biết con không muốn vào công ty thế nhưng nỗ lực vào được đại học là tốt dù sao tuổi trẻ mà thất bại vài lần cũng không sao”
Bình An ngẩn ra, lập tức vẻ mặt mộng bức nhìn về phía ông nội nói:
“Ông à, con là cháu ông đó có cần đả kích ý chí của người khác quá thế không vậy!”
Lập tức vẻ mặt ông nội đổi biến đổi, uy nghiêm thường ngày chẳng thấy ngược lại là một mặt kinh bỉ nói:
“Thành tích học đội sổ của tiểu tử ngươi mà đòi vào đại học sao! quả là không thực tế mà chuẩn bị tinh thần đi sau khi thi đại học chúng ta sẽ tới công ty tuy thành tích học tập không đâu vào đâu nhưng đầu óc còn có chút linh hoạt miễn cưỡng đủ tư cách là nhân viên văn phòng”
Bình An sắc mặt đen như đít nồi, lập tức nhìn về phía đồng minh lớn nhất của hắn trong nhà này.
Thấy thế bà nội cũng chỉ cười lắc đầu nói:
“Qủa là ông nào cháu đấy mà!”