Cái nơi âm u, giá lạnh này, hai thân thể ấm áp, trần truồng lăn lộn quấn lấy nhau, khám phá nhau, cọ sát nhau.
"Đè chết mịa nó đi chủ nhân"
Tiểu thế giới hô hoán khi thấy hắn nằm trên.
"Không được để nó đè, chủ nhân thật làm ta mất mặt"
Tiểu thế giới hô hoán khi thấy Đại Du nằm bên dưới.
Nhiếp Tiểu Thiến vốn dĩ là nữ nhân xa lạ, vì hiểu lầm sự bá đạo của hắn mà trao thân.
Phải nói là bo đỳ nàng cực kỳ ngon, hợp với gu của hắn, chuẩn chỉ như gái Nga năm mười sáu, hay Vê Nê dê la năm mười chín.
Chẳng hiểu sao Nhiếp Tiểu Thiến khiến hắn đê mê không thôi. Va chạm xác thịt mang lại cảm giác lâng lâng khó tả. Có lẽ vẻ ma mị, nũng nịu của nàng, cũng nó khiến hắn rời bỏ phòng bị.
Từ khi hắn tới bí cảnh này, đã quá khổ rồi, giờ sướng đến phải nhận.
Từ khi hắn tới thế giới này, Nhiếp Tiểu Thiến là nữ nhân có thân thể nuột nà và ngọt ngào nhất hắn hoan lạc. Nhìn thôi cũng đã sướng con mắt, giật con kiu.
"Chủ nhân, hút khô nó luôn đi"
Cái mồm thối và tham lam của hắn không ngừng cạp cạp lấy hai cái đỉnh đồi của Nhiếp Tiểu Thiến. Cái lưỡi thong dong lướt trên hai quả. Sung sướng khiến nàng quằn quại, rên rỉ không thôi. Hàng lông tơ bên dưới không ngừng cạ vào thân thể Đại Du, khiến cả hai cực kỳ khoái cảm.
"Đâm chết mịa nó đi chủ nhân" - Tiểu thế giới hô hoán.
Sau màn dạo đầu, Đại Du cầm cây kiu thẳng đót, nóng hừng hực, cạ cạ lên xuống nơi bí hiểm của Nhiếp Tiểu Thiến. Cảm giác vừa nhột, vừa sướng khiến nàng buông lỏng hai tay hưởng thụ, ánh mắt lim dim.
"Ta vào nhé"
"Tấm thân trinh trắng của ta, ta giao cho công tử. Công tử hứa với ta, sẽ đưa ta ra khỏi đây chứ? Công tử đi tới chân trời góc bể cũng mang ta theo chứ?"
Hắn gật đầu.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng gật đầu.
Tầm này mà hứa với hẹn cái gì nữa. Tinh trùng lên não rồi. Giờ mà ngừng lại thì chắc tiểu bảo bảo tức muốn nổ tung, lúc đó hậu họa khó lường. Liệt dương bị ức chế là chuyện không phải hiếm.
"Đâm mạnh lên, đâm lòi ruột nó luôn"
Tiểu thế giới la oang oang khi thấy Đại Du cứ nhấp chầm chậm và từ từ. Sau sáu mươi chín phát nhấp như vậy, cảm giác lối đi vào động đã trơn tru, Đại Du đâm mạnh một phát trót lọt.
"Á, đau"
Nhiếp Tiểu Thiến kêu lên một tiếng, đau đau khoái cảm không thôi. Cảm giác trong thân thể chứa một dị vật mềm không mềm, cứng không cứng, nóng không nóng, lạnh không lạnh thật là khác bọt.
Một làn máu đỏ chảy ra từ nơi đó.
Thấy đối thủ bị thương, chảy máu, Tiểu thế giới hưng phấn.
Đại Du cũng hưng phấn.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng hưng phấn.
Nam và nữ quấn quýt nhau thật chặt, đâm thật mạnh, thật liên hồi, thật nhiều tư thế. Một vài hạt bắp đã được hắn lấy ra nhai ngốn nghiến. Gì thì gì lần đầu tiên phải thật lâu và hoành tráng.
Lần đầu của nữ nhân sẽ khắc sâu trong tâm trí. Cho dù yếu sinh lý, nam nhân cũng phải làm liều ngốn vài viên róc két một giờ. Phải cho nữ nhân bơ phơ tình cảm mới nên thơ.
Sau sáu mươi chín phút, tiểu bảo bảo thõa mãn, nước mắt trắng đục không ngừng phun ra, như dòng nước ấm tiến vào bên trong Nhiếp Tiểu Thiến.
Xong cuộc, hắn vẫn ham hố thân thể nuột nà này, không ngừng xoa bóp, sờ mó, liếm láp kích thích đủ kiểu. Nhiếp Tiểu Thiến như cục bống để hắn xoay đi lật lại thỏa thích.
Cảm thấy đủ, hắn cũng nằm thẳng cẳng lấy sức.
Bên cạnh.
Nhiếp Tiểu Thiến thân thể giật giật lên từng đợt. Nàng bị bó buộc cả triệu năm, đây là lần đầu tiên cuộc đời nàng thõa mãn như vậy.
Mỗi lần bí cảnh mở ra, là mỗi lần nàng thức dậy đi làm việc cho lão Lão Lão. Cường giả bị nàng dụ dỗ thì nhiều. Nhưng thân thể chưa trao cho ai. Có ai không bị sát hại dưới tay nàng đâu. Nàng trao cho Đại Du bằng tất cả sự tin tưởng, thuần phục, không khoảng cách, không gò bó.
"Đáng đời"
Tiểu thế giới vui ra mặt khi thấy Nhiếp Tiểu Thiến loạng choạng đứng dậy, bước đi khập khiễng tiến về nơi mà trang phục của nàng vứt ở đó.
Thay trang phục xong, nàng lại chân ngắn chân dài tiến về phía Đại Du. Nằm bên cạnh hắn, rúc vào nách hắn, một tay đặt lên bảo bảo của hắn. Xoa xoa, bóp bóp sáu mươi chín lần, rồi nàng ngủ ngon lành.
"Chủ nhân, chủ nhân thật lợi hại, chẳng những khiến nó trọng thương chảy máu, giờ đến đi còn không nỗi nữa kìa. Nó bất tỉnh rồi kìa"
"Chủ nhân, đừng giết nó vội. Tiểu thế giới đói, chờ nó tỉnh dậy, bắt nó tìm linh khí nguyên thủy cho Tiểu thế giới ăn"
Vô Linh nhắm mắt hờ hững, trong lòng cảm thán. Đồng ý là sủng vật thì nó có ngu. Mà chưa thấy con sủng vật nào ngu như con này.
"Công tử"
Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến hắn tỉnh giấc. Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp khó cuong3.
Nhanh như chớp, hắn kéo đầu nàng lại gần, hồn tới tấp đôi môi khêu gợi của Nhiếp Tiểu Thiến.
Hắn di chuyển đôi môi xuống cổ, hắn vạch mép áo giữa ngực nàng ra, lao vài bú không ngừng nghỉ.
"Chủ nhân, nó thở hồng hộc vì mất sức rồi kìa, tiếp tiếp"
Cái mồm thõa mãn. Hắn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng nhìn hắn, cả hai đầy thâm tình.
Nhiếp Tiểu Thiến đưa hai tay lên xoa má hắn. Nàng tự hào vì đã chiếm được trái tim của cường giả như này.
Nếu công tử đã muốn tiếp, thì tiểu nữ xin hồi đáp. Nàng lại tự lột đồ thật nhanh. Đôi môi nàng khẽ đong đưa trước khúc thịt đã làm mình sướng.
Đại Du nhắm mắt phê pha hưởng thụ. Cảm giác đã đã từ bên dưới truyền lên não liên hồi. Sau sáu trăm chín mươi cú mít, hắn không chịu được nữa, nhẹ nhàng bế nàng đặt trên hạ thân.
Sau sáu nghìn chín trăm cú nhấp nữa, cộng với tiếng rên rỉ thở dốc không ngừng, cả hai đều dư sức thõa mãn. Nhiếp Tiểu Thiến nằm sấp lên người hắn.
Nàng không ngủ, nàng chỉ thở đều đều.
"Công tử"
"Ta nghe"
"Công tử đã từng yêu ai chưa"
Khoảnh khắc này, trong não hắn hiện ra một nỗi niềm nhớ nhung, bi ai. Hắn không trả lời Nhiếp Tiểu Thiến, chỉ gật đầu. Nàng cũng tinh ý, không hỏi thêm. Khẽ hôn lên thái dương của hắn.
"Công tử"
Hắn không trả lời, chỉ đáp lại nàng bằng một nụ hôn. Âm thanh công tử mà Nhiếp Tiểu Thiến thốt lên, thể hiện sâu chín sắc thái cảm xúc. Chỉ hai từ thôi, cũng đủ làm nam nhân say đắm.
"Công tử, thứ cho thiếp hỏi chuyện không đúng. Ta chuộc lỗi, ta hát ta đàn cho công tử nghe nhé"
Hắn gật đầu, nữ nhân này thật thú vị.
Nhiếp Tiểu Thiến ngồi xếp bằng, lấy ra một cây đàn, đặt trên đùi. Ngón tay thanh thoát gảy lên khúc mở đầu, âm thanh êm dịu, ríu rắc vang lên chốn âm u của bí cảnh.
Mộng đẹp của đời người, tựa như con đường dài.
Mà gió sương trên đường cứ tạt vào mặt ta.
Giữa chốn hồng trần.
Mộng đẹp có biết bao phương hướng.
Trong mộng ảo si mê tìm người dấu yêu.
Đường theo người trải mênh mang...