Chương 181: "Chủ nhân, hành hạ nó đi, cắn rách miệng nó đi"

Bên ngoài, Nhiếp Tiểu Thiến quỳ sụp xuống, thái độ vô cùng cung kính. Nàng thấy Đại Du dính công kích của nàng, lại chẳng bị sao cả, còn nàng thì mất đi ba chiếc lá che chỗ hiểm.

Gọi là nội y, nhưng nó ẩn chứa bên trong là sức mạnh của Lão Lão.

Sức mạnh này như con dao hai lưỡi. Vừa bảo vệ nàng trước tu giả tiến vào bí cảnh. Đó là ưu ái của mỹ nhân như nàng. Nhưng cũng là sợi xích trói buộc nàng bao năm qua. Chỉ cần nàng làm Lão Lão không vừa lòng, lập tức bị phản phệ, tan nát đời gái.

Sự tồn tại của nàng nơi đây, chính ý là làm một điều duy nhất, dụ dỗ nam nhân, là những nam nhân mạnh mẽ, có thể uy hiếp bí cảnh. Một khi nam nhân đã vào tròng, thì việc còn lại là của Yến Xích Hà.

Mang trong mình nỗi bất an dài đằng đẳng, cũng nỗi nhục giống như làm gái, lắm lúc nàng muốn ngủm cho nhàn. Nhưng nơi đây ngủm cũng khó. Có tan nát thân thể, linh hồn thì cũng bị luyện hóa thành Tinh Linh.

Hàng triệu năm rồi, cuối cùng nàng cũng tạm thời thoát khỏi khống chế của Lão Lão. Giờ có chửi thề, chửi xấu Lão Lão, cũng chẳng bị làm sao nữa rồi. Bao năm qua, dao phay treo trên đầu. Giờ đây, cảm giác nó phê.

Trần truồng như nhộng.

Dáng điệu bây giờ như là nô tỳ có lỗi, khấu đầu trước chủ nhân tạ tội, đợi lệnh lên giường.

Cảnh này cũng thường thấy trong mấy phim con heo lắm à. Chủ nhân và đầy tớ luôn là chủ đề hót hòn họt hơn là nữ y tá và bệnh nhân.

"Công tử"

Nhiếp Tiểu Thiến gọi nhẹ nhàng, giọng điệu còn mê đắm hơn cả trước. Phép thử của nàng đối với Đại Du đã hiệu nghiệm. Hắn quá mạnh.

Bên trong.

Là màn hỏi xoáy đáp xoay.

Đại Du biết, nhận thức của hắn đối với thế giới này còn kém lắm.

Cái kẻ Tôn giả đỉnh phong Huyết Tộc đang ở trong tim hắn, trấn áp cao tầng sinh vật Giáo Thảo, đã kể cho hắn nghe về truyện cổ tích về thuở hồng hoang, thuở sáu mươi chín chủng tộc, cường giả ngoại giới Vô Cực.

Sủng vật Tiểu Thế giới cũng kể cho hắn, câu chuyện thuở hồng hoang ấy.

Thuở ấy sinh vật kỳ dị như nó rất nhiều. Vì linh trí sinh vật có hạn chế nên không thể là loại thống trị vũ trụ như sáu mươi chín chủng tộc kia. Cũng giống như loài người ở Trái Đất và muôn loài khác.

Quy tắc cao nhất là tự nhiên, chỉ có thể khám phá nó, chứ mãi mãi không thể thay đổi nó.

Tự nhiên mang đến sự đa dạng và cân bằng.

Có những loại sống với tu giả như chó với chủ.

Có những loại săn giết tu giả như hổ báo cheo cọp.

Tất nhiên, nơi có linh khí thì chuyện xảy ra đa dạng hơn ở địa cầu rồi.

Chủng tộc Tiểu Thế giới cũng là sinh vật như vậy.

Nó nở ra là hình hài của một khối cầu năng lượng.

Nó ăn năng lượng thì nó sẽ lớn lên thành chất. Nó ở cùng những sinh vật khác, có mà đói thối mồm. Nên bản năng sinh ra là lo nhận tu giả làm chủ. Đi theo tu giả kiếm đồ ăn. Như chó theo chủ thì có xương gặm à.

Nó vừa nở ra, vừa gặp Đại Du đã gọi là chủ nhân, cũng vì lẽ đó.

Nó là quả trứng thối tồn tại vạn năm không nở, chỉ vì nhiều lý do không hấp thu được năng lượng thích hợp.

Thứ mà nó ăn, chính là năng lượng nguyên thủy, là những linh khí tồn tại từ xa xưa.

Bên ngoài không có, nó không nở ra được, nhưng trong bí cảnh này có.

Vì bí cảnh này tồn tại từ thời nguyên thủy, năng lượng đó không thoát ra ngoài.

Khi Đại Du bị Yến Xích Hà luyện hóa, năng lượng phần lớn bị nó xơi sạch, nên lão đạo sỹ đếch hiểu sao không quay được Đại Du. Tiếng tách tách khi đó, là dấu hiệu của vỏ trứng đang nức ra mà thôi.

Khi Đại Du bị nhốt trong ngục lao với vô vàng lá bùa, Tiểu Thế giới tiếp tục xơi năng lượng nguyên thủy nơi đó.

Khi Đại Du ném trứng vào lá bùa, khác nào mỡ treo miệng mèo. Kích thích nó nở ra nhanh chóng.

Cách nó giúp Đại Du phá cửa động cũng vậy. Bùa chú gì chứ, đồ ăn vặt của trẻ con mà thôi.

Ba chiếc lá của Nhiếp Tiểu Thiến là do Lão Lão nguyên thủy tạo ra, đồ càng cổ, năng lượng càng mạnh thì càng ngon.

Nghe tới đây, Vô Linh vỗ trán, hóa ra nó có ghen tuông gì đâu. Nó đòi ăn.

Vạn vật tương sinh tương khắc.

Đại Du mà thả nó ra thì có khi nó xơi tái con hàng xinh đẹp bên ngoài.

"Chuyện bình thường mà đúng không chủ nhân"

Nghe câu hỏi của Tiểu thế giới, hắn gật đầu như mổ thóc. Bình thường con mẹ gì. Cái gì ta không biết, chính là bất bình thường.

"Chủ nhân, nữ nhân kia dám đánh lén, chủ nhân để ta ra giết ả, nhân lúc ta còn đói, còn ngon miệng"

Đại Du bây giờ mới để ý bên ngoài. Hắn nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, đúng là hàng ngon, không chơi thì phí.

Nhưng hắn thà phí chứ nhất định không dính vào rắc rối với nữ nhân nơi này. Nữ nhân nào cũng một suối hai núi mà thôi. Có thể bỏ qua được dục vọng thì cứ bỏ qua.

"Tiểu thư, cô đi đi"

Đại Du mở mồm nói lời tha thứ, mà nước dãi chảy ròng ròng. Cũng đã quá lâu rồi, hắn chưa gần gũi nữ nhân.

Đối diện với tấm thân trần truồng trước mắt, dù hắn không muốn, nhưng dục vọng trong đầu cứ loạn. Dù gì con người có thể từ bỏ được địa vị, tiền bạc, nhưng mấy ai dứt bỏ được dục vọng và ái ân thế gian.

Bản năng dục vọng cũng xuất phát từ cách thức sinh tồn của loài người mà thôi, là có chơi mới có chửa. Đã chửa thì đẻ, chẳng lẽ phá thai.

"Không, ta không đi đâu hết, ta chỉ muốn đi theo công tử"

Nhiếp Tiểu Thiến nước mắt giàn giụa. Nàng từ bỏ thì mãi mãi không có cơ hội thứ hai để thoát ra ngoài.

Nàng tập kích hắn, mà hắn vẫn từ bi tha thứ. Một tu giả, một nam nhân mạnh mẽ như này, nhân hậu như này, ngu gì bỏ.

Thấy Đại Du im lặng, một nỗi lo sợ bị bỏ rơi lại dâng lên. Nàng trần truồng thế này, mà hắn cũng không lao vào hiếp dâm, nam nhân này cũng quá tử tế chứ lị.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Tiểu Thiến dập đầu xuống đất cầu xin không ngừng.

Đại Du cười khổ, sự quái dị của hắn là do tính tương khắc của Tiểu thế giới mà thôi. Hắn mà mạnh mẽ cái méo gì.

Một nữ nhân trần truồng, đang cầu xin hắn. Nhân gian mỹ vị như này, hắn cảm thấy nuốt không nỗi.

Hắn tiến tới, cúi xuống định đỡ nàng dậy.

Một tiếng "Binh" vang lên, một tiếng "Bịch" phát ra.

Hắn hoảng hồn.

Hóa ra vòm sáng xung quanh hắn do Tiểu Thế giới tạo ra, chạm phải Nhiếp Tiểu Thiến. Một lực đạo mạnh mẽ phát ra, chỉ mới chạm thôi mà như đánh thẳng vào nàng. Khiến Nhiếp Tiểu Thiến bay xa sáu mươi chín thước, chạm vào gốc cây rồi rơi cái bịch xuống đất.

"Tiểu thế giới, thu hồi vòm sáng ngay. Chết mịa con gái nhà người ta bây giờ"

"Chủ nhân, ta là đang bảo vệ ngươi đấy. Nếu không có ta, chủ nhân đã bị ba chiếc lá kia cắt thành sáu mươi chín mảnh rồi"

"Ta biết, ta mang ơn ngươi được chưa"

"Vậy còn được"

Tiểu thế giới thu hồi vòm sáng bảo vệ Đại Du. Trong lòng hậm hực không thôi. Sùng vật bé nhỏ như nó, chẳng khác nào chó Pit Bull khi chủ gặp nạn cả. Cỡ nào cũng chơi để bảo vệ chủ.

"Xin lỗi, ta quên"

Đại Du nhìn Nhiếp Tiểu Thiến nằm sõng soài, trần truồng dưới đất, có vẻ bị thương không nhẹ, trong lòng cũng có chút thương cảm.

Hắn đỡ Nhiếp Tiểu Thiến ngồi dậy. Tay hắn vừa chạm vào làn da mát rượu của nàng, cảm giác như điện giật, vừa thoải mái vừa kích động.

"Công tử, ta có đẹp không?"

"Đẹp"

"Công tử, ta có thể đi theo hầu hạ người không?"

"Không"

"Công tử, ngươi có thích ta không?"

"Không"

"Công tử, ngươi nói dối ta"

Nhanh như chớp, Nhiếp Tiểu Thiến lao vào ôm hắn. Cánh tay lanh lẹ đưa xuống hạ thân của hắn. Nhẹ nhàng thọc vào bên trong, mân mê bảo bảo của hắn.

"Công tử, ta biết ngươi thích ta. Lúc nãy ta thấy ngươi nhìn ta, thì thân dưới ngươi động đậy. Bây giờ cứng ngắc rồi nè"

Nhiếp Tiểu Thiến vừa mân mê bên dưới hắn, vừa khẽ đưa đôi môi đảo quanh cổ hắn.

Lộ mịa rồi, cho dù hắn không muốn, nhưng bảo bảo có bao giờ nghe lời chủ đâu. Hắn chưa biết làm sao để dứt ra, vì hắn cũng đang khoái quá mà.

Đột nhiên, Tiểu thế giới với vẻ mặt hằm hằm, nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

"Chủ nhân, hành hạ nó đi, hành hạ nó ngay bây giờ luôn, dám ám toán chủ nhân, hãy cho nó biết thế nào là lễ độ"

Người nói vô tình, người nghe cố gắng không hiểu.

"Ừ, ta hành hạ ngay bây giờ đây"

Đại Du nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, khuôn mặt thật đẹp, đặc biệt đôi mắt, dường như một giọt lệ rơi từ đôi mắt ấy lăn trên má, đẹp hơn bất kỳ son phấn nào.

Nhiếp Tiểu Thiến nhìn Đại Du, thấy từ trong ánh mắt hắn toát lên vẻ mê đắm, yêu thương. Trong lòng nàng mừng rỡ. Chủ động đưa đôi môi hồng lên miệng hắn.

Cả hai hun nhau thắm thiết.

"Chủ nhân, hành hạ nó đi, cắn rách miệng nó đi"