"Ăn, ta muốn ăn"
Tiểu Thế giới lồng lộn lên muốn thoát ngoài nhưng bị Vô Linh kéo đầu lại, không nghe hắn nhắc nhở là chớ ồn ào hay sao? Lởn vởn chui ra có khi bị ả Nhiếp Tiểu Thiến này tát cho vỡ mõm à. Nó mạnh lắm đấy.
"Ăn, ta đói, ta muốn ăn sống nuốt tươi ả này"
Tiểu Thế giới lại bị Vô Linh giựt đầu kéo lại, lấy tay bịt mồm.
"Sủng vật thối, ăn cái con mẹ ngươi, có phải ngươi ghen tuông phát rồ khi thấy hắn bên cạnh gái đẹp. Ta nói này, cái tên chủ nhân của ngươi vô cùng dâm dê đê tiện. Ngươi có kêu đứt cổ cũng chẳng thay đổi gì đâu? Hắn không bao giờ là của một mình ngươi"
Vô Linh gào thét vào mặt của Tiểu Thế giới, làm nó hơi sững sờ về nhân sinh một tí, rồi lại lao ra đòi ăn.
Vô Linh cản lại, một phần con sủng vật này loi nhoi vào ồn ào quá. Một phần, mặc dù cả hai không hợp nhau, nhưng Vô Linh cũng chẳng nỡ để một kẻ mới sinh ra đã ngủm. Tính mạng là quý giá nhất à.
"Quỷ cái, ta đói, ta muốn ăn con ả Nhiếp Tiểu Thiến kia, thả ta ra?"
Mẹ nó, ghen tuông đến điên rồi. Con này là sủng vật gì nữa. Lớn xíu có khi tự biến mình thành cái sếch toi cho tên Đại Du này quá. Vô Linh chứng kiến rất nhiều gái đẹp đến bên đời hắn một cách ngẫu nhiên, nên cũng khá quen rồi. Thật sự, nếu có thể thoát được nơi đây, Vô Linh đã bỏ chạy có cờ, để khỏi phải chứng kiến cái tên hoang dâm vô độ này chịch choạc suốt ngày.
Bên ngoài.
Nghe câu hỏi của Đại Du, Nhiếp Tiểu Thiến khẽ cuối đầu, dường như đang suy nghĩ nên bày tỏ thiện ý như thế nào.
"Công tử, ngươi thật sự mạnh mẽ chứ?"
"Mạnh" - Đại Du mạnh mồm.
"Tu vi của ngươi, thật sự chỉ là Sơ Tiên ư?" - Nhiếp Tiểu Thiến khẽ hỏi, ngẩng mặt lên ngước mắt nhìn hắn, nàng hy vọng hắn mạnh thật.
"Sơ Tiên" - Không thể nói dối cái này được, nữ tử trước mắt tu vi cao vời, nhìn phát biết ngay.
"Ta không tin, là công tử ẩn dấu thôi, một Sơ Tiên, sao có thể thoát khỏi tên Yến Xích Hà đó chứ. Chưa có ai thoát khỏi tay hắn cả?"
"Ta không biết, ta muốn thoát thì thoát thôi" - Quả thật, hắn không biết vì sao Tiểu Thế giới có thể lụm sạch sẽ những lá bùa của Tôn giả đỉnh phong Yến Xích Hà.
"Vậy tại sao lúc đầu, công tử lại bị tên Yến Xích Hà kia bắt lại để luyện hóa?"
"Ta không biết, tự dưng bị bắt thôi?" - Đại Du cười khổ, có ai muốn đâu trời. Nghĩ tới cảm giác bị luyện hóa, hắn liền nổi da gà.
"Vậy tại sao Yến Xích Hà không thể luyện hóa thân thể ngươi?"
"Ta không biết, đó là việc của hắn. Nhiếp Tiểu Thiến cô nương nếu đã quen biết hắn, sao không đi hỏi hắn?"
Cái này đích thực hắn cũng không biết vì sao. Mà trước sau gì cũng biết thôi. Hắn cũng chẳng cần vặn óc ra suy nghĩ thêm chi cho khổ. Giờ hắn biết thêm rằng, Nhiếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà là cùng một phe. Tâm thức càng phòng bị.
"Công tử đừng lo. Ta không ưa tên Yến Xích Hà đó. Cũng có thể nói hắn là nỗi sợ, nỗi ám ảnh của ta. Ngươi từ bên ngoài bí cảnh tiến vào đây, ắt hẳn đã gặp Tinh Linh rồi chứ, đó là những cô gái thân thể bé nhỏ, nhưng có sức mạnh khủng bố vậy đó"
Đại Du gật đầu. Quả thật cô nương Nhiếp Tiểu Thiến này hỏi nhiều quá. Toàn những thứ hắn chẳng biết trả lời như thế nào.
Hắn buộc phải trả lời, vặn óc để trả lời. Nếu không thõa mãn được những câu hỏi ngu ngốc của nữ nhân, nam nhân mười thằng khốn đốn hết chục. Hắn tự huyễn, hãy vui khi nữ nhân bên ta còn ngu ngốc, lắm mồm. Một khi nữ nhân bên ta mà trầm cảm, giận dữ, nam nhân sẽ thấy đáng sợ cỡ nào.
"Những Tinh Linh đó, sức mạnh có thể nói là bán Tôn, tuy vĩnh viễn không thể tiến vào tu vi Tôn giả, nhưng tu vi Đại Thần đỉnh phong gặp phải, không khốn cũng đốn. Tinh Linh vốn dĩ được tạo ra để bảo vệ nơi này. Yến Xích Hà được Lão Lão truyền thụ năng lượng luyện hóa. Tinh Linh khi gặp tu giả bên ngoài tiến vào, giết ngay không cần hỏi. Công tử, ngươi còn nối dối ngươi yếu nữa không, còn nói dối ngươi là Sơ Tiên nữa không. Nếu yếu, công tử có thể thoát khỏi Tinh Linh hay sao?"
"Ta không biết, ta thích thì ta thoát thôi" - Hắn đôi khi lại muốn tạ ơn Tinh Linh ý chứ, nếu không có nó, hắn bị nữ lực sỹ Nhất Âm hấp diêm rồi.
"Công tử, người thật thú vị, ta thích công tử rồi đấy. Nói thật với công tử, ta bị nhốt ở đây cả triệu năm rồi, ta muốn thoát khỏi nơi đây, muốn xem thế giới bên ngoài biến đổi ra sao. Công tử mạnh mẽ như vậy, người là hy vọng của ta, ngươi xem, thiện ý của ta đây"
Xoạt một tiếng. Hai mắt Đại Du liền tô hố lên. Tưởng xem cái gì, hóa ra là xem biễu diễn bikini. Áo ngực và cái quần nhỏ được tạo từ những lá cây vừa khớp với kích cỡ, càng thêm kích thích.
Tuy vậy, một người dâm dê như hắn, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sắc mặt không đổi, trym không ngỏng. Hắn biết, nữ nhân trước mắt không dễ chọc, được cái cởi đồ nhanh thật.
"Công tử, ta muốn trao thân cho người, cũng là thiện chí của ta"
Giọng điệu nũng nịu của Nhiếp Tiểu Thiến lại vang lên nghe ngọt lịm. Bầu không khí mê đắm có chút ngột ngạt.
"Tiểu thư, xin giữ tự trọng. Ta thừa nhận ta háo sắc. Nhưng dục vọng không bao giờ đáng giá bằng tính mạng"
"Huhu. Ta không đẹp sao, công tử không muốn ta sao. Công thử mạnh mẽ như vậy, ta làm sao giết được ngươi?"
"Tiểu thư là mỹ nhân. Nhưng..."
Chưa nói hết câu, Nhiếp Tiểu Thiến đã xà vào lòng hắn. Một cảm giác ớn lạnh tận gáy hiện ra. Nhiếp Tiểu Thiến vậy mà xuất chiêu công kích. Nàng gỡ hai chiếc lá trên ngực, một chiếc lá ngay háng, rồi điểm thẳng vào người hắn.
"Chết mịa rồi, năng lượng công kích mạnh quá"
Từ não hệ thống, Vô Linh la toáng lên, lần đầu thấy nó mất bình tĩnh như vậy.
Kính cong.
Kính cong.
Kính cong.
Kỳ lạ thay, xung quanh Đại Du xuất hiện một vòng sáng hình cầu bao trùm thân thể. Ba chiếc lá dính chặt vào vòng sáng, màu sắc chiếc lá ảm đảm dần, rồi tích tắc biến mất. Sự việc diễn ra chưa đến một phần sáu mươi chín giây.
"Công tử"
"Công tử"
Kẻ tấn công hắn lại tiếp tục nũng nịu. Hắn sửng sờ không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao hắn lại bá đạo đến vậy.
Cũng đã đến lúc được biết.
Bên trong hệ thống, Tiểu Thế giới đang tỏa sáng lấp lánh. Trên người nó hiện lên ba chiếc lá.
"Ngon"
"Chủ nhân, hỏi con đó thử còn không?"
"Tại sao?"
Không chỉ hắn, cả vô Linh cũng ngạc nhiên thốt lên vì méo hiểu chuyện gì xảy ra. Qua sáu mươi chín nhịp thở, ba chiêc lá như bị sâu gặm, dần dần biến mất. Tiểu Thế giới ợ một tiếng, điệu bộ thõa mãn vô cùng. Dáng vóc dường như lớn hơn một tí.
Trước ánh mắt ngơ ngác của cả hai. Tiểu Thế giới cũng ngơ ngác.
"Chủ nhân, ta chỉ ăn thôi mà, có cần nghiệm trọng thế không?"
"Tiểu Thế giới, nếu xem ta là chủ nhân, hãy cho ta biết mọi chuyện"
Đại Du nghiêm túc hỏi. Nó đã cứu mạng hắn hai lần. Thân làm chủ, mà chẳng khác gì thằng đần.
Sau sáu phảy chín phút tra hỏi, hắn cũng đã biết con sủng vật này là gì. Đối với hắn và Vô Linh, đây là chuyện ly kỳ. Còn đối với Tiểu Thế giới, chuyện bình thường thôi mà.