Chương 179: Ác ý - Thiện ý

"Công tử"

Giọng điệu nũng nĩu của Nhiếp Tiểu Thiến như mật ngọt rót vào tai hắn, làm trái tim và con chym hắn rung rinh.

Hắn điên cuồng tim kiếm cây trâm cài. Mà thật ra có cây trâm cài méo nào đâu.

Đây chỉ là chiêu trò trả thù của Nhiếp Tiểu Thiến vì cái tội nàng gọi mỏi mồm mà hắn không trả lời.

Cái hồ nước hắn rơi xuống hôi thối vãi nồi, đã thế nơi âm u này mang theo linh khí lạnh giá, khiến hắn lạnh quá mà rét run rồi bừng tỉnh.

Nơi này chẳng có gì tốt đẹp để dây mơ rễ má với nó cả.

Hắn uể oải thoát khỏi u mê của mỹ nhân kế cũng vì hai con cốt đột Vô Linh và Tiểu Thế giới đang ngừng tranh đấu, làm đầu óc hắn cũng thanh tịnh phần nào. Một trong những nỗi khổ của đàn ông là ở giữa bầy vịt phụ nữ quạc quạc suốt ngày. Hiện hai đứa đang vai kề vai như chị em thân thiết hóng hớt chuyện bên ngoài.

Kể ra thì bên trong hắn tồn tại toàn cái củ ke gì đâu á. Như ký sinh trùng. Muốn vứt cũng chẳng được.

Hắn lộm cộm bò dậy, leo lên khỏi hồ nước. Đầu hắn vừa ngoi lên thì khuôn mặt của Nhiếp Tiểu Thiến đã kề sát mặt hắn, vô cùng gợi dục. Cái miệng thật xinh, muốn đè ra đút vào cho đã.

"Công tử, người thay trang phục đi, thối quá"

Hắn giờ này mới để ý đến nữ nhân xa lạ này, gặp hắn lại không đập hắn mà còn làm nũng, dễ khiến người ta nghi ngờ.

Trong lòng có chút phòng bị. Nữ nhân này chẳng phải tu giả bên ngoài tiến vào đây. Hẳn là tu giả ở trong này rồi. Đù mé nó, mới thoát khỏi lão đạo sĩ thối Yến Xích Hà, lại gặp nữ nhân thơm phức Nhiếp Tiểu Thiến.

"Tiểu thư, nàng là ai?"

"Ta là ai? Huhu"

Đại Du vừa hỏi, thì Nhiếp Tiểu Thiến đã khóc toáng lên. Nước mắt đẫm lệ, nàng ngẩng đầu nhìn trời, dung nhan như bức họa tình, bi ai vô cùng.

"Thôi khóc đi, ta đi đây, cáo từ"

Đại Du dứt khoát phủi đít bỏ đi. Kiếm một chỗ kín kín, lấy từ nhẫn trữ vật ra vài xô nước xối xối xả, sau đó một bộ trang phục mặc vào.

Trước khi đi, hắn còn ngoái lại nhìn Nhiếp Tiểu Thiến một lần. Phải công nhận nàng quá đẹp. Nữ nhân xinh đẹp nhiều vô số, chỉ có đẹp khác nhau chứ làm gì có đẹp nhất. Nếu hắn không phải là thằng trải sự đời, chơi vô số gái, thì cũng như những thằng đực rựa khác thôi. Dù đó là ma quỷ vẫn cứ nhảy vào chơi liều.

Hắn biết, nơi ma quỷ này làm gì có gái đẹp tự dưng dâng đến cho hắn thịt. Phải nói là nếu hắn rơi vào bẫy ả ta sẽ bị thịt thì có.

Hắn nghĩ thoáng qua lại quá khứ một tí, từ khi hắn đến đây, gặp nữ nhân nào, hẹo nữ nhân đấy. Hắn vướng vào nữ nhân, là vướng vào rắc rối. Hắn mang tâm lý chừa tới già rồi, hắn muốn yên ổn.

Như vị đại sư nào đó nói rằng, thế gian vô sự, mọi sự là do ta vướng vào.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn cô độc trên từng nẻo đường.

"Ta là ai ư, lâu quá ta cũng đã quên rồi. Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên tiễu nữ Nhiếp Tiểu Thiến đành lưu lại vĩnh viễn nơi này"

Con điên, hết khóc rồi lại hát. Đại Du quyết tâm không nhìn gái đẹp nữa. Dứt khoác mang chym bước đi. Hắn còn có việc phải làm, mặc dù không biết đi đâu, nhưng đỉnh núi trước mắt là điểm đến của hắn. Đại Du đoán chừng, tất cả các tu giả đều tụ tập nơi đấy. Cũng vì ngay từ lúc vào, tất cả hướng đó mà đi.

Hắn đi được trăm thước, rồi hai trăm thước, bước chân càng lúc càng nhanh.

"Đệch"

Nhiếp Tiểu Thiến nhìn theo, bĩu môi, nghiến răng kèn kẹt, miệng lẩm nhẩm.

"Tên đạo sĩ thối kia, sao bảo tên mày mê gái lắm mà. Nước mắt mỹ nhân cũng chẳng làm hắn rung động. Uổng công giả bộ nãy giờ. Có thể thoát khỏi mị lực của ta, triệu năm nay chỉ có mình hắn, chỉ có hắn chưa biến thành cái xác khô dưới tay ta. Tên này có thể thoát khỏi lưới bùa của Yến Xích Hà, có thể dửng dửng mà đi khi gặp nữ nhân như ta. Ắt phải là kẻ mạnh mẽ bí hiểm. Định lực, bản lĩnh thật lớn. Ta không tin ngươi chỉ là Sơ Tiên. Cẩn thận vẫn hơn. Kẻo mất cả chì lẫn chài. Thời nay heo ăn thịt hổ đầy ra"

Lướt nhẹ tà áo trắng với dải lụa thướt tha, nàng mon men bay sau Đại Du, đôi chân ngọc ngà nhẹ nhàng đáp trên từng cành cây. Vừa bay vừa nghĩ cách.

Nhiệm vụ Lão Lão giao cho nàng, là phải hốt thằng này về hang ổ, để Lão Lão hầm thuốc bắc bồi bổ. Đáng nhẽ ra nàng chả phải làm cái việc rẻ rách này. Yên Xích Hà đang bận hầu hạ Lão Lão, việc của hắn lại giao cho mình. Nàng đang nhảy múa ngon lành cành đào, bị lệnh xuất quân.

Lão đạo sỹ đã nói, tên này chỉ là Sơ Tiên giả thần, nhưng bản thân ẩn chứa nhiều điều quái lạ. Chỉ có hắn mới xứng đáng làm món tẩm bổ của Lão Lão sau khi tỉnh dậy. Không bắt được hắn, thì ta sẽ phải bị trách tội. Mà một khi Lão Lão đã trách tội thì bỏ mẹ. Bao nhiêu năm tu hành trở thành món tấm bổ cho Lão Lão mà thôi. Vô số nữ nhân làm không được việc đều vậy rồi. Thân thể bị hút sạch. Linh hồn bị luyện hóa thành Tinh Linh. Ta đây được cái xinh như mộng, nam tu giả gặp ta đều vào tròng, mỗi thằng này là không lọt.

Ta không phục.

Ta thật mất mặt.

Kỳ vậy ta.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Tiểu Thiến rùng rùng cả người mấy cái, đôi bồng đào cứng ngắc cũng phải phập phồng.

"Ả ta đang theo đuôi ngươi đấy" - Vô Linh hời hợt lên tiếng.

"Ngon, đồ ngon. Ta hết muốn ngủ rồi, ta muốn ăn" - Tiểu Thế giới liếm môi hồng trắng trắng hồng nhạt dễ thương.

"Hai đứa im mẹ đi, không giúp được gì thì đừng có ồn ào"

Hắn đốt một ngọn đuốt lên, dò dẫm trong rừng thiêng nước độc. Một tay cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm, một tay cầm đoản đao màu máu, sẵn sàng ứng chiến vơi nguy hiểm.

Hắn đã bước sáu nghìn chín trăm bước, cái bóng trắng vẫn thướt tha theo sau không buông.

Hắn quay lại, chỉa kiếm về phía Nhiếp Tiểu Thiến chém một nhát. Một nhát kiếm uy lực ẩn chứa thiên phú thôn phệ, không gian pháp tắc. Ký tự màu đen của Ác Văn Siêu thuật và vòng xoáy cao tầng sinh vật phá tan mọi thứ.

Quỷ dị.

Cây cối ngả rạp, khô héo, tiếng rít kinh hoàng.

Tất nhiên, chẳng làm Nhiếp Tiểu Thiến rụng một cộng lông. Chỉ có dải lụa tung bay phất phơ một tí.

"Nhát kiếm này là để cảnh cáo. Đừng đi theo ta nữa. Muốn gây sự thì ngươi đến là đón. Ta sinh ra trong một dân tộc tuy yếu nhưng chưa thua ai bao giờ"

Mạnh mồm, hắn phải mạnh mồm. Nhát kiếm vừa rồi là tất cả uy lực của hắn rồi. Nhưng chẳng làm được gì cho nhau. Ả này sức mạnh chắc hẳn ngang ngửa Yến Xích Hà à.

"Công tử"

"Tử tử cái gì, cút đi"

Hắn vận dụng Tinh Diệu, biến mất trong tích tắc. Còn ở đây nữa thì khỏi mở mắt vào sáng mai.

Nhiếp Tiểu Thiến có chút ngơ ngác nhìn Đại Du xuyên không biến mất.

Nàng đăm chiêu suy nghĩ về khí tức cao tầng sinh vật vừa rồi. Sao lại thế nhỉ? Từ vạn cổ tới nay, tu giả bị cao tầng sinh vật thôn phệ thì vô số. Nhưng kẻ có thể nắm giữ cái vòng xoáy quỷ dị kia chỉ có Đại Du.

Vũ vật Tinh Diệu, đến ta còn chẳng có. Hắn lại nắm trong tay.

Thằng này nó mà yếu tao cùi. Hắn đang âm mưu cái gì đây.

Triệu năm rồi, ta bị giam cầm nơi đây, ta muốn thoát khỏi nơi đây lắm rồi. Ta chẳng muốn phục vụ con quỷ lùn Lão Lão nữa.

Cớ sự đưa ta gặp hắn, chẳng lẽ là nhân duyên. Hấn tu vi Đại Năng hay chăng? Đu theo hắn, hắn chính là kẻ có thể đưa ta thoát khỏi nơi đây. Nếu vậy ta phải liều một phen. Nếu vậy ta phải cảm ơn Yến Xích Hà à nhen.

Cho dù ta hoang tưởng, nghĩ không đúng, chí ít những gì hắn thể hiện ra, khiến cho ta cũng coa chút hy vọng, cứ hy vọng còn hơn.

Hút vào một hơi, ánh mắt nhìn trời, nàng đuổi theo Đại Du. Trên người hắn mang mùi hương của nàng. Chàng không thoát được ta đâu.

Sáu mươi chín nhịp thở, nằng đã bắt kịp Đại Du. Linh khí không gian của hắn đã cạn, xuyên không chỉ làm màu, có đi được bao xa.

"Công tử, ta không có ác ý"

Nhiếp Tiểu Thiến không e ngại nữa, bay đến trước mặt Đại Du, khép tay thi lễ.

Đại Du giật mình lui lại phòng bị. Dù hắn biết, trước sức mạnh tuyệt đối đối, phòng bị cái củ ke.

"Không có ác ý, vậy ngươi có thiện ý?