Chương 178: Nhiếp Tiểu Thiến

"Con quỷ cái, ngươi là ai, sao lại ở trong thức hãi của chủ nhân ta?"

Vừa tiền vào thức hải, nơi tồn tại hệ thống, Tiểu Thế giới chạm mặt Vô Linh. Kỵ hệ hay sao không biết, vừa gặp đã chửi. Sủng vật kỳ dị này sao có thể chui vào hệ thống chứ?. Mà nó kêu đi ngủ, sao lại vào đó sinh chuyện rồi.

"Ta ở đây từ sớm rồi nhóc con"

Vô Linh cũng hơi bất ngờ, rồi cũng hời hợt đáp lại. Từ khi tiến vào bí cảnh, gặp toàn cao thủ, cho dù nó có ra mặt đi chăng nửa cũng chẳng giúp được gì. Nên nó tiếng vào trạng thái vô thức, kệ mẹ sự sống chết của Đại Du. Phải đến khi Tiểu Thế Giới chui vào nơi an tịnh của nó, nó mới bật dậy đề phòng.

"Nhóc cái đầu ngươi, ngươi mới là nhóc. Ta mới nở, những ta đã được sinh ra cả triệu triệu năm rồi"

"Tém tém lại đi con nhóc, ngươi là cái thá gì mà to mồm ở đây? Chỉ là một con sủng vật, ta lười so sánh với ngươi"

"Bớt giỡn, bớt chê bai. Ta là cái thá gì ư? Ta mang trong mình giọt máu của chủ nhân, ngươi có không?"

"Ta không có, nhưng ta không phải là sủng vật của hắn như ngươi. Ta với cái thằng gọi là chủ nhân của ngươi là ngang hàng phải lứa. À không đúng, hắn phải xếp dưới ta mới phải. Mà nói này, ngươi và hắn ký huyết khế, chứ có phải hắn chơi ngươi chửa đâu mà giọt máu đồ, ta tởm"

"Thiếu kiến thức, ngươi có biết sủng vật như ta đều là giống cái. Muốn sinh trứng tiếp thì phải có tu giả tộc khác thụ thai không. Ta còn bé, sau này ta lớn, ta thành hình, ta để chủ nhân chơi ta tối ngày sáng đêm. Còn ngươi, ngươi có dám để chủ ta nhân ta chơi hay không?"

"Sủng vật thối. Ọe, nghĩ sao ta để hắn dâm tình với ta, đồ điên"

Lời nói khiến người ta tưởng tượng. Vô Linh bỗng nghĩ tới hình ảnh Đại Du nằm đè lên nó, cầm kiu chọt lấy chọt để. Cả người rùng lên một cái. Tự khắc sau này nghe gì, xem gì thì bớt tưởng tượng đi cho đời bớt khổ.

"Không dám thì cút khỏi thức hải của chủ nhân ta. Xấu như ngươi không xứng đi cùng với chủ nhân ta"

"Cút được thì ta cũng cút rồi. Không có ta, chủ nhân của ngươi đã lên bàn thờ. Mà ngươi nói ai xấu?"

"Biết rồi giả ngu hả, ta xinh như vầy, thì chỉ có ngươi xấu thôi?"

"Mày nói ai ngu?"

"Ngu thật"

Vô Linh và Tiểu Thế giới lao vào choảng nhau một sống hai chết. Cả hai chẳng dùng tuyệt chiêu gì cao siêu, chỉ là lao vào nhau ầm ầm, văng ra lại lao vào. Lao vào lại dùng cái mồm cắn xé lẫn nhau. Tiểu Thế giới nhìn có vẻ yếu thế, nhưng mà độ điên cuồng thì thôi rồi, cỡ nào cũng chơi. Vụ này biết bao giờ mới dừng lại đây. Một đứa ở ké, một đứa mở mồm là gọi chủ nhân, thế mà chúng nó có xem mình ra gì đâu.

Cuộc sống bên ngoài đã đã lắm chông gái, bây giờ bên trong cái đầu lại lắm bất ổn, sống sao nổi trời.

Hắn hướng ý thức vào lên tiếng can ngăn. Hai đứa bay cho tao yên ổn tí.

Đáp lại hắn.

"Chủ nhân im đi, không phải ả ta chết, thì ta chết"

"Đại Du, mau lôi cái con súc vật này ra ngoài"

Tất cả đều không màn tới đạo đức và nhân phẩm của hắn, tất cả đều là lũ đầu đường xó chợ, không ưa là chửi, ngứa mắt là choảng.

Hai đứa kia không biết rằng, chúng nó đánh nhau trong đầu hắn, chẳng khác nào hắn đang bị gõ đầu. Ồn ào, đau đầu chết đi được.

Bình thường hắn chê Vô Linh lúc nào cũng đi ngủ, gặp chuyện là trốn. Tới bây giờ hắn mới biết, Vô Linh làm như vậy còn tốt hơn bây giờ. Chúng nó đang nhảy, đang hát karaoke trong đầu mình đây mà.

Mặc kệ hai đứa kia nghe hay không nghe, hắn liên tục hướng ý thức để can ngăn. Một kẻ là Thần, một kẻ quỷ dị, quánh nhau biết đến bao giờ mới xong. Vì sự an bình trong tương lai, hắn dùng cái tâm từ bi để hòa giải.

Trong lúc hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào cuộc chiến giữa Tiểu Thế giới và Vô Linh, hắn không còn biết thế giới xung quanh đang xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài. Có chuyện xảy ra với hắn. Xảy ra ngay trước mặt hắn rồi.

Một bóng dáng mĩ nhân đang không ngừng lấy tay khèo khèo vô ngực hắn, thỉnh thoảng lơ đễnh đưa xuống tiểu bảo bảo của hắn. Nàng ta xuất hiện từ lúc nào hắn cũng không biết. Nữ nhân tuyệt sắc mang thân mang trang phục trắng muốt, lượn lờ qua lại xung quanh hắn, liên tục kêu hắn.

"Công tử"

"Công tử"

Nàng gọi hắn cả trăm lần đến nỗi mỏi cả mồm, mà Đại Du vẫn ngồi xếp bằng bất động. Nàng đâu biết, hắn còn tâm trí đâu nữa mà để ý bên ngoài chứ. Toàn lực ý thức hướng vào bên trong não hải. Hắn biết, đen thì hai đứa kia quánh nhau không chịu dừng. Đen hơn nữa thì lỡ Vô Linh đập chết Tiểu Thế giới, hắn cũng chết theo.

Tiểu Thế giới đến bên cuộc đời hắn, còn nhiều thứ hắn chưa hiểu về nó. Tự dưng chết theo là oan uổng à nha.

Nữ nhân chán ngấy, chẳng lẽ nhan sắc của nàng, mùi hương nồng nàn của nàng không rung động được tên nam nhân này, chẳng lẽ hắn không thích phụ nữ. Nhìn mặt hắn lúc thì nhăn lại, lúc thì giãn ra. Hắn đây là còn tỉnh, chứ có ngủ hay bất tỉnh méo đâu mà không biết mình đến gần.

Nữ nhân không gọi nữa, nàng ngồi bệt xuống đất đối diện Đại Du, chờ hắn phản hồi thì tính tiếp.

Nàng đến đây từ sớm, ngồi đợi đây từ chiều, mà đã qua sáu canh chín khắc, chẳng hề thấy Đại Du tỉnh dậy.

Bực mình.

Con gái mà bực mình lên.

"Bốp"

Đại Du ăn ngay một cái tát trời giáng vào mồm, lăn ra mấy vòng. Lộm cộm bò dậy, nhìn thấy con hàng này, hai mắt hắn sáng như bóng đen. Cái nơi chó chết ruồi không thèm bâu này sao lại có một mỹ nhân tuyệt sắc như thế chứ. Diễm nhưng không tục, khí chất bi ai, độc đáo của con hàng này đủ để nam nhân quên hết mọi ưu phiền. Nét đẹp vừa ngây ngô vừa gợi cảm.

Thấy Đại Du mới lồm cồm bò dậy, đã mở mắt nhìn nàng trừng trừng, không rõ là mê mẫn sắc đẹp của nàng hay là đang tức giận mà mặt như thằng điên.

Tiểu nữ giơ bàn tay ngọc lên cằm, the thẽ nói: "Tiểu nữ là Nhiếp Tiểu Thiến, vô tình lạc qua đây, đánh rơi chiếc trâm cài tóc dưới hồ nước này. Công tử có thể lặn xuống lấy lên giúp Thiến Thiến ta được không?"

Như con chó điên, hắn lao xuống hồ nước mà không cần phải suy nghĩ. Không phải hắn ngu, mà chỉ vì con hàng này đẹp quá. Nhìn nàng, hắn như rơi vào u mê, nàng sai gì đánh nấy.

Tủm. Hồ nước lạnh tanh, nhanh chóng bao vây lấy hắn.

"Hí hí"

Một tiếng cười điệu đà vang lên, trong miệng Nhiếp Tiểu Thiến phát ra âm thanh triều mến khe khẽ.

"Thằng ngu"