Chương 177: Bốn mắt gườm nhau trào máu họng

Đại Du định hỏi thêm về nó, như sơ yếu lý lịch, rồi tại sao nó có thể hấp thu năng lượng của lá bùa, rồi làm sao nó lại nở ra. Tại sao nó lại nhận mình là chủ nhân. Nó có thói đổi chủ khi không ưa nữa không.

Nhưng lúc này bầu bạn tâm sự chỉ là lãng phí thời gian, tranh thủ thoát khỏi nơi đây trước khi lão đạo sỹ Yến Xích Hà quay về là cấp bách.

"Tiểu Thế giới, ta đang bị một lão đạo sỹ Tôn giả đỉnh phong nhốt. Hắn muốn luyện hóa ta. Bây giờ chúng ta cần thoát khỏi nơi đây. Ngươi nói ngươi rất mạnh, vậy cho ta biết, ngươi mạnh thế nào, ngươi có thể làm gì" - Đại Du hí hửng.

"Chủ nhân, ta biết ăn, còn ăn rất mạnh" - Quả cầu trong suốt dễ thương đáp lại với khuôn mặt đầy tự tin.

"Ăn? À thì, sinh vật sống nào chả ăn, ta không hỏi cái đó, ngươi còn có siêu năng lực nào khác không?"

Không chấp, không chấp, Đại Du tự huyễn, nó mới sinh ra, méo biết điều là chuyện thường. Lớn lên rồi mà còn trả lời kiểu đó, anh không ngại biến thành quả bóng cho hai hai thằng thi nhau sút.

"Chủ nhân, ta biết ngủ, ngủ rất ngon, ngủ rất lâu, rảnh rỗi là ta ngủ"

Quả cầu trong suốt dễ thương đáp lại với khuôn mặt ngây thơ, vô số tội, không biết dị là gì.

"Ngủ? À thì, ta cũng biết ngủ, sinh vật sống nào cũng biết ngủ. Ngủ để hồi phục năng lượng, giảm căng thẳng, nhưng ngủ nhiều không tốt à. Ngươi còn có siêu năng lực nào khác không?"

Trẻ em như búp trên cảnh, biết ăn, biết ngủ, biết học hành là ngoan. Đại Du vuốt vuốt cái trán, có vẻ đang đổ mồ hôi với sủng vật này. Con này liệu có phải là ca sĩ Bích Phương tái sinh không nhỉ. Rảnh rỗi là ngủ. Chỉ bật dậy đi kiếm tiền, khi hết coin nạp game.

"Chủ nhân, ta đẹp" - Tiểu Thế giới hai má ửng hồng, nét mặt y chang chibi nhìn về hắn.

Thôi bỏ đi. Đại Du thở dài. Lụm trúng con sủng vật thiểu năng mịa rồi. Con này giống cái chắc luôn.

Lụm mớ vỏ trứng cất vào nhân không gian, sau này tập viết Hư Thư còn dùng đến, còn hữu dụng.

Trong lòng hắn ngao ngán, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Chơi gái bao nhiêu năm, hắn mới hiểu được, vạn sự tùy duyên, thuận theo tự nhiên mà sống là ổn áp nhất. Chỉ là do hắn hy vọng quả trứng triệu năm này quá thôi, không được nên tâm trạng xuống dốc. Coi như hắn chưa từng hy vọng về nó đi. Nở gì nuôi nấy.

Tiểu Thế giới, cái tên hoành tá tràng, nhưng cũng chỉ để làm cảnh mà thôi. Lúc nào rảnh, làm cái khung, gắn nó lên, vẽ thành quả địa cầu. Thi thoảng búng tay xoay xoay cũng vui mà.

Hắn không hỏi nữa, hỏi chỉ mỏi mồm. Hắn men theo đường cũ, đi về phía cửa động. Nhìn lên cao, lão đạo sỹ đã dùng tảng đá bự chà bá chắn lối đi. Trên đó còn dán vô số lá bùa lấp lánh. Vốn dĩ bị hành hạ bởi nó bao ngày qua, nên khi nhìn lá bùa một cái, Đại Du tự dưng thấy dị ứng, trong lòng run run. Hắn biết rõ, hắn chẳng có cách nào phản kháng lại cả. Quả trứng thối cũng đã vỡ mợ nó rồi, giờ lấy cái gì ném đây.

Lão đạo sỹ đó già mà tính kỹ càng quá, không chừa cho hắn một đường trốn thật mà. Hắn mà biết mình phá tan tanh tất cả lá bùa trong nhà tù kia thì... Thế có chết không chứ.

Hắn nhìn quanh động, không còn lối ra nào khác, trong lòng buồn chán, trốn thế quái nào được. Quay lại quánh một giấc còn hơn.

"Ăn ăn"

Sủng vật vô dụng mang tên Tiểu Thế giới bay lơ lửng theo sau hắn, đột nhiên hứng khởi. Chưa đợi chủ nhân cho phép, nó lao cái véo tới những lá bùa, há miệng rộng hết cở, cạp lấy cạp để, cạp bay luôn nửa cục đá to đùng. Toàn bộ lá bùa, đã bị nó nuốt sạch. Ánh mắt nó còn đảo quanh quanh, xem thử còn chỗ nào có mồi ngon nữa không.

"Ăn dữ thiệt. Cái siêu năng lực ăn lúc này lại có lợi à" - Đại Du cảm thán, trách nhầm nó rồi.

Hắn cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm lên, tuyệt chiêu Đoạt Tinh Kiếm chém một nhát, tảng đá vỡ vụn. Hắn mang theo Tiểu Thế giới lao ra ngoài.

Nhìn quanh, lão đạo sỹ chưa về, lần này thoát rồi. Vĩnh biệt, ta không muốn gặp lại lão a.

Lấy hết tốc lực, hắn thi triển Tinh Diệu, xuyên không về một hướng. Không cần biết rơi trúng nơi nào, chỉ cần xa rời lò quay của lão đạo sỹ là được.

Hắn quan sát, nơi hắn đáp xuống, một tiểu viện nho nhỏ, hơi xơ xác, rộng chừng trăm thước. Ước chừng nơi đây đã lâu lắm rồi chẳng có người đến. Ánh sáng âm u của bí cảnh, cộng với tà khí nơi đây trông thật đáng sợ. Nơi quỷ quái như này, ai lại xây cái tiểu viện để thưởng trà chứ.

Đại Du đang rối não, chưa biết làm gì tiếp theo, một âm thanh đáng sợ vang lên.

"Máu, ta muốn máu"

Theo bản năng, hắn rùng mình, lùi lại mấy bước, cô hồn dã quỷ nào muốn đòi mạng đây.

"Máu, máu, ta cần máu" - Tiểu Thế giới lơ lửng trước mặt hắn, liên tục đòi máu.

Bà mẹ nó, làm hết hồn à. Hắn nhẹ nhàng bóp lấy Tiểu Thế giới, rồi ném sang một bên. Đang bận, không rảnh lý sự với mày. Máu máu cái quần què. Chẳng lẽ nó cùng đồng loại với lũ Huyết Tộc.

"Chủ nhân, nhỏ một giọt máu lên ta đi"

"Nhỏ làm gì?"

"Ta muốn ngủ"

"Ngủ thì cần mọe gì máu" - Đại Du bực mình.

"Thì cứ nhỏ đi, hỏi nhiều"

Đại Du càng bực mình. Tao táng vô mồm mày bây giờ nhen, chủ lệnh cho tớ, chớ tớ lệnh cho chủ thì dẹp đi. Nhận chủ để làm gì. Mà thôi, mất giọt máu thì có là gì. Chắc là ký khế ước trung thành đây mà. Cho nó một giọt để nó khỏi lãi nhãi bên tai cho lành.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã rơi trên đầu Tiểu Thế giới. Thân thể nó lóe lên ánh đỏ một tí rồi trở lại như cũ.

"Chủ nhân, ta đã ký huyết ước với ngài. Từ nay ta với chủ nhân là một. Ta chết thì chủ nhân cũng chết theo"

"Cái gì?" - Đại Du hoảng sợ đáp.

"Có nhiêu nói hết rồi. Ta muốn ngủ. Khi đã ký huyết ước, ta có thể tiến vào trong thức hải của ngài để ngủ. Tạm biệt chủ nhân. Chớ đánh thức ta dậy. Vô dụng thôi. Khi nào ta đói ta tự dậy"

Tiểu Thế giới dễ thương nói xong, liền biến mất. Tích tắc nó đã xuất hiện trong không gian hệ thống.

Nó và Vô Linh, bốn mắt gườm nhau trào máu họng.