Chốn hoang vu, bí hiểm, nguy hiểm này khiến tâm trạng con người dấy lên nỗi âu lo, sợ hãi và căng thẳng. Tiếng đàn của nữ nhân vừa xinh xắn, vừa trần truồng làm hắn tĩnh tâm trở lại. Trước sắc dục, mọi âu lo đều không có tuổi. Chơi gái xong còn được nghe đàn miễn phí, mấy cha KTV Tàu khựa tuổi gì với hắn.
"Tiểu Thiến"
Nghe tiếng Đại Du gọi, Nhiếp Tiểu Thiến giật mình, trong lòng rung động dữ dội. Tiếng Tiểu Thiến này nghe rất thân mật và dịu nhẹ, khác hẳn với cách gọi tiểu thư, cô nương, hay gọi nguyên tên Nhiếp Tiểu Thiến theo phép lịch sự.
Nàng trao thân cho hắn, hắn đã chấp nhận mình. Không có cái kiểu chơi xong dong, ăn xong chùi mép, vứt vỏ cho thằng khác đổ. Tình cảm của nàng đã trao đúng người rồi.
Nàng nhẹ nhàng đến bên hắn, dụi đầu vào nách hắn, sẵn tiện cầm hai tay của hắn đưa lên bộ vếu nàng. Hai tay nàng cũng chẳng yên vị, luồn xuống bên dưới hắn mân mê hai hòn bi. Cả hai rơi vào trầm tư vì phê là phê chúng mình phê quá.
"Công tử, công tử có lời gì muốn nói chăng?"
"Ừm"
Hắn nhẹ nhàng gật nhẹ cái đầu. Ánh mắt vô tình lướt đến hai bầu sữa Nhiếp Tiểu Thiện, hứng tình lại đè nàng ra bú liếm. Trong cái tư thế truyền thống ấy, hắn có chút nhớ lại cố hương xa xăm, nơi đó có cô giáo hắn, cũng là nữ nhân của hắn.
Hắn đến đây cũng mấy mươi năm rồi. Mặn nồng chẳng bao lâu đã chia xa lúc luyến ái nhất, luyến tiếc nhất. Người bên kia có lẽ cũng đã già, nhân sinh biến đổi thế nào hắn không biết được.
Còn nơi đây, là một tu giả, vóc dáng, tâm tình hắn vẫn như xưa. Chỉ có sự cô đơn, nhớ nhung là thêm sâu đậm, ngày qua ngày, tích lũy thêm sâu sắc.
"Mối tình đầu luôn là đẹp nhất" - Hắn thở dài.
"Công tử là mối tình đầu của ta, đối với ta là đẹp nhất. Nhưng ta biết, ta không phải mối tình đầu của công tử" - Nhiếp Tiểu Thiến lúng liếng đôi môi xinh đáp lời.
Nữ nhân này cũng thật hiểu chuyện. Ở nơi xưa, nếu hắn có được nàng và chỉ mình nàng thôi, cũng là diễm phúc mười tám đời tổ tông rồi. Cơm áo gạo tiền chẳng phải lo, thì chắc chỉ có suốt ngày quấn quýt rồi đ-t nhêu.
Hắn xoay người, gối đầu trên bắp đùi mềm mại cũa nàng. Ánh mắt nhìn xa xăm bầu trời đen kịt của bí cảnh. Mở miệng thốt lên những âm thanh bi ai.
"Mối tình đầu của ta, là cô giáo ta?"
"Cô giáo là gì?" - Nhiếp Tiểu Thiến ngơ ngác hỏi.
"Đại khái như đạo sư vậy"
"Oa, công tử đã mạnh mẽ như vậy, đạo sư còn mạnh như thế nào nữa"
Trông ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Thiến. Hắn không nói nữa, càng nói thì càng hiểu lầm mất. Thôi thì tức cảnh sinh tình, ta sẽ hát cho nàng nghe về mối tình đầu của ta.
"Yêu đương chỉ như những áng mây lướt nhanh qua trời
Yêu chi cho lệ hoen đôi mi, để con tim vụn vỡ
Khi yêu cứ ngỡ nên thơ, tình yêu như giấc mơ
Để hôm nay ôm một mối sầu bơ vơ"
Ngưng một tí, hắn lại cất tiếng. Âm thanh chất chứa dường như là tất cả nỗi lòng của hắn.
"Dùng một đời vấn vương để đổi lại một đời đau thương
Lời xin lỗi giấu bao lâu nói không thành câu"
Chẳng biết Nhiếp Tiểu Thiến khi phát hiện ra hắn không mạnh như nàng tưởng, nàng có rời bỏ hắn không, thậm chí còn xiên hắn sáu chín nhát vì cái tội lừa dối. Nhưng chí ít nơi đây, lúc này, hắn có sự bảo kê của nàng. Hát xong, hắn bình thản, dúi mặt vào bụng của nàng, say giấc nồng.
Trong cơn mơ, hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm "Ti Hồng".
Chẳng biết qua bao lâu, trên bầu trời xa xa, đột nhiên có ánh sáng như ánh mặt trăng chíu rọi vào mắt hắn. Hắn tỉnh giấc nhìn về hướng ánh sáng. Ánh sáng đó tỏa ra từ một đỉnh núi cao chót vót. Dần dà nhiệt độ nơi đây càng lúc càng lạnh lẽo.
"Công tử, người dậy rồi"
"Ừm, ánh sáng đó là gì?" - Hắn chỉ tay hỏi.
"Lão Lão đã thức giấc và đi ra bên ngoài. Đó là Minh Nguyệt Cô Liêu của Lão Lão. Mà Lão Lão xuất hiện, thì có lẽ tất cả các tu giả tiến vào đây đã thành kẻ bại trận, bị khống chế hết rồi"
Ngước nhìn Đại Du, Nhiếp Tiểu Thiến tò mò hỏi "Công tử, công tử đến đây với mục đích gì?"
Đại Du định kể lại chuyện hắn đối chọi với Kinh Thiên. Nhưng mà thôi, kể ra thêm nhục. Nếu nói rằng hắn vào đây để đứng đầu bí cảnh, để cứu Chi Chi thì phèn quá, chắc Tiểu Thiến sẽ không tin. Đối với nàng, hắn đang như nam thần mạnh mẽ như trong mộng tưởng. Có lẽ trong mắt nàng, Kinh Thiên là cái quần què gì mà Đại Du phải để ý. Thà không nói, chứ nói thật sinh ra lại vớ vẩn.
"Ta đi dạo chơi thôi. Ta cũng chưa biết gì về nơi này, nàng có thể nói ta rõ thêm không?" - Nói xong, hắn cười ha ha để dấu đi vẻ ngượng ngùng vì bốc phét. Sẵn tiện lựa lời dò hỏi nữ nhân này.
"Công tử thật thú vị. Công tử cần hỏi gì?"
"Hay là nàng nói tất cả đi"
"Công tử, ngươi hứa sẽ đưa ta thoát khỏi nơi này, đưa ta đến chân trời góc bể nơi có công tử chứ?"
Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt lung linh, như có giọt sương rơi vào, sâu lắng nhìn hắn.
"Khi gặp nàng, đó cũng là mục đích mới của ta"
Tình cảm đang dâng trào, thì những lời ngôn tình này cũng sẽ tự dung thốt ra đúng lúc. Muốn tán được gái xinh mà nói thật thì chỉ có ế suốt đời. Trừ khi nói thật là mình giàu, còn không chỉ có cả đời nhìn người mình thường bị thằng mồm mép hớt tay trên. May lắm nó cho mình đổ vỏ mà thôi.
"Công tử"
Lần này thì Tiểu Thiến đè hắn ra mà quất. Lần này thì càng hăng say và ngọt ngào hơn trước. Nếu chàng đã vì nàng, thì nàng còn cái quần què gì nữa mà phòng bị. Trời có sập thì có Đại Du chống đỡ. Việc còn lại của nàng là thõa mãn ham muốn của hắn. Mà muốn nam nhân thỏa mãn, nữ nhân chủ động là chuyện phải làm à.
Nàng vừa chổng mông vừa nói. Nàng vừa cưỡi ngựa vừa kể. Nàng vừa gác đôi chân ngọc ngà lên vai hắn vừa rên thành tiếng.
Thuở vũ trụ mới thành hình, hỗn độn vô cùng. Bí cảnh chính là vùng không gian bị biến dị so với lẽ thường mà thôi. Tất nhiên trong sự biến dị giữa không gian và thời gian, thì cũng sinh ra nhiều chủng tộc biến dị, ngoài sáu mươi chín chủng tộc bên ngoài, thì mỗi bí cảnh đều sinh ra sự sống khác, qua quá trình đấu loại sẽ có một chủng tộc thống trị.
Chính vì sự biến dị đó, mà bí cảnh sinh ra vô số kỳ trân dị bảo biến dị, là miếng mồi ngon khó cưỡng đối với bất kỳ tu giả nào, cũng là cơ hội lịch luyện tăng cường tu vi, tâm cảnh, mánh khóe của tu giả.
Ngoài ra, khi không thể phi thăng hay dạo bước trong hư không hung hiểm, tu giả lợi dụng sự biến hóa kỳ diệu của bí cảnh như là lối đi từ tinh cầu này đến tinh cầu khác. Giống như bí cảnh vượt giới từ Thanh Lục Tinh lên Tiên Tinh mà Quảng Mục từng kể.
Tháp chủ là con đường đến các bí cảnh. Trong bí cảnh có bí cảnh âm hệ này.
Lão Lão vốn dĩ là tu giả biến dị nơi này, thống trị bí cảnh, chẳng biết vì lý do gì mà cứ ở cu rú trong này chẳng chịu ra ngoài dạo chơi.
Triệu năm ắt hẳn là dài đối với nhiều sinh linh. Nhưng đối với tu giả tu luyện bí pháp Bất Tử Trường sinh thuật như Lão Lão, chết thế éo nào được.
Triệu năm ắt hẳn là vô cùng dài, nhưng thời gian thức giấc của Lão Lão từ xưa đến nay, cũng chẳng khác tu giả bình thường là mấy.
Vạn vật, sinh linh nơi đây cũng tu giả dưới trướng nàng như Yến Xích Hà, Nhiếp Tiểu Thiến, đám Tinh Linh kia đều được ban phước bất tử, thụ hưởng Minh Nguyệt Cô Liêu của Lão Lão mà ngày càng trở nên mạnh mẽ.
"Công tử, người muốn đưa ta ra bên ngoài, nếu Lão Lão không cho phép, chỉ có cách tiêu diệt. Sẵn tiện, diệt luôn tên Yến Xích Hà kia"
"Nhất định, tu vi của Lão Lão thế nào?"
"Nghe đâu là Đại Năng cường giả, còn là cường giả biến dị"
Ực, Đại Du nuốt nước bọt một tiếng, hai chân run lẩy bẩy, trán tự khắc đổ mồ hôi. Mẹ nó, là Đại Năng, Đại Năng đấy. Tầm cỡ Vương Nữ cơ à. Lại còn biến dị nữa chứ.
Lần này bốc phét quá đà rồi. Sẽ đến lúc sự thật được phanh phui, ánh mắt của Nhiếp Tiểu Thiến sẽ thất vọng cỡ nào, hắn mãi mãi là tội đồ của nữ nhân này.
"Công tử, công tử làm sao thế?"
"Không sao, qua nay hoạt động trên thân thể nàng hơi nhiều, chân hơi run thôi. Nhưng, nàng làm ta chìm đắm..."
Nói xong, hắn liền vật Tiểu Thiến nằm xuống. Bỏ qua khúc dạo đầu, hắn như con trâu động dục, gặp là trực tiếp tống vào. Nhiếp Tiểu Thiến cũng hơi bất ngờ với cái kiểu này, tuy vậy cũng mang lại cảm xúc khác lạ.
Đời.
Chưa biết ngày mai ra sao, giờ cứ đục cho đã. Chưa biết ngày mai còn đục được nữa không.
Vừa đục, hắn vừa nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng vằng vặc kia, sớm muộn gì hắn cũng phải đối diện.