Chương 18: Đi ra lại đi vào, đi vào lại đi ra

Hắn cảm thấy cái quần ướt ướt, nãy giờ ngắm gái mà quên mất có mấy ngàn thằng đang lăm le xẻ thịt mình.

Giờ nhận ra thì tâm tình hoảng sợ khiến thằng nhỏ khóc dữ dội.

Nữ tiên nhân nào cũng có mị lực kinh người thế a, làm người ta u mê.

Người sinh ra ở địa cầu như hắn bị ảnh hưởng phim ảnh về thần tiên nghiêm trọng, còn hắn lại cộng thêm các nữ thần xứ phù tang, nên làm sao kháng cự nổi sắc đẹp nữ tiên nhân trước mắt.

Huống hồ với một người dâm dê, đang tuổi ăn, tuổi chơi, vì gái mà lưu lạc đến thế giới này như hắn.

Trong mỗi con người, tham sân si hỉ nộ ái ố dục đều có. Đó chính là thất tình lục dục của thế gian ngăn cản con đường đi đến Phật đạo.

Tổ cha thằng nào xếp "dục" nằm cuối cùng a.

Dục là bản năng nguyên thủy của con người, thế gian có biết bao người dễ dàng bỏ đi mấy chữ tham sân si hỉ nộ ái ố, chứ kiếm ra thằng nào bỏ đi chữ dục thì hiếm lắm.

Lắm kẻ theo Phật đạo hầu hết đứt gánh giữa đường cũng vì chữa dục này, cũng vì chữ dục mà chán đời cắt tóc đi tu.

Nhìn cái xác lăn lóc, nát bét bên cạnh bức tường hầm mỏ, tiếng thông báo từ nhiệm vụ, má ơi mình vừa giết người.

Một phát bợ ngay thằng đô con, mình trâu bò thật rồi. Nhưng nhìn thấy một con bay bay trên trời, ảo tưởng chiến thắng biển mất.

Đánh sao lại nó, nó biết bay à, đến mình công pháp không có một cuốn, chẳng lẽ dùng tay chân đánh nhau.

"Ê ê, Vô Linh, có đánh nhau nè"

Đại Du sử dụng chiêu bài cũ kĩ để dụ dỗ Vô Linh đi ra. Thế giới này nó quen thuộc hơn mình rất nhiều, hy vọng nó có cao kiến gì để bước qua cửa ải này.

Nhưng kỳ lạ là lần này Vô Linh chẳng ló đầu ra hí hửng như mọi khi, đang lúc cấp bạch lại bị đồng bọn bỏ rơi, chơi ác thật chứ.

Trước mặt là tiên nhân trong truyền thuyết địa cầu chứ chẳng chơi, làm sao đây, làm sao đây, không biết cách nào thì mò trở vô lại suy nghĩ vậy.

Bích Hà Nguyên Quân nhìn thấy Đại Du chẳng nói chẳng rằng, lững thững đi vô trong động, xem đám đông bên ngoài như không khí.

Chẳng lẽ thằng này đi ra ngắm gái một tí rồi lại vào sao, tên này phàm nhân chẳng ra phàm nhân, tu tiên chẳng ra tu tiên, hay gặp thằng điên lên cơn nên mạnh hơn lúc bình thường luôn rồi.

An Lộc Sơn thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện mạnh mẽ của Đại Du chứng tỏ phàm nhân như hắn chẳng thể xía vào chuyện này rồi, chuyện tiên giới các người thì các người tự xử đi.

Nhưng chẳng như mong đợi của An Lộc Sơn:

"An Lộc Sơn, ngươi đi lùa tất cả các nô lệ về đây, ta muốn chôn giống súc sinh đó cùng với hắn" - Bích Hà Nguyên Quân trước mắt không dùng lực được thì phải dùng trí để đấu à, thằng đó nó còn mang trên mình thần bảo, vội vàng chỉ hỏng chuyện.

An Lộc Sơn ủ rũ ra lệnh rồi dẫn binh lính đi về phía về thung lũng, nơi nô lệ bị lùa vào đó. Hắn thật sự chẳng muốn ở lại đây thêm tí nào nữa, tiên nhân đánh nhau, ruồi muỗi như hắn ở lại chỉ rước họa sát thân.

Đi được một đoạn ngắn thì lại thấy Đại Du lững thững đi ra, trên tay cầm một chiếc túi to đùng, là tài sản hắn vơ vét trên thuyền.

"Thứ này đổi tất cả mạng nô lệ, người không đồng ý, ta hủy tất cả"

Nói xong đặt lại vứt cái túi xuống đất, rồi lững thững đi vào.

Quả nhiên bọn nô lệ này là điểm yếu của tên nhãi con đó, không giết cũng được, dù sao đám nô lệ đó cũng chẳng bằng mấy thứ trong túi đồ, có vài thứ chưa được thử nghiệm trên người Thiên Hậu Tắc Thiên nữa à.

Không lấy mạng thì sao, thần bảo đó, hôm nay phải lấy được, mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng lỡ như vị tu tiên cao cấp nào đó lượn lờ ngang qua cớp kèo thơm, cái vị trí đệ tử chân truyền coi như xong à.

"An Lộc Sơn, ngươi đi lùa tất cả các nữ nô lệ về đây, cho binh lính các ngươi thỏa mãn sinh lý, còn nam nô lệ, cho chúng biến thành hoạn nhân, nhớ là không được để chúng chết"

Bích Hà Nguyên Quân thâm độc nói ra, ta là ta không có giết đó nha, mặc dù tên này biểu hiện không muốn đối kháng với mình, nhưng dễ gì bỏ qua kỳ ngộ này.

Bức quá thì liều mạng chui vào hầm mỏ vậy, lỡ như bị quy tắc quấn lấy, hạ xuống một giai mà lượm được hàng tốt, lời chứ không bao giờ lỗ.

Đại Du lại lững thững bước ra, ném cây kiếm của Bích Hà Nguyên Quân xuống đất. Bích Hà Nguyên Quân nhanh chóng thu bảo vật về.

Nàng không rõ tên này có ý gì, đây là vũ khí bản mệnh đó, là bảo vật cấp Địa khí đấy, lại thường xuyên hấp thu khí thạch, uy lực vô cùng, kẻ tu tiên nào từ Địa cấp trở xuống, đều thèm muốn, thế mà tên quăng như quăng rác, tư thế cầm kiếm cũng không có, thật khó hiểu.

Đại Du lại lững thững đi vào, trước khi đi không quên ném lại một câu:

"Tiên nhân cái đách gì quá nhỏ nhen, lại đi so đo với nô lệ"

Câu nói làm cho Bích Hà Nguyên Quân ngượng tím cả mặt, còn An Lộc Sơn lại như mở cờ trong lòng "Tiểu ca, chửi hay lắm".

"Thằng nhãi, ngươi quay lại đây cho ta, mau đưa thần bảo cho ta. Ta sẽ tự động rời đi, đồng thời sẽ ân xá cho tất cả nô lệ. Còn không ta sẽ giết tất cả nô lệ, đánh sập hầm mỏ này"

Không muốn đợi thêm nữa, thằng này cứ lững thững đi ra đi vào, chóng hết cả mặt, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, tiên nhân như mình còn mặt mũi nào trong tông môn nữa.

Đại Du lại lững thững đi ra, con đàn bà này đúng là trở mặt nhanh như chớp, làm Đại Du ăn một vố lớn.

Bảo vật cũng trả rồi, kiếm cũng trả rồi, nếu lỡ mình lấy cái màng trinh của nó, thì trả kiểu đách gì đây. Giướng mắt nhìn Bích Hà Nguyên Quân, Đại Du hỏi lại.

"Thần bảo là cái gì?"

Thằng này giả ngu cũng đỉnh thật, nuốt hết đống khí thạch của mình mà làm như không có chuyện gì.

Bích Hà Nguyên Quân ra lệnh cho An Lộc Sơn rút lui tất cả binh lính, bí mật này cô ta không thể để người khác biết được.

An Lộc Sơn được trả tự do, mừng như chết đi sống lại, quay đầu nhìn về hướng Đại Du, thiếu điều muốn quỳ xuống cảm tạ.

Coi như hôm nay hắn được giữ toàn mạng rồi, nhanh chóng rút binh về trung tâm khu mỏ, từ nay đách dám mong ngóng tiên nhân ghé thăm nữa.

"Ngươi đừng có giả bộ nữa, ngươi đang sợ thì đừng có dây dưa thêm. Ta sẽ tha mạng ngươi nếu ngươi thành thật. Talà Bích Hà Nguyên Quân, con gái của Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn, ngươi đã dùng thần bảo hút sạch linh khí của khí thạch trên thuyền, cho dù ngươi trốn chân trời góc bể, chúng ta cũng sẽ tìm ra"

Bích Hà Nguyên Quân đe dọa một câu kính điển trong truyền thuyết.

Đại Du lúc này mới hiểu ý của Bích Hà Nguyên Quân, hóa ra nó đòi cái hệ thống trong người mình, đòi con bà nó chứ đòi, đòi cái gì không đòi lại đi đòi hệ thống, con quỷ cái này ép người quá đáng.

"Đợi tí"

Đại Du lơ đễnh nói một câu rồi lại lững thững đi vào, hôm nay đi bộ nhiều quá, mệt cả người.

Bích Hà Nguyên Quân giờ cảm thấy mặt ngu ngu, dễ dàng như vậy thì lúc đầu có phải mình nên nói toẹt ra luôn không, việc gì phải so đo với thằng nhãi này làm gì.

Lần đầu tiên cô ta phải đứng đợi một phàm nhân, khó chịu vô cùng, thằng này tuy có sức mạnh vô địch phàm nhân, nhưng lại không có linh khí trong người, chứng tỏ nó không biết đó là thần bảo.

Có khi vô tình biết rằng nó có khả năng hút linh khí từ khí thạch. Nên món mén thử nghiệm trên chiến thuyền.

Nghĩ tới thần bảo sắp vào tay mình, Bích Hà Nguyên Quân kích động không thôi, hạ người xuống cửa động, đợi và đợi, đi ra rồi lại đi vào, đi vào rồi lại đi ra.

Trước nguy hiểm trùng trùng, lại không có Vô Linh hỗ trợ, mà cũng chả biết nó có hỗ trợ được không, chỉ cổ vũ, reo hò là giỏi.

Công pháp cũng chả có món nào, đánh đấm cái rắm, trốn mãi trong này cũng không được, cả đống sinh mạng còn đang dựa vào hắn.

Cũng không biết con tiên nhân kia cấp bậc gì nữa, thấy nó lơ lững trên không chắc là cao thủ rồi.

Nhìn cái biểu tượng phần thưởng, Đại Du hướng ý thức mở ra, hy vọng là lượm được công pháp nào đó, trời không phụ lòng người, ánh sáng chói lòa ngưng dần, bảo vật hiện ra.

"Ký chủ nhận được Tuyệt đại kỳ bảo “Ba con sâu"

Thông báo ngắn gọn trên tấm bảng vàng hệ thống hiện ra.

Hội đồng Dâm: https://www.facebook.com/phamnhanchoitien