Nhìn cái bao cao su vàng chóe lơ lửng trước mặt, lần này thì cạn lời luôn rồi.
Trong lúc cấp bách, cần lắm một tuyệt kỹ để giữ mạng, hệ thống vô dụng này lại vứt ra cái vật giống y chang bao cao su.
Đùa, định dùng cái này dụ dỗ, rồi chơi tiên nhân đến chết hay sao.
Một mạng người đổi lấy cái thứ xài một lần rồi vứt đi này, cuộc đời thật quá hài hước.
Đã có linh khí trong người, thì cần quái gì cái đồ chơi này nữa, trực tiếp vận khí tiêu diệt hàng triệu sinh linh chưa thành hình không phải hay hơn sao, đeo vào mất cảm giác hơi bị nhiều à nha.
Bực mình, ta đách cần nhé, Đại Du nắm lấy ba con sâu định quăng mẹ nó đi cho xong chuyện thì phát hiện nó lại dính chặt trong tay như keo năm không hai, gỡ thế nào cũng không ra được.
Tuyệt đại kỳ bảo gì mà quái đản như thế này, hay chỉ là đặt cái tên cho ngầu lòi rồi đi lừa người, chẳng lẽ đi đâu cũng cầm nó trên tay, mặt mũi nào nhìn đời này được nữa.
Bích Hà Nguyên Quân đợi mãi chẳng thấy thằng nhãi kia đi ra, hay nó định núp luôn trong đó.
Đây chẳng phải là, không có uy hiếp thì nó coi mình không ra gì.
Tay đưa nhẹ kiếm giơ lên trời rồi nhẹ nhàng hạ xuống, một kiếm khí to đùng đánh thẳng vào cửa hầm mỏ, đất đá rơi xuống che lấp cả nửa cửa động, nếu làm thêm mấy nhát kiếm nữa thì chắc sập luôn cả hầm.
Quả nhiên có hiệu quả, đợi một tẹo thì thấy Đại Du lững thững đi ra, má nó, không đi nhanh nhẹn hơn được sao.
Sau lưng còn có hai mẹ con Sáng, trên tay cầm một vật gì hình thù vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ đó là thần bảo, sử sách chưa ghi tên bao giờ, nhìn nhỏ nhỏ nhưng lại chứa được linh khí dồi dào, quả là thần bảo, Bích Hà Nguyên Quân hí hửng nghĩ thầm.
"Hãy để hai người này đi trước"
Đại Du lên tiếng và nhận được cái gật đầu. An bài xong mọi chuyện, hắn mới để ý kỹ lại nữ nhân này.
Lần này không còn vòng sáng bảo vệ nữa, thân thể lõa lồ dưới lớp áo mỏng tanh ẩn ẩn hiện hiện kích thích dây thần kinh thị vô cùng.
Quả là tiên nhân có khác, chỗ nào cũng quyến rũ, bảo bảo hắn lại cương lên như tinh thần hắn a.
Đại Du vội vàng đưa tay vào trong đũng quần nhét nó lại thì phát hiện cái tuyệt khí thần bảo cũng biến mất theo luôn.
Quả là thần bảo có linh trí, để đúng chỗ thì mới chịu an phận à nhen. Đại Du cầm cu day day dứt dứt, cái tuyệt đại kỳ bảo gì đó mất tung tích thật rồi.
Bích Hà Nguyên Quân ngượng china mặt, thằng nhãi vô liêm sỉ này, tay đã cầm thần bảo thì đưa mẹ ra đi, còn nhét trong đũng quần làm cái gì.
Hay là muốn tự mình tới mà lôi nó ra, đến đệ tử chân truyền trong tông môn mà nàng ngưỡng mộ cũng chưa có cái diễm phúc này. Thằng phàm nhân như nó lại muốn đục nước béo cò, muốn mình làm cái chuyện vô lại đó.
"Vô sỉ, ngươi lại nhét thần bảo lại cái nơi bẩn thiểu như vậy làm gì, mau lấy ra, rửa sạch rồi dâng hai tay cho ta nhanh"
Bích Hà Nguyên Quân điên thật rồi, trong thế giới tu tiên, nàng cũng chỉ là loại tầm thường, nhưng nơi này là phàm nhân, nàng chính là loại tồn tại cao cao chí thượng, thế nhưng bây giờ lại bị thằng lõi con này sỉ nhục.
"Ngươi thèm muốn là cái này à, đang lúc ta tính vứt đi đây, đợi tí"
Lại đợi, phải nhẫn nhịn, tí rồi giết nó sau, Bích Hà Nguyên Quân bực mình lắm rồi, chưa thấy đứa nào vô sỉ, vô lại, vô ý thức như thằng này.
Đại Du lại đưa tay vào trong đũng quần lục lọi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Bích Hà Nguyên Quân, ý bảo nàng cứ từ từ, ta thật sự đang tìm mà.
Bích Hà Nguyên Quân lại thấy thằng này vừa nhìn mình vừa quay tay, thần bảo thần biết gì nữa, giết nó rồi lấy sau. Dễ quá nó khinh mình.
Một kiếm lấy mạng sáng loáng trên trời hạ xuống chém thẳng về phía Đại Du.
Nguy hiểm cận kề, Đại Du quay lưng định bỏ chạy đã quá muộn. Tấm áo phía sau lưng rớt không còn một mảnh, mẹ con Sáng ở xa cũng lăn ra xa bất tỉnh tại chỗ dưới áp lực của kiếm khí.
Đại Du lại thấy Vô Linh hí hửng chui ra, nhìn nhìn mà không nói gì, nhìn ký chủ bị đánh mà lại vui ra mặt.
"Hóa ra ngươi là người của Thể Tôn tinh, dưới một nhát kiếm của bản tiên mà lại không tổn thương, hèn chi lại ngông cuồng như thế. Kỳ thư có viết, dù Thể Tôn tinh cao cấp hơn Thanh Lục tinh chúng ta, nhưng không có nghĩa là ta không giết được ngươi, biến ngươi thành khôi lỗi"
Bích Hà Nguyên Quân vui ra mặt, hôm nay lại lụm được Thần bảo, lại lụm được một cái xác Thể Tôn tinh, đem về cho tông chủ luyện hóa thành khôi lỗi bổn mệnh tông môn, các tông phái khác hết đường nhăm nhe.
Thế này thì, này đệ tử chân truyền thì xi nhê gì, tiến thẳng lên trưởng lão là cái chắc rồi.
Phải biết rằng thân thể của tu tiên giả Thể Tôn tinh cực kỳ quý hiếm, vì nó ở quá xa xôi, chẳng khi nào lại lạc bầy tới đây.
Tu tiên giả của Thể Tôn tinh chuyên hấp thu linh khí để luyện thể, biến từng tế bào chứa linh khí, vững chắc vô cùng. Tên này trước mắt chỉ biết hấp thụ linh khí là đã cực kỳ quý hiếm rồi.
Nếu nó hấp thu huyền khí, thánh khí, thần khí thì hôm nay kẻ bỏ mạng là mình.
Kẻ này làm gì mà đi lạc đến đây rồi rơi vào tay bản tiên, hay là trời vao có mắt, số mình quá khổ rồi nên ra tay cứu vớt.
Cái thần bảo đang trong đũng quần hắn lại che đi khí tức linh khí của hắn, khiến mình không phát hiện hắn có thể là luyện khí, thần kỳ, vô cùng thần kỳ.
Nhìn con mồi ngon đang nằm dưới đất, Bích Hà Nguyên Quân lại cho thêm một nhát kiếm nữa cho chết chắc, mới chắc ăn a.
Đại Du mới tới thế giới này, làm gì có kinh nghiệm chiến đấu, cứ tưởng thân thể mình bị chém làm đôi rồi nên sợ hãi nằm co ro, mà không biết rằng cơ thể được hệ thống tái tạo lại bằng linh khí, Sơ Linh các cấp yếu yếu cũng chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn mà thôi.
Bích Hà Nguyên Quân liền sấn tới, lật người Đại Du lại, sục xoạt khắp người Đại Du.
Không tìm thấy gì, liền xé và vứt tất cả quần áo của hắn sang một bên, cũng không tìm thấy gì.
Chỉ thấy cây trụ sắt đang chỉ thẳng lên trời, nhìn vô cùng bắt mắt, tuy nhiên bách hợp như nàng cũng chẳng có cảm hứng gì.
Lúc nãy nó giấu trong đũng quần, giờ lại không tìm thấy, chẳng lẽ thần khí biến mất vào trong cái lỗ nhỏ ti hí của cây côn thịt bên dưới.
Kệ mẹ nó, cất chỗ nào cũng phải lôi nó ra, nơi này không có ai không phải sợ mang tiếng, có được thần bảo với thân thể của tu giả Thể Tôn tinh, chút ủy khuất này cũng chẳng là gì.
Xong việc, lên chức Trưởng lão trong tông môn rồi, lại là con gái của Tông chủ, kẻ nào dám hó hé. Trưởng lão Tông môn, lão bà hay lão ông đều bẩn bựa, lắm lắm vết nhơ cả, có ai thuần khiết đâu a.
Nói là làm, Bích Hà Nguyên Quân dùng tay nắm lấy cây côn thịt của Đại Du, lên xuống liên tục. Qua một lúc vẫn chưa thấy xi nhê gì, cái trụ sắt cứng ngắt đó không có dấu hiệu xuất ra.
Lỡ liều thì làm luôn, Bích Hà Nguyên Quân dùng miệng để xử lý. Nam nhân từ phàm nhân tới tu tiên giả đều đạt khoái hoạt đỉnh điểm mau chóng nếu được làm vậy mà.
Nếu An Lộc Sơn mà ở đây, còn không bái lạy Đại Du thành thánh nhân mới lạ, bức tượng "Phàm nhân chơi tiên" mới đúng là hàng chính hãng của Đại Du.
Đại Du đang sợ hãi cả người, lại phát hiện bên dưới nó sướng làm sao khó tả quá.
Sự sợ hãi cũng biến mất, mở mắt ra nhìn Bích Hà Nguyên Quân với cái miệng xinh xắn đang tác oai tác quái bảo bảo của mình.
Thân hình mê người đang vặn vẹo theo hơi thở nóng bỏng, nhìn như trần truồng a.
Lần tiên tiếp xúc gần với nữ tiên nhân, lại đang trong trạng thái kích thích như thế này, Đại Du nộ khí xung thiên lấy hết sức mạnh phản đòn cận chiến.
Hắn lấy hết sức mạnh và can đảm, đè Bích Hà Nguyên Quân nằm dưới đất. Đôi tay nhanh chóng lột sạch chiếc áo che thân mỏng manh của nàng, xách bảo bảo hướng thẳng tiền đồn đâm tới.
Bích Hà Nguyên Quân cảm thấy có gì không đúng, định thần lại thì thấy Đại Du đang đè lên người mình. Khí thế dâm đãng của tỏa ra.
Mẹ nó chứ, được nước lấn tới vừa thôi, dám xúc phạm thân thể của bà, bà cho con biết sự lợi hại.
Bích Hà Nguyên Quân cả người toát ra khí thế băng lãnh, hàn khí lạnh toát cả khu vực xung quanh, vận linh lực định đẩy văng Đại Du ra khỏi người nàng.
Đại Du giờ như con thú hoang điên cuồng, cảm nhận được sát ý của Bích Hà Nguyên Quân, vòng tròn nhỏ trên trán lại sáng rực rỡ màu đen.
Cả người toát ra hoa văn kỳ lạ, đánh tan hàn khí của Bích Hà Nguyên Quân, rồi tiếp tục tấn công mãnh liệt bên dưới.
Khổ nỗi, cho ra cho vào thế nào cũng chẳng phá được bức tường phòng ngự giá ngàn vàng của nữ tu tiên, đúng là thể chất tiên nhân khác hẳn người thường a.
Dùng cái đó của phàm nhân không thể nào đâm thủng được, hệ thống tái tạo thân thể kiểu gì nhưng lại chẳng tái tạo, bổ sung linh khí cho thằng be bé.
Nên bảo bảo của hắn mặt dù hàng họ kinh khủng nhưng vẫn là phàm nhân. Chọt sao thủng nỗi.
Bích Hà Nguyên Quân nhìn vòng tròn trên trán và hoa văn trên người Đại Du, liền run sợ cả người.
"Á á á... ngươi là loại biến thái gì, vừa là Thể Tôn Tinh, vừa là Á Văn Tinh"
Bích Hà Nguyên Quân bây giờ thực sự sợ hãi rồi, chiếc bánh lớn này nàng nuốt không nổi.
To quá thì không vừa miệng lại còn mắc nghẹn, sinh tử bây giờ chẳng thuộc quyền tự quyết của nàng nữa rồi.
Kẻ đang đè trên người mình là loại biến thái vô cùng, mặc dù đọc qua trăm ngàn kỳ thư, cũng chưa thấy được loại kinh khủng này.
Đại Du không trả lời, má nó, hàng họ con này làm bằng inox hay sao mà đâm mãi không vào.
Theo lịch sử y học, có một số phụ nữ ở địa cầu cái ngàn vàng quá vững chắc nên không thể đâm thủng được, sinh hoạt vợ chồng trở nên rối loạn, phải nhờ đến can thiệp y tế để phẫu thuật.
Không ngờ mới khui hàng một em nơi này, lại trúng số đen a.
Đại Du ngẫm nghĩ chẳng lẽ phải gắn sếch toy vào mới đâm thủng được, thế thì quá lãng phí, phá trinh phải dùng da thịt a.
Vặn óc nghĩ cách, hay là dùng ba ngón tay chọt vào.
Hội đồng Dâm: https://www.facebook.com/phamnhanchoitien