"Xác định tính mạng ký chủ, thời gian sống còn ba mươi phút"
"Kích hoạt chuỗi nhiệm vụ trung giai, nhiệm vụ thứ tư - Giết người"
Đang buồn đang chán, đang sầu đang bi ai, Đại Du lại bị hệ thống dội một gáo nước lạnh vào mặt, quả nhiên muốn sống thì phải trả cái giá tương ứng à.
Tính mạng của Đại Du không phải là thứ mà hắn quyết định nữa rồi, như cá nằm trên thớt, như chuột bị con mèo là hệ thống này đùa giỡn. Nhưng đã hứa với mẹ con Sáng là sẽ đưa họ về cố hương, theo lý nào đó, cũng là quê hương mới của Đại Du, hắn phải làm gì đó.
Kẻ tu tiên đạt tới Sơ Linh sơ giai có thể sống tới hai trăm năm, mà hắn chỉ có ba mươi phút, một con số quá đối lập, hệ thống này ức hiếp người quá đáng.
"Giết người"
Đùa chứ, Đại Du làm đách gì có cái gan đó.
Ở địa cầu, chỉ những kẻ điên, biến thái, bệnh hoạn, giận quá chơi ngu mới làm chuyện đó mà tay chân không run rẩy.
Không điên, không biến thái, không bệnh hoạn, không vì áp lực cùng cực thì chỉ do sức chịu đựng của tâm lý, tinh thần trước hoàn cảnh quá kém cỏi, lại ngu si dùng tay chân thay não để suy tính lợi hại.
Thọc tiếc người khác thì cũng chỉ để thõa mãn tâm lý phút chốc, mà không hiểu rằng, chuyện gì trên đời cũng có cách giải quyết, quan trọng là ngươi có đủ thông minh để nghĩ cách hay không.
Xã hội để tồn tại luôn vận hành bằng cách tư duy, người có ý thức mà không kìm hãm được sự tức giận do hóc môn adrenaline, noradrenaline tiết ra, loại đó chưa bao giờ làm nên nghiệp lớn.
Khốn nạn hơn nữa là phía sau kẻ tử mạng còn có người vợ trẻ, những đứa con thơ, cha mẹ già, hòi bão và ước mơ.
Dẫu biết rằng những kẻ đáng chết thì phải chết, nhưng phải làm gì để nó chết mà không dính dáng tới mình mới hay, đụng chuyện gì cũng nóng giận, sẵn sàng giết người thì những loại hình xử tử sinh ra để làm gì.
Ở thế giới này, Đại Du cũng chưa chắc làm được cái việc đó, nghe tới nhiệm vụ đầu tiên khi tới thế giới mới, hắn đã lạnh gáy, người không chết thì ta chết nha.
Sau này hệ thống, còn bắt hắn giết bao nhiêu sinh mạng nữa.
Mẹ con Sáng tự dưng thấy tiên nhân Đại Du run rẩy cả người, liền khó hiểu, tiên nhân mà cũng biết sợ hay sao.
Mẹ Sáng vội vàng nói:
"Thứ lỗi cho hạ nhân ngu muội, hạ nhân không dám làm phiền tiên nhân nữa. Ân đức này, mẹ con chúng tôi xin khắc ghi cả đời"
Mẹ Sáng cảm thấy một kẻ nô lệ như mình lại nhờ vả tiên nhân đưa về cố hương, quả thật chỉ là mộng tưởng.
Mong ước là mong ước, nhưng không phải cái gì cũng nên tùy tiện thể hiện ra.
Nói xong, bái lạy Đại Du một vái, rồi dẫn Sáng đi ra ngoài.
"Xin dừng lại, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của các người, ta nói được làm được"
Lấy lại tinh thần, Đại Du cầm kiếm trên tay, ở thế giới này, chẳng có chế tài nào để bảo vệ tính mạng hắn cả.
Muốn sống phải tự lo, đã xem mẹ con Sáng là ân nhân, không để họ chết được.
Sơ linh sơ giai để làm gì, đuổi muỗi hay lẩn trốn à.
Mặc dù giờ ló đầu ra có thể chết, đằng nào cũng chết, liều thôi, biết đâu còn đường sống.
Trong chiến tranh, nhân từ với kẻ cầm súng chĩa vào mình, đồng nghĩa với chọn cái chết. Sợ hãi, co ro cúm rúm cũng là chết.
Dặn dò mẹ con Sáng lại bên trong, Đại Du đi ra ngoài với bộ quần áo của tên nô lệ vừa chôm trên đường chạy vào hầm mỏ.
Nhìn cả mấy ngàn binh lính đang đứng ở bên ngoài chờ làm thịt hắn. Trên đầu bọn lính, Bích Hà Nguyên Quân lơ lửng trong trang phục mỏng lét trên không trung.
"Nó biết bay kìa"
Lần đầu nhìn thấy nữ tiên nhân, Đại Du quên mất mình đang làm gì, nước dãi chảy ra.
Nhìn tấm thân mượt mà ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo mỏng tanh, quần sáng xung quanh chỉ che mắt người thường, chứ hắn thì nhìn rõ mồn một, tiên nhân có khác, gái địa cầu mặc dù lựa ra để đóng vai tiên nhân, cũng chẳng sánh được.
"Humh, vô sỉ, chỉ là một phàm nhân mà cũng dám nhìn thẳng vào bản tiên, trên người ngươi có pháp bảo gì, nếu dâng ra, bản tiên sẽ nhã hứng cho ngươi toàn mạng"
Thấy vũ khí bản mạng trên tay Đại Du, Bích Hà Nguyên Quân rất ngạc nhiên, kẻ đi ra lại là một phàm nhân, chẳng lẽ bị xúi dại. Phàm nhân sao có thể cầm kiếm của nàng được. Tên này có bí mật chi đây.
Nàng không biết, Đại Du tồn tại hệ thống trong người, Chuẩn Linh như nàng ta cao hơn hắn chỉ một giai, không thể nhận ra được.
Bích Hà đoán rằng tên phàm nhân này mèo mù vớ cá rán, lượm được thần bảo hấp thu linh khí từ khí thạch, nên ngứa ngáy vào thử nghiệm khí thạch trên thuyền.
Tên này, đến tu luyện nạp khí vào người còn chưa thành, lại cầm thần bảo có phải là quá vô lý không.
Nếu ta đoán không lầm, nếu ta có pháp bảo thần kỳ như thế này, chuyến này đi thật không uổng phí. Tông chủ mà biết được, chắc chắn cho nàng một bước lên trời, xếp vào hàng đệ tử chân truyền.
Đúng là nằm ở nhà mãi mãi không tiến bộ, ra ngoài mới gặp kỳ ngộ a.
Bích Hà Nguyên Quân đoán mò, chỉ tưởng tượng thôi mà trở nên hồi hộp không thôi, bộ ngực phập phồng. Hình ảnh quá nóng bỏng đó làm Đại Du với thằng nhỏ cương cứng cả người, nhìn chăm chằm không rời mắt.
Chắc thằng này điên rồi, Bích Hà Nguyên Quân định dùng uy áp nhưng nghĩ lại thôi, chưa biết pháp bảo gì, làm thằng nhỏ này sợ lại hỏng chuyện, liền quát An Lộc Sơn.
"An Lão Sơn, mau cho lính lôi thằng nhãi kia ra đây"
Nhãi mẹ mày, ta nhìn bảo bảo của thằng nhãi đó chắc chắn là khủng hơn cả ta nữa rồi, thật hâm mộ.
Nếu mà hoán đổi được cho ta thì chẳng phải chuyện giường chiếu nâng thêm mấy tầng sao.
An Lộc Sơn vô cùng bực tức vì bản thân là một tướng của tiểu địa này, lại bị con tiên nhân kia la mắng sai bảo như chó cảnh, tiên nhân các ngươi có giỏi thì chui vào hầm mỏ bắt người đi, đã vô dụng lại còn chảnh chó.
"Ngươi, lôi cổ thằng nhãi đó ra cho ta" - An Lộc Sơn chỉ tay một tên lính to đùng bên cạnh, chắc phải gần gấp hai cơ thể Đại Du.
Tên lính to đùng đắc ý, ta được làm việc cho tiên nhân à nhen. Liếc xéo một cái về đồng bọn, thấy đám lính hâm mộ không thôi. Lỡ may tiên nhân vừa ý, lại ban phúc cho hắn, chuyện này cầu còn không được nữa là.
Tên lính vai năm tấc rộng, thân mười thước cao hiên ngang tiến về phía Đại Du. Tên lính cũng cảm thấy, phải bái phục thằng nhãi này. Trước mặt tiên nhân mà cũng dám giương cây thương trong quần lên trời.
Bình thường hắn chăm chỉ tập luyện cơ thể, ai ngờ riết rồi thằng nhỏ teo luôn, tướng tá không tương xứng với bảo bảo thì cũng bỏ không, hắn từ hâm mộ chuyển sang ghen ghét, chỉ mặt Đại Du hét lớn.
"Ê mày, cút ra và đi theo tao mau"
"Ê mày, có nghe tao nói gì không hả"
"Ê mày, tiên nhân đang dòm đó, là đàn ông với nhau, mày đừng làm tao mất mặt chứ"
"Phụ mẫu nó, đây là ép lão tử đó nhen"
Thấy Đại Du vẫn giữ một tư thế như cũ, không có gì xê chuyển, tên lính to đùng tức giận vươn tay nắm cổ Đại Du chuẩn bị kéo đi.
Theo phản ứng tự nhiên, Đại Du quơ đại một tay lên người tên lính, thân thể to đùng hắn văng xa, bay cái véo về phía thành hầm mỏ, tắc thở tại chỗ.
Âm thanh quen thuộc lại vang lên trong đầu Đại Du làm hắn bừng tỉnh, không biết vừa rồi đã xảy ra cái quái gì.
"Tèng teng teng teng, ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, linh lực hỗ trợ sự sống tăng lên ba ngày, mở vật phẩm trúng thưởng"
Hệ thống nhắc nhở, một biểu tượng hộp quà lại xuất hiện trôi nổi trong không gian trong đầu hắn.
Hội đồng Dâm: https://www.facebook.com/phamnhanchoitien