Chương 16: Thức tỉnh gặp nguy hiểm chí mạng

Bích Hà Nguyên Quân cẩn thận suy đoán, kẻ này nhất định là người tu tiên, lại nhân lúc mình hành sự làm chuyện bỉ ổi, xâm nhập vào chiến thuyền.

Cắt đứt mạch sung sướng của bà là tội lớn a.

Nghĩ cũng lạ, vùng biên giới xa xôi này người tu tiên đến đây làm khỉ khô gì, di chuyển cũng tốn linh khí, kẻ nào rảnh háng vậy, lại dám động chạm đến Đông Nhạc Thái Sơn tông.

Bích Hà Nguyên Quân suy nghĩ mà hai mắt trở nên đỏ choét, nhìn vào đống đá vụn trên các tầng thuyền, đây là khí thạch mà nàng thu gom ở các tiểu địa mười năm trời đó nha.

Mất thì coi như đời nàng cũng toe.

Trong thời gian ngắn thế này, dù là người tu tiên cấp bậc cao cỡ Thiên khí hay Âm Dương luân hồi cũng không thể nào hấp thụ nhanh như vậy được, chỉ có thể là Thần, Tiên chân chính.

Nghĩ cũng lạ, mấy lão già, mụ già biến thái đó thì làm gì để ý đến chút ít linh thạch này vào mắt chứ, trực tiếp vô đi ị đại ở một tông môn nào đó, tông chủ có khi còn dâng cả vợ và con gái, nói chi là khí thạch.

Khí thạch thôi, có phải huyền thạch, thánh thạch hay thần thạch có giá đâu.

Vô số suy đoán rối rắm trong đầu, vũ khí bản mệnh là thanh kiếm nàng đặt ở đây để hấp thụ linh khí đã biến mất, mà nàng lại không cảm nhận được nó nữa.

Trên sàn thuyền chỉ còn vươn vãi một đống máu tươi, là máu của phàm nhân, rất có thể một tu tiên giả định vu oan giá họa cho người phàm, ngu cũng có chừng mực thôi chứ, có chó nó tin.

"An Lộc Sơn, lăn ra đây cho ta"

Bích Hà Nguyên Quân hét lên điên tiết, vang vọng cả khu mỏ, mặc dù là con gái của Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn tông, nhưng cũng chỉ là con rơi con vãi, thất thoát lần này cũng đủ để biến nàng thành dụng cụ giải trí của các Trưởng lão mà thôi.

Tệ hơn nữa là bị ném vào Dục Tung cung, nơi chứa nữ nhân nặng tội để những kẻ tu luyện giải tỏa tinh khí, sống chết không còn được tông môn quản nữa.

An Lộc Sơn đang chuẩn bị xuất vô người Thiên Hậu Tắc Thiên, nghe tiếng quát thì sợ vãi cả chim, bắn thẳng lên mặt Thiên Hậu, hấp tấp chạy về phía chiến thuyền.

Con tiên nhân đê tiện này, trời đánh tránh lúc chơi, suýt nữa làm bảo bảo lão tử sợ quá mà bị liệt rồi.

Sau khi nhìn được thân thể Bích Hà Nguyên Quân và chơi con hàng Thiên Hậu Tắc Thiên, lại là bách hợp nữa đó nha, An Lộc Sơn cũng đã mãn nguyện kiếp người lắm rồi. Hoàng đế cũng chưa được diễm phúc như thế, đâm ra bây giờ hắn thấy cái chết nhẹ tựa lông hồng, sự sợ hãi với tiên nhân cũng giảm bớt, buộc mồm chửi thề "Con đỹ chó".

Chuyện xảy ra cũng quá lớn rồi, tiếp đãi tiên nhân là chuyện mà phàm nhân như hắn mong ước, giờ lại biến thành đại họa.

Theo lệnh của Bích Hà Nguyên Quân, An Lộc Sơn nhanh chóng điều tra, lão lính già khụ cùng mấy tên lính khác run sợ tường thuật lại mọi chuyện, sau đó vui vẻ thăng thiên dưới nhát đao của An Lộc Sơn.

Bích Hà Nguyên Quân xác định kẻ trộm chưa thể đi xa, liền lệnh cho đám tì nữ tỏa ra mọi ngóc ngách để tìm kiếm.

Còn nàng cùng An Lộc Sơn đi đến khu nhà lụp xụp của Sáng và mẹ thằng bé thì phát hiện đã không còn một ai.

Chút manh mối đầu tiên được phát hiện, An Lộc Sơn lệnh cho binh lính tiến hành lục soát khắp nơi để tìm mẹ con Sáng. Không tìm ra thì cái mạng nhỏ của hắn cũng không giữ được rồi.

An Lộc Sơn lén nhìn sang, nhìn lên trời cao, Bích Hà Nguyên Quân đang tọa thiền trong một cái lồng kín, người ngoài không thấy được bên trong, nàng ta có lẽ đang tập trung tinh thần để cảm nhận, chờ vũ khí bản mệnh hiện ra là có thể xác định vị trí kẻ trộm.

Nhớ lại hình ảnh kích thích lúc trước, An Lộc Sơn thiệt là muốn lao tới đè tiên nữ này ra, làm cho mấy nháy nữa.

Hoan lạc với tiên nhân khác với phàm nhân à nhen. Làm liều rồi bị giết ư, sau này dân gian có khi hâm mộ rồi dựng tượng hắn để tôn kính "Phàm nhân chơi tiên".

Nhưng dù gì chỉ có thằng ngu mới dám liều, sung sướng có tí mà bỏ mạng cũng không đáng. Nam nhân tuy thích chiếm hữu, nhưng không có nghĩa là bằng mọi giá.

Nơi nào đó...

Sâu dưới lòng đất, trong một khu mỏ, vòng sáng nhỏ màu đỏ trên trán Đại Du phát sáng đậm đặc hơn nhiều so với lúc ở địa cầu. Hắn chính thức là Sơ linh sơ giai chân chính rồi. Mới bước vào gọi là cấp, chuẩn một cấp gọi là giai.

Tính mạng của Sáng đang lơ lửng, hắn không thể mang đi xa hơn nữa, đành trú tạm dưới hầm mỏ này.

Đại Du đang dùng "Bàn Tay Vàng" để chữa trị cho Sáng, đôi mắt, đôi tai, cái miệng, tứ chi, não bộ được truyền linh khí, nhanh chóng hồi sinh trở lại.

Nhìn thấy đứa con bất hạnh của mình được trở lại hình dáng bình thường, tiếng "Mẹ" đầu tiên phát ra từ Sáng làm bà khóc nức nở, vừa ôm chầm lấy Sáng, vừa quỳ lạy Đại Du.

Hắn nhanh chóng đỡ người mẹ dậy, dìu đến bên một tảng đá gần đó, cũng vái lạy người mẹ một cái, làm mẹ Sáng sợ đến đứng tim.

Nói gì thì nói, mười lăm năm qua, chính hắn mang ơn hai mẹ con quá nhiều rồi, chút bồi đáp này không đáng là gì.

Lúc trên chiến thuyền.

Linh khí trên chiến thuyền quá dồi dào, hệ thống cũng nhanh chóng khôi phục cơ bản. Sau đó, hệ thống dùng linh khí tái tạo lại một thân thể mới, dung nhập linh hồn hắn vào bản thể này.

Tỉnh lại sau giấc ngủ dài, tuy chưa định hình được chuyện gì xảy ra, nhưng được Vô Linh nhắc nhở, hắn tiện tay gom bất kỳ thứ gì có giá trị rồi bỏ vào bao mang đi, đặc biệt là thanh kiếm đẹp đẹp kia.

Cái linh trí này ngoài thích xem đánh nhau lại còn thích vơ vét đồ của người khác, nhân cách có vấn đề rồi.

Đại Du mang thân thể Sáng biến vào trong bóng tối, chạy đến khu nhà lụp xụp đón mẹ Sáng, sau đó tiến vào khu mỏ này, tạm thời tránh tai mắt.

Theo một quy tắc nào đó thuộc thế giới này, dưới các khu mỏ có một loại lực trường hút linh khí từ tinh cầu chủ tỏa ra, tạo thành khí thạch to nhỏ khác nhau, tồn tại trên các hành tinh quay xung quanh tinh cầu.

Nếu người tu tiên tiến vào, linh khí sẽ dần dần bị hút sạch không thể phản kháng, lại dễ tổn hại tới tu vi, linh hồn.

Đại Du là Sơ Linh, là tu giả tu tiên, tuy nhiên linh khí của hắn hắn không bị hút. Tồn tại bên trong Đại Du là một hệ thống kỳ lạ, nó có thể hút linh khí từ khí thạch nếu tiếp xúc gần, chứ đời nào nó cho thoát ra.

Con đường tu tiên giả của hắn bắt đầu từ đây.

Để tu tiên, phải bắt đầu từ cách học thu nạp linh khí, người sinh ra có thể luyện nạp linh khí vô cùng ít, tố chất về thân thể, linh hồn, ý chí phải vượt trội hơn so với người thường.

Sau khi có linh khí trong người là chính thức bước vào con đường tu tiên.

Sơ Linh là cấp thấp nhất, chỉ cao hơn những kẻ đang học luyện nạp linh khí. Tiếp theo là tới cảm ngộ về Nhân Khí, Địa Khí, Thiên Khí, mỗi cấp chia thành sơ giai, chuẩn giai, đỉnh phong.

Sau khi cảm ngộ viên mãn về thiên, địa, nhân khí, người tu tiên sẽ trải qua một bước quan trọng là chín kiếp Âm Dương luân hồi.

Trải qua chín lần hiểm tử, cảm nhận được quy tắc, hoàn thành mới bước vào cảnh giới tiên nhân gồm Sơ Tiên, Chuẩn Tiên, Đại Tiên.

Tiên nhân đã được người người ngưỡng mộ, tuy vậy cũng chưa bước vào còn đường bất tử, cần tu luyện tiếp để trở thành Thần.

Sơ Thần, Chuẩn Thần, Đại Thần, cuối cùng là Sơ Tôn, Đại Tôn, đỉnh cao của thế giới tu tiên.

Vượt qua mọi giới hạn tu hành, nắm bắt được quy tắc trời đất, có thể sáng tạo ra muôn loài, loại này không rõ nên xếp vô loại tu giả nào, nhưng ai ai cũng tôn kính xưng họ là Đại Năng

Sau khi lo cho mẹ con Sáng, Đại Du ngồi trầm tư, nghĩ lại mọi việc. Chắc chắn là đang rất đau đớn, khổ sở. Vô Linh cũng tĩnh lặng, nó cũng cảm nhận được nỗi đau của Đại Du, im lặng không nói không rằng.

Cho dù sống lại thì như thế nào, vợ con hắn, gia đình hắn, bạn bè hắn cũng đã không còn bên cạnh nữa.

Cho dù nơi đây hắn là tu giả, thoi bằng mấy kiếp phàm trần, thì sao chứ.

Từ thời xa xưa, ai ai cũng mong muốn được trường sinh bất tử, luân hồi tái sinh mà vẫn là chính mình. Nhưng mấy ai hiểu được, như thế sẽ gặp một thứ, là cô đơn. Cô đơn mới là đau đớn nhất, tuyệt vọng nhất.

Con người sống chỉ một đời, sống hơn trăm tuổi, vài trăm tuổi thì sao chứ, rồi cứ lần lượt nhìn con, nhìn cháu mình ra đi, đầu bạc tiễn đầu xanh, thì trường sinh bất lão chỉ là thứ thô bỉ, chỉ nên dành cho những loài không có tình cảm.

Đau khổ về tinh thần dễ dàng đưa con người đến tuyệt vọng hơn là đau đớn về thể xác, tự nhiên bắt ra sống, ta sống trong cô đơn thì thứ ta muốn lại là được tử vong.

Có thể trở lại địa cầu hay không? Bao lâu? Trăm năm ư?

Đi được, trở về được là nguyên tắc đơn giản nhưng không có nghĩa là làm được.

Trở về được thì sao, chỉ còn lại những nấm mộ của người thân thương.

"Đại Tiên, xin ngài hãy giúp mẹ con chúng tôi trở về quê hương, cho hạ nhân được đoàn tụ với cha mẹ già"

Tiếng khóc nức nở của mẹ Sáng làm Đại Du tỉnh mộng. Hắn khẽ thở dài một hơi rồi đứng dậy, khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn làm cho Vô Linh rợn cả linh hồn. Thằng này nãy giờ giả bộ đau khổ à, mẹ nó làm mình cũng tưởng bở theo, lật mặt nhanh hơn lật sách.

"Vô Linh, có việc làm rồi đây, giúp người giúp tới cùng vậy, bên ngoài là cao thủ, chẳng lẽ mới sống dậy, vừa lò đầu ra đã bị đánh chết hay sao, nghe nói tiên nhân rất xinh đẹp, ta còn muốn hưởng thụ nha"

Đại Du lại hiện ra vẻ mặt bỉ ổi, dâm đãng, truyền ý niệm tới Vô Linh trong hệ thống.

Giờ hắn là tu giả, lại không có cái công pháp nào cả để chiến đấu, đành xin xỏ Vô Linh.

Thái độ đó làm Vô Linh bực tức không thôi, thằng này có lắm nước mắt cá sấu, đến kẻ tồn tại mấy vạn năm như nó cũng bị lừa.

"Kệ mẹ ngươi, nơi này có linh khí, cho dù người chết thì ta cũng đi ký sinh đứa khác" - Vô Linh bực tức, nó lừa mình thì mình cũng chơi lại nó vậy.

"Đừng nói dối nữa, chẳng phải ngươi từng nói, ta là ký chủ cuối cùng của ngươi sao, ta mất mạng, ngươi cũng mất mạng, có bí kiếp võ công gì thì quăng ra đê" - Đại Du phản đòn lập tức.

"Ta không có gì cả, ngươi tự nghĩ cách đi" - Vô Linh nói xong lặng mất tăm, thật sự thì nó là linh trí bị tổn hại, trí nhớ còn chưa khôi phục.

Vũ khí bản mệnh của Bích Hà Nguyên Quân bị quy tắc nơi đây khống chế, nên Bích Hà Nguyên Quân ở bên ngoài không cảm ứng được, nhưng Đại Du không có nghĩa là trốn được.

Trong lúc Đại Du đang nghĩ cách, binh lính bên ngoài cùng Bích Hà Nguyên Quân đã đứng dày đặc ngoài cửa vào quặng mỏ. Theo vết máu từ trên người Sáng nhỏ xuống, bọn chúng cũng xác định được là kẻ địch đang ở trong này.

Bích Hà Nguyên Quân biết tin thì tích tắc cũng xuất hiện nơi đây, nhưng vì trường lực khu mỏ, nàng cũng không vào được, đành đợi nó ra.

Nàng không vào được thì bọn lính kia vào làm gì. Nếu trong đó là người tu tiên, thì chỉ cần nhổ một bãi nước bọt, cả đám lính này không nghẻo mới lạ.

An Lộc Sơn đi đi lại lại, lo lắng vô cùng, địch ơi mở cửa ra, không bắt được kẻ địch thì hắn cũng mất mạng, hay là giả vờ đi vệ sinh rồi lén về sảnh tiếp khách làm nháy nữa với Thiên Hậu Tắc Thiên. Chưa có lệnh của Bích Hà Nguyên Quân, con mụ đó chỉ còn cách bịt mắt nằm im, không dám rời khỏi giường đâu a.

"Kẻ nào ở bên trong, mau chóng đi ra, nếu không, ta sẽ giết tất cả các nô lệ ở đây"

Chờ quá lâu, Bích Hà Nguyên Quân hét lớn, nếu kẻ này đã cứu lấy mẹ con Sáng, thì tất nhiên những nô lệ khác cũng sẽ có giá trị vài phần với hắn, phải có mồi thì cá mới cắn câu được.

Lần đầu tiên Bích Hà Nguyên Quân gặp một kẻ tu tiên lạ kỳ như thế này, lại để ý tới sinh mạng của loại nô lệ phàm nhân súc sinh.

Kỳ lạ là hắn lại dám chui vào hầm mỏ, không sợ quy tắc hút sạch linh khí thành cái xác khô hay sao. Hơn nữa, bằng cách nào đó hắn hấp thu linh khí cực nhanh, nhưng nhất định kẻ này không mạnh, nếu không đã không trốn chui trốn lũi như vậy.

Ngay lúc này, trong không gian đen kịt trong hệ thống lại hiện ra thông báo.

Hội đồng Dâm: https://www.facebook.com/phamnhanchoitien