Chương 173: Đỉnh cấp sư đồ

"Ngon, thằng đồ đệ này thật biết hưởng thụ"

Lão đạo sĩ dòm chăm chăm điện nước của Chi Chi, rồi tặc lưỡi một phát. Lão ngó sang Đại Du, nhìn thấy ánh mắt căm hờn của hắn, tỏ vẻ không hiểu. Trong ánh mắt thằng trẻ trâu này, không lộ một tia háo sắc nào. Thằng này kỳ lạ ghê. Kệ mẹ nó. Lão lấy một đầu ngón tay, gõ cốc cốc lên màn hình phẳng tạo thành từ những lá bùa.

Kinh Thiên nghe tiếng động, vừa quay lưng lại vừa chửi: "Đệch mợ thằng nào?... Á, sư phụ, sư phụ gọi ta làm gì lúc này, muốn chơi chung thì ra đây?"

"Chơi con mẹ mày" - Lão đạo sĩ bức bối, nhìn sơ sơ cũng biết tình nghĩa sư đồ của hai tên này thế nào rồi.

"Nói chỉ có đúng, mẹ ta sư phụ cũng chơi rồi, mẹ ta chết rồi cũng đòi chơi. Quả nhiên là sư phụ ta, một ngày không ở bên sư phụ, là ngày tháng tươi đẹp a"

Lễ nghĩa vẫn làm, Kinh Thiên gác lại chuyện bú liếm, chắp tay chào hỏi, nét mặt khóe môi lộ rõ vẻ khinh thường. Giữa hai tên sư đồ này, chuyện khuất tất chắc là lắm lắm đây. Một chữ cũng là thầy, vợ ta chửa, mẹ ta chửa cũng là thầy đây mà.

Lão đạo sỹ bực bội: "Đồ đệ mất dạy, vì tình nghĩa sư đồ, ta để ngươi thong dong gác cổng bí cảnh bên ngoài, còn ta ở đây cô đơn vất vả, ngươi còn vu oan giá họa cho ta, hay là ngươi muốn vào đây, còn ta ra ngoài"

Kinh Thiên: "Nói nghe hay quá, là ta sai được chưa, ta sai vì kiếp này có sư phụ như người. Người ở trong đó, được đám búp bê sinh linh kia cho giao hoan. Sướng biết mấy. Ngươi muốn một mình giao hoan với đám dị biến ấy, để Trường Sinh Bất Tử thuật sớm đại thành. Ngươi không muốn chia sẻ với ai cả, nên đá ta ra ngoài. Cho ta làm gác cổng, để dụ dỗ tu giả vào đó nộp mạng. Ta biết hết"

Kinh Thiên lại càng khinh thường hơn, chỉ chỉ về phía Chi Chi: "Sư phụ bớt điêu. Giữa chúng ta còn gì nữa để giấu mà còn chối. Dám làm không dám nhận. Ngày ta chưa lớn, chẳng phải người bắt ta chứng kiến cái cảnh sư phụ trói mẹ ta như này hay sao? Ngày thằng nhỏ ta lớn, chẳng phải người bắt ta chơi chung mẹ ta sao? May mà năm đó mẹ ta dặn trước, nếu không ta đã phạm tội loạn luân rồi"

"Làm gì có, ta đã nói bao nhiêu lần rồi là không có, ta gọi ngươi là có việc, ngươi nhìn đây là ai"

Đạo sỹ Yến Xích Hà định cà khịa Đại Du, chẳng ngờ bị lộ hết bí mật rồi, lộ thì sao, ta chối đấy. Lão quay sang Đại Du, thấy trên khuôn mặt thù hận của hắn, lộ nét khinh thường như Kinh Thiên.

"Sư phụ, việc gì cứ từ từ, sư phụ nhìn đây" - Bên kia màn hình, Kinh Thiên hét lớn, dường như là hắn chưa thấy Đại Du đang bị trói nơi đây. Lo chọt xỉa sư phụ, thời gian đâu mà để ý đến kẻ khác.

Kinh Thiên nắm tóc Chi Chi, tát cho nàng một cái thật mạnh, rồi đưa cái mồm lợn lên đôi môi mỏng manh của Chi Chi mà cắn xé liên hồi.

"Năm xưa là sư phụ dạo đầu thế này a"

Hai tay hắn di chuyển đến đồi núi của Chi Chi. Cái mỏ lợn của hắn, từ từ liếm láp đôi tai, liếm cổ, dần dần xuống eo, rồi sục thẳng vào nơi bí hiểm nhất của Chi Chi mà cắn xé. Lợn ăn cám thế nào, thì hắn húp sò thế ấy.

"Năm xưa là sư phụ mơn trớn thế này a"

Liếm đã đời, hắn đưa ngay thằng nhỏ đến miệng Chi Chi, thụt ra thụt vô sáu mươi chín lần. Vẻ mặt đắc ý, quay sang nhìn Yến Xích Hà mở mồm.

"Năm xưa, cái này ý của sư phụ là ta có qua thì nàng có lại a"

Dạo đầu xong, Kinh Thiên xoay người Chi Chi, nâng bờ mông đẫy đã của nàng lên. Từ phía sau, mang thằng nhỏ xông tới lỗ động của nàng, tống vào.

"Một"

"Hai"

"Ba"

Đúng ba giây, Kinh Thiên giật giật mấy cái, cơ thể cứng ngắc, nét mặt khô khốc, thở phì phì.

Kinh Thiên hoan ái mệt mỏi, vẫn không quên sư phụ, nhìn về phía lão đạo sỹ, rồi mở mồm: "Năm xưa..."

"Thôi im mẹ mày đi, năm xưa ta không có xuất tính sớm như ngươi"

Một trận đấu võ mồm lại diễn ra căng thẳng. Đại Du bị treo như con vịt quay cũng chẳng lên tiếng. Từ trận cãi vã của thày trò này. Hắn đại khái biết được sơ sơ tình hình bí cảnh nơi đây.

Ôi vãi.