Chương 172: Chẳng phải là Chi Chi hay sao?

Láo

Láo

...

Một già một trẻ cãi nhau chí chóe để đo độ nhân phẩm đôi bên. Kẻ thiệt vẫn là kẻ yếu. Đại Du bị trói thì mần chi được. Còn lão đạo sĩ, liên tục xuất chiêu Tiểu Lý Phi Dép vô mặt hắn. Đã thế dép lão cực kỳ thối. Thối như nỗi nhục cuộc đời của Đại Du lúc này.

Nếu ở địa cầu, với tu vi Sơ Tiên của hắn, một cái búng tay sẽ làm bay một châu lục. Còn ở đây? Chán chẳng buồn nói.

Hắn rơi vào cảnh này còn sợ ai, chửi được cứ chửi. Hắn nhớ là trong Truyện Kiều, ai đó bị chửi cũng hộc máu chết mà. Biết đâu ăn may, lão ức quá tăng xông đột quỵ ngủm thì ngon lành cành đào.

Người già mà tâm không vững, thì lòng tự trọng cao ngút trời, nóng như núi lửa à.

Đạo sĩ: "Nhỏ mà mất dạy, chẳng biết tôn trọng người già, hỗn như đàn bà"

Đại Du: "Lão đạo sĩ thối, ta cũng lớn, ngươi cũng già, tầm này tôn trọng nhau bằng nhân phẩm, đối đãi, tuổi tác là con mẹ gì. Lão đang xem ta là miếng mồi đấy, tôn trọng cái củ ke. Nếu lão thấy đời bất công thì đi chết đi, để ta sống, mõm lão vô lý vãi cức. Muốn giết thì cứ giết đi, già mà lắm mồm như đàn bà"

Đạo sĩ: "Thằng nhãi, chết ư? Đó là mơ ước của ta à. Tôn giả đỉnh của đỉnh Yến Xích Hà ta đây muốn chết thì đã chết lâu rồi, khổ nỗi ta bất tử, tự tử cũng không nghẻo, hiểu chưa? Ta mang Trùng Sinh thuật, dù là tan nát thần hồn, vẫn sống lại, hiểu chưa? Còn ngươi, ta muốn luyện hóa, nếu muốn giết, chỉ bằng nửa sợi nông nách cũng thấy phí. Giờ nói cho ta biết, vì sao thuật luyện hóa không tác dụng với ngươi?"

Đại Du: "Ta bất tỉnh, ta làm sao biết, Tôn giả gì lạ bay, hay là lão xạo đấy?"

Đạo sĩ: "Xạo, haha, tất cả những kẻ mò vào đây, đều phải ngủm, ta việc gì không nói thật chứ"

Đại Du: "Xạo ke vừa vừa thôi, bên ngoài có cái con heo nái Kinh Thiên kia, đã vào bí cảnh, chẳng phải hắn vẫn sống sờ sờ bên ngoài sao? Theo suy đoán của ta, kẻ nào đạt đến Tôn giả đỉnh phong, đều tửng tửng cả"

Nói đến đây, tim Đại Du đập thình thịch, chẳng phải hắn sợ gì lão đạo sĩ, mà là do Tôn giả Huyết Tộc đang áp chế cao tầng sinh vật trong tim hắn nghe được, liền thấy nhột nhột, kèm theo bực bội. Tao mà ra được, tao táng cho vỡ mồm. Nhắc mới nhớ, chẳng biết lão Tôn giả Huyết Tộc kia tên là gì. Cái tên Xích Chu kia, sóng gió với hắn bao lâu, mới biết được tên hắn. Có lẽ là ngại hỏi à. Toàn kẻ thù chém nhau, hỏi làm gì cho mệt.

"Haha, Kinh Thiên, ta biết chứ, hắn là tên đồ đệ ngu có tiếng của ta mà. Ngu quá nên bị đám búp bê sinh linh kia, đuổi ra ngoài làm gác cổng đó. Nếu ngươi đã nhắc đến hắn, ta sẽ cho ngươi gặp thôi"

Đại Du ngơ ngác, Kinh Thiên và lão đạo sĩ này là cùng một ruột. Nội ứng ngoại hợp. Vậy thì bí cảnh âm hệ này chẳng phải là một âm mưu to lớn hay sao?. Những tu giả ngoài kia, có khác nào tranh nhau xếp lớp để vào đây được chết. Oài, thế sự khó lường, mưu mô chước quỷ, biết đâu mà lần.

Nói xong, lão đạo sĩ vung tay, sáu mươi chín lá bùa bay lên, xếp thành một màn hình phẳng như cái tivi, ánh sáng lập lòe, dần dần hiện ra những hình ảnh dâm dê.

Kinh Thiên trần như nhộng. Thân hình béo ú, chỉ thấy mỡ, còn hàng họ của hắn núp đâu biệt tích. Hắn đang dí đầu húp sò một nữ nhân nào đó với vẻ mặt thỏa mãn. Nữ nhân đó cũng trần truồng, bị trói tứ chi, treo hai tay lên cột xà, thân thể mỹ miều đung đưa qua lại theo từng cú liếm láp, ánh mắt lim dim, chắc là đã bị bỏ thuốc mất rồi.

Hình ảnh càng lúc càng rõ, Đại Du tá hỏa, nữ nhân đang bị hắn bạo dâm sức mạnh kia, chẳng phải là Chi Chi hay sao? Tên béo Kinh Thiên kia đã giở trò gì để nàng rơi vào rọ hắn.

Thân thể nàng đẹp, ánh mắt của Đại Du nhìn chằm chằm vào thân hình nữ nhân ấy, nhưng chẳng hiện lên ham muốn ái dục, mà chỉ hiện lên hận thù.

Bằng mọi giá, cho dù phải bán nhà, hắn sẽ giết chết tên Kinh Thiên kia.