Chương 171: Đa tình tự cổ không như hận

Luyện hóa, là quá trình chuyển hóa, rút tủy tinh túy, ngỏm là cái chắc. Khà khà, nói thẳng ra là xong đời mày rồi nhen con.

Năm xưa Bàn Cổ Ái Thi thị biến nữ nhân thành sếch toi, đó là luyện chế khôi lõi. Còn lão đạo sĩ này chẳng những giết Đại Du, còn tinh chế những thứ tinh hoa thành tinh chất trong thân thể Đại Du. Tinh chế để trao đổi với đám búp bê sinh linh kia, để làm gì thì chỉ có lão mới biết.

Sau khi đập cho Đại Du bất tỉnh nhân sự vì cái tội yếu mà lắm mồm, lão đạo sĩ ung dung rung đùi đốt từng lá bùa, từng dòng khí bảy sắc cầu vồng thấm vào thân thể Đại Du, cả căn phòng dưới lòng đất vốn ẩm thấp, bổng nhiên sáng rực, lão xem cái việc này như là một cách thư giãn.

Mỗi một lá bùa vơi đi, thì lão tặc lưỡi lẩm bẩm.

"Loại gì không biết?"

"Á Văn tinh"

"Thể Tôn tinh"

"Nhân tộc"

"Cao tầng sinh vật"

"Hư Thư"

"Thui kệ mẹ nó là cái gì, việc mình mình làm, nghĩ chi cho mệt. Sống bớt suy nghĩ đời bớt mệt mỏi. Ăn nhiều thì chướng bụng, chuyện gì cũng để bụng thì thì căng não. Cái gì cũng cho chính kiến mình là hay, là tốt hơn người, to mồm quá lên thì cuộc đời biết đến khi nào êm đềm. Sống khổ tâm thì ta làm sao ta chịu nỗi cô đơn luân hồi kiếp kiếp nơi đây.

Đời ai cũng có những tâm sự buồn. Đoạn tình cảm ấy, cả cả đời u thương.

Nhớ thuở hồng hoang tươi đẹp ấy, nhớ mối tình tươi đẹp ấy, chưa ấy ấy mà nàng đã nơi đâu, còn ta nơi đây...

Nàng chết chưa? Ta còn chưa biết, thì ta còn đợi nàng.

Luân Hồi Chi Kiếp triệu năm nay... Huhu cuộc đời.

Càng già, ta càng nhớ nàng năm ấy.

Ai đứng như bóng nàng, tóc dài bay trong gió.

Có phải người còn đó là con gái của duyên ta.

Năm xưa đi trong khói lửa đi như nước lũ tràn về...

"Bép", lão đạo sĩ tự tát hắn một cái, chẳng phải muỗi cắn, mà hắn muốn bớt suy nghĩ mông lung về ký ức tươi đẹp giờ mang đến khổ sở.

"Luyện, ta tiếp tục luyện, ta sẽ luyện ra tinh hoa Thể Tôn, Á Văn, Thôn Phệ và mớ tạp nhạp của hắn"

Thằng này chỉ là Sơ Tiên, nhưng thân thể quái thai, hỗn tạp này luyện hóa cũng khá tốn kém đây, mỗi lá bùa đều làm từ phép tắt và máu do ta tạo ra mệt thấy mịa"

Có thằng nào vào đây mà thoát được đâu, cứ từ từ rồi ta nướng hết.

Ngọn lửa từ những lá bùa này kỳ lạ, không đốt cháy trang phục, cũng chẳng cháy khét thân thể, cũng chẳng nóng. May mà Đại Du bất tỉnh, chứ còn tỉnh thì sẽ phải cảm nhận. Nội thể như đang bị hàng nghìn sóng năng lượng như con dao cắt từng mảnh nhỏ, từ từ và chậm rãi.

Sáu giờ chín khắc trôi qua. Lúc thân thể Đại Du như có vạn mũi kim cầu vồng, chực chờ đâm xuống theo lệnh của lão.

"Làm phát cuối nào"

"Đâm chết mọe mày đi"

Theo lệnh lão, hàng vạn mũi khí tụ lại bảy cây kim bảy sắc, đâm thẳng vào người Đại Du.

"Tách"

"Tách"

"Tách"

...

Sáu mươi chín tiếng tách vang lên. Lão đạo sĩ trợn mắt há mồm.

"Cái nồi gì thế này?"

Tinh hoa ở đâu chẳng thấy, chỉ thấy Đại Du vẫn còn nguyên si. Hắn chỉ rùng mình một cái như đang gặp ác mộng. Hé hé đôi mắt, Đại Du nhìn thấy lão đạo sĩ, hắn thấy đạo sĩ đứng trân trân nhìn hắn, hại lại tiếp tục rùng mình"

"Lão già kia, giết thì giết ta đi, nhìn ta bằng ánh mắt thèm muốn đó làm gì, hay lão là kẻ biến thái, nam nữ không tha, tổ cha lão, định hiếp rồi giết ta hả?" - Đại Du la oai oải, gồng mình giãy giụa, éo tin được lại rơi vào cảnh này.

Chát.

Lão lụm ngay chiếc dép, ném thẳng mặt Đại Du, chìa ngón tay thối lên chửi rủa.

"Nhãi con, tuổi tác còn non mà cái mồm như cái hậu môn. Nhóc con, nói cho ta biết, ngươi còn bí ẩn gì, vì sao lại hấp thụ hết linh lực luyện hóa của ta"

"Lão già, việc của lão làm, làm sao ta biết, mắc mớ gì hỏi ta, ngươi là đang giết ta mà, ngáo à"

"Láo thật"

"Lão mới là láo"