Chương 170: Luyện hóa man rợ

Lão đạo sĩ này mạnh và lại có hiểu biết.

Và đích thực lão đạo sĩ này đang đánh mà như đùa bỡn hắn, như mèo đùa với chuột. Có lẽ hòn đảo nhỏ giữa dòng sông lớn này là nơi trú ngụ của lão. Lão là tu giả sống ở nơi đây. Nơi hắn sống có lẽ là dưới lòng đất, và cục đá bự kia là cánh cổng. Còn Đại Du đích thực đã phá nhà phá cửa của hắn. Lầm lỡ thôi mà, già rồi còn tính nóng như kem, ai nể được chứ.

"Thằng khốn nạn, chống cự được nữa không, không thì trăn trối đí" - Lão già mặc hầm hầm, lão vừa bực vừa chỉ tay về phía tảng đá, ý chỉ tội lỗi.

"Con mẹ lão"

Chuyện Nhất Âm chưa vơi, lại đụng cái chuyện đen đủi với lão đạo sĩ này, tâm tình Đại Du rơi vào kích động. Khí tức giận là lúc con người ta ngu nhất và thích thể hiện nhất. Hắn biết, nơi bí cảnh này không có kẻ nói đùa, lão đã bảo trăn trối nghĩa là lão muốn giết hắn. Trăn trối con mịa gì chứ, có thân thiết và quen biết đâu mà trăn với chả trối. Rõ ràng là đùa bỡn hắn rồi.

Phừng.

Phừng.

Chỉa ngón tay thối về phía lão đạo sĩ, hắn mệt nhọc đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, có bao nhiêu sức thì hắn chơi hết cú này, kể cả tự bạo. Trái tim hắn đập thình thịch, Tôn giả Huyết Tộc biết hắn định chơi liều cú cuối. Tôn giả cũng không thể xuất ra bảo vệ hắn nữa, vì như vậy cao tầng sinh vật kia sẽ xổng chuồng. Tôn giả chỉ thầm trách, đã giao phó trọng trách đi tìm di thể Vô Cực Chân Vị cho thằng nhóc đen đủi, liên tục gặp rắc rồi đến tính mạng này thôi. Ôi nhân sinh.

Hắn cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm lên.

Hắn nắm chặt đoản đao màu máu.

Cả người hắn tỏa ra hoa văn Ác Văn Siêu Thuật.

Hắn kích phát toàn bộ lực lượng trong cơ thể. Sáu mươi chín vòng xoáy thiên phú Thôn Phệ hiện ra, bao vây lấy hắn. Ác Văn Siêu Thuật dung nhập Thôn phệ, quỷ dị vô cùng. Quả thật là một cảnh tượng rùng rợn và hùng vĩ. Xung quanh hắn, từng cành cây ngọn cỏ bị hút sạch sinh mệnh, càng ngày càng lan rộng.

Đại Du chỉ tay về phía lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ đứng trân trân nhìn hắn, rồi tặc lưỡi:

"Tà ma, ba giả ba la mi, chết mọe mày đi"

Sáu mươi chín lá bùa xoay quanh lão đạo sĩ. Sáu mươi chín vòng xoáy Thôn phệ xoay quanh Đại Du.

Nhìn khí thế của Đại Du hùng hồn, ác liệt vô cùng. Mà lão đạo sĩ kia, dửng dưng như không.

Đại Du dốc hết sức lực, xuyên không phát cuối, dịch chuyển đến gần ngay lão đạo sĩ. Sáu mươi chín vòng xoáy bao vây lấy lão, âm thanh rét rét như máy cưa vang lên chấn động, lực lượng cuồng bạo tỏa ra khắp nơi. Pháp trận như cái chum chụp hòn đảo nhỏ mà lão đạo sĩ bố trí rung lên kình kịch, nứt vỡ như kính. Toàn đảo bị san phẳng lì. Ánh sáng chói lóa khắp nơi.

Chẳng biết lão đạo sĩ này cấp bậc tu giả thế nào, dưới lực lượng cuồng bạo của Đại Du, từng lá bùa của hắn bị ăn mòn, bị thôn phệ từng tí một. Râu tóc của hắn bay tung tóe trong lực lượng cuồng bạo. Da dẻ lão trở nên nhăn nheo như già nua thêm mấy tuổi.

"Sát" - Đại Du hét lên một tiếng với khí thế ngút ngàn, quả này lão không chết thì hắn đi đời thật rồi.

"Sát mẹ mày, ba giả ba la mi, chết mọe mày đi"

Lá bùa thứ sáu mươi chín rụng rời, bị thôn phệ hết. Đại Du nhìn lão đạo sĩ kia tuy có chút vất vả, nhưng có vẻ chẳng bị làm sao.

Hắn tuy không sao, nhưng Đại Du thì toe rồi.

Thanh Thượng Huyền Lục kiếm cùng đoản đao màu máu rớt xuống đất. Ánh mắt Đại Du trân trân nhìn lão đạo sĩ. Lão đã rút thanh đao ra khỏi vỏ, từ trên cao với khí thế mãnh liệt bổ xuống.

Binh.

Lão bổ xuống ngay đầu của Đại Du.

Đời thân trai bao nhiêu gánh vác

Mang trên vai biết bao ưu phiền

Chữ công chữ danh kéo theo cả đời

Đời người lắm lúc bơ vơ ai biết đâu chữ ngờ... Đời thế là hết. Ánh mắt hắn trở nên mờ tịt, rồi chìm vào giấc ngủ ngàn thu.

...

Khục khục, sát sát sát, ụ á lão... Cơ mê miên man trôi qua, hắn mơ màng tỉnh lại, sát ý vẫn còn, vô thức chửi rủa.

"Tỉnh lại à, tỉnh chi vậy?"

Giọng nói này hắn không thể quên được, là giọng của lão đạo sĩ chết tiệt kia.

Chưa chết, Đại Du thấy nóng đít nên giấc mình thoát khỏi giấc mộng ngàn thu. Qua bao lâu rồi? Cảnh vật xung quanh rất lạ, u tối, ẩm ướt như ở dưới lòng đất.

Đại Du hoảng hốt, hắn thấy mình đang bị trói hai tay hai chân trên thanh đao to tướng của lão đạo sĩ. Đầu và chuôi thanh đao được gác lên hai cái cháng ba.

Chưa kịp hoàn hồn, hắn xoay đầu nhìn xuống, Đại Du thấy lão đang đốt từng lá bùa dưới mông hắn, ánh lửa vàng chập chờn, từng dòng từng dòng khí màu đỏ tỏa ra từ lá bùa rồi xông đến mông hắn.

Đây là?

"Con mẹ lão, lão đang nướng ta ư?" - Đại Du hoảng hốt, tư thế của hắn bây giờ, khác gì con lợn bị treo lên trên bếp lửa để quay cho chín chứ.

"Chửi cái gì? Tỉnh lại làm gì? Ngủm luôn có phải hay hơn không?" - Đáp lại lời Đại Du, là âm thanh chậm rãi của lão đạo sĩ.

"Con mẹ lão, lão có còn nhân tính hay không? Giết thì giết, sao còn đem ta nướng lên để ăn thịt hả?"

Đại Du vùng vẫy theo bản năng, muốn thoát khỏi trói buộc. Xưa kia, hắn đã từng xem phim kinh dị về những bộ tộc man rợ. Người trong tộc chết bị nướng thành thức ăn. Người ngoại tộc đi lạc vào cũng bị bắt rồi nướng thành thức ăn. Kinh tởm vô cùng. Cái kinh tởm nhất, bây giờ lại rơi trên người hắn.

"Nhân tính? Ta có chứ?" - Lão đạo sĩ vẫn âm trầm trả lời.

"Có cái con mẹ lão, có thì sao lại nướng đồng loại lên ăn hả, lão cũng là nhân tộc, ta cũng là nhân tộc đấy"

"Bậy à, ta đâu có nói là ăn ngươi. Ta là ta đang luyện hóa thân thể của ngươi để đem đi trao đổi với đám sinh linh kia thôi. Chuyện này bình thường, ta làm hoài. Chỉ tại tên nhãi ngươi ngu dốt nên vướng vào ta thôi. Ngươi, rất quái dị, vòng xoáy thôn phệ kia, từ đâu mà có, ngươi là con lai giữa cao tầng sinh vật và nhân tộc ư?. Nếu thế càng tốt, càng quái dị, trao đổi với đám sinh linh kia càng hời"

Lão đạo sĩ cười khà khà khoái chí.

"Con mẹ lão, con mẹ lão..." - Đại Du chửi điên cuồng, thân thể hắn bắt đầu nóng rần rần. Nhịp tim đập kình kịch. Tôn giả Huyết tộc trong tim cảm thán vô cùng. Bây giờ thả cao tầng sinh vật ra thì chết cả đám, không thả thì cũng chết cả đám.

"Chửi cái éo, ai bảo ngươi tỉnh lại làm chi, ồn ào quá độ. Nếu luyện hóa không cần giữ nguyên thân thể, thì ta cho ngươi một mũi tên đi đời rồi, ở đó mà lắm mồm"

Nói xong, lão đạo sỹ cầm một mũi tên bạt lên, điên cuồng chộ xuống người hắn. Hắn càng chộ, Đại Du càng chửi. Chửi được sáu mươi chín lần, thì Đại Du lại bất tỉnh. Hắn đã hết sức đối kháng, còn lão đạo sĩ này tuy già nhưng vẫn mạnh mẽ vô cùng.

Đời thế là hết. Chết một cách man rợ.