Chương 169: Ba giả ba la mi, chết mọe mày đi

Chết tiệt, con đàn bà chết tiệt.

Ám ảnh, chuyện bị hiếp dâm bởi con đàn bà lực lưỡng Nhất Âm kia sẽ ám ảnh hắn cả đời. Hắn nhất định sẽ giết ả. Danh dự nam nhân của hắn và thằng nhỏ đã bị bôi nhọ rồi a.

Chẳng biết qua bao lâu, cảm giác lành lạnh làm hắn tỉnh lại nhưng đau nhức vãi nồi bởi vô số vết thương. Thân thể mang di truyền Thể Tôn Tinh đang dần giúp hắn hồi phục, mãi sau này hắn mới biết vì sao hắn có tố chất đó. Âu rằng nếu không có nó, hắn đã banh xác từ đời nào rồi, có lẽ là đã chết dưới mũi kiếm của Bích Hà Nguyên Hà năm nào.

Quan sát, hắn thấy mình đang nằm chình ình trên một đống bùn lầy nhơ nhớt trên một đảo bé nhỏ giữa lòng hồ rộng lớn. Ngẫm lại lúc hắn dùng Tinh Diệu loạn xạ, xuyên không tứ lung tung, không rớt xuống nước là may mắn lắm rồi.

Ngồi trên mỏm đá ven sông, hắn nhặt vài viên đá rồi ném, rồi đếm xem nó nhảy được bao nhiêu bước. Ánh mắt nhìn xa xăm vô định. Miệng liên tục chửi rủa thế thái nhân tình.

Nơi âm u này làm tâm tình vốn chán nản lại càng thêm bực bội. Hướng ý thức vào hệ thống, hắn thấy Vô Linh đang ngủ chảy cả nước dãi, lại càng bực bội.

"Vô Linh, gà gáy rồi dậy đi" - Đại Du uể oải hướng ý thức vào hệ thống nói chuyện với cái linh trí vô dụng chỉ biết ngủ này.

"Oài, dậy có làm được gì đâu?" - Vô Linh chẳng thèm mở mắt, chỉ trở mình lẩm bẩm.

"Người đã từng là Thần, chẳng lẽ không làm được việc gì?"

"Làm gì là làm gì, ta chỉ là một mảnh tàn hồn, lại còn khiếm khuyết về trí nhớ, mỗi lần nhớ là mỗi lần đau đâu, kiếp ta cũng khổ lắm chứ bộ, đâu như ngươi, chơi hết em này đến em nọ, bất chấp ngoại hình"

"Dẹp mọe đi, cà khịa cái éo, ta muốn giết con mụ Nhất Âm kia, hừm"

"Vậy thì đi mà giết, ta chịu"

"Mệt mỏi khi nói chuyện với ngươi, ngươi nói nơi này là mộ địa, ý là gì?"

"Ta đoán vậy thôi, trúng sai thì ta chưa biết. Đâu phải chuyện gì cũng nhìn thấy mới biết là cái gì. Cảm tính cũng có thể cảm nhận mà. Nói xong chưa, ta cần đi ngủ"

"Xong"

Đại Du bực mình.

Hắn cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm lên, chém lia lịa về phía mặt hồ, vài con cá và có cả linh thú dưới nước xui xẻo bị hắn chém chết.

Hắn cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm lên, chém lia lịa về rừng cây trên đảo, cả đống chim chóc hay thú rừng, linh thú gì đó bị hắn chém chết.

Chém, chém, chém... Bi Bi và Lị Lị không biết sống chết ra sao, hắn ngồi một xó nơi đây thì có giá trị gì. Giờ, hắn gây nên động tĩnh, vừa muốn có tu giả nào đó phát hiện ra hắn. Dù bị bắt thì còn có cơ hội đi đến cái rương kia, chứ giờ ở đây biết đến khi nào. Mà hắn cũng sợ, sợ bọn tu giả kia thấy hắn sẽ bắt hắn, giết hắn, tệ hơn là hấp diêm hắn.

Ó ó ó

Ét ét ét

....

Vô số sinh linh đang sống yên ổn ở hòn đảo này, vì sự bực bội của hắn mà dính kiếm bỏ mạng oan uổng, kêu lên thảm thiết. Đoạt Tinh Kiếm thì hắn đã thành thuật rồi, dù chém bậy bạ cũng đủ sức hủy diệt cả hòn đảo nhỏ này a.

Chém.

Kinh kinh... Hắn chém trúng cái gì đó, nhìn rõ thì là một khối đá bự nằm chính ình giữa hòn đảo. Bảo vật chăng, Đại Du tự hỏi. Hắn đã là Sơ Tiên, thứ tầm thường sao chịu nỗi lực công kích của hắn chứ.

Kinh kinh. Đang buồn thì có tí niềm vui, Đại Du tiếp tục chém. Theo hắn đoán thì bên trong hòn đá này chắc chắn chứa cái gì đó. Giống như phỉ thúy nằm trong đá thô vậy.

Quả nhiên là hiệu nghiệm, sau sáu mươi chín nhát chém, hòn đá to vỡ tung, một cái bóng từ dưới đất bay lên, một tiếng chửi xe vang vọng khắp trời.

"Thằng khốn nạn, mày là kẻ nào lại rảnh rỗi đí phá nhà phá cửa của tao hả, đệch mẹ mày chết đi?"

"Ơ..."

Đại Du ngơ ngạc kêu lên một tiếng khi nghe tiếng chửi thấu hai lỗ tai. Bảo vật đâu? Hắn đã quan sát kỹ cái hòn đảo bé tí, hoang vu này rồi, có bóng dáng tu giả nào đâu, tự dưng lòi ra một lão già râu ria xồm xoàm, lông mày lão vừa dài vừa rậm vừa hếch lên trên. Trán lão hói, tóc dài, búi lên trên đỉnh đầu. Bộ dạng lão ta đang căm tức, vô cùng hung dữ. Lão này chắc cũng là tu giả rồi, sau lưng đeo một thanh đao to tướng và hộp đựng mũi tên, trước ngực một cây cung vàng chóe. Vừa nói vừa nhìn về phía Đại Du, hai tay lão chấp trước ngực, ngón giữa và ngón áp cái bàn tay phải chỉa lên, nhìn chẳng khác nào đạo sĩ niệm chú.

"Ba giả ba la mi, chết mọe mày đi"

Đại nạn tới rồi. Tên đạo sĩ này nóng nảy quá đi thôi, chưa làm quen chi đã đánh. Đại Du biết, nơi đây kẻ nào cũng là kẻ mạnh, chỉ có hắn là kẻ yếu. Đối kháng là ngu dốt, bỏ chạy là thượng sách. Cảm nhận uy áp khủng bố từ chiêu thức niệm chú của lão đạo sĩ già. Hắn vội vàng dùng Tinh Diệu xuyên không bỏ trốn, trốn sang bờ bên kia, trốn khỏi hòn đảo này.

Chẳng biết thế nào, hắn đâm vào một bức tường như cái chum chụp lấy hòn đảo này. Rõ ràng lúc xuyên vào không có, giờ thì nơi này đã bị lão đạo sĩ bày binh bố trận rồi. Hắn mạnh cỡ nào mà Tinh Diệu cũng không thể xuyên qua được chứ. Đại Du đụng vào bức tường trong suốt, lập tức cái chum sáng lên vàng chói. Trăm vạn chữ nét vẽ như bùa tỏa ra khắp nơi. Rồi tất cả cuộn lại như mũi tên lao tới chụp lấy hắn.

"Xuyên không ư? Ba giả ba la mi, chết mọe mày đi"

Lão đạo sĩ phoắn lại trước mặt hắn, tiếp tục thi triển bùa chú. Hoảng quá, Đại Du lại dùng Tinh Diệu xuyên không, hắn xuyên tới đâu cũng không thoát khỏi hòn đảo này. Hắn xuyên tới đâu, đạo sĩ liền ở đó, mà đạo sĩ ở đó thì mũi tên quỷ dị kia cũng ở đó.

"Sơ Tiên nhãi ranh, Ba giả ba la mi, chết mọe mày đi"

Xoẹt, Đại Du đã xuyên không tới lần thứ sáu mươi chín, linh khí không gian liền suy kiệt không còn một mống, xuyên con mọe gì nữa.

"Lão già, ức hiếp người quá đáng, người có bùa chú, tưởng ta không có sao, "Tử vong", hiện.

Đại Du làm màu bắt chước lão, chấp tay niệm chú. Có chết cũng phải khịa lão già này mới được. Ký tự Tử Vong xoay chuyển, đối kháng với con rồng đang lồng lộn kia, phút chốc san bằng cả hòn đảo này, thế mà pháp trận lão đạo sĩ bố trí chỉ rung nhẹ một cái, rồi lại tiếp tục hóa rồng đuổi theo hắn.

"Hư Thư, chó ngáp phải ruồi ư, lượm được đồ ngon ư, thì sao? Ba giả ba la mi, chết mọe mày đi"

Lại vài mũi tên phóng tới, lại vài ký tự Tử Vong xuất kích, bên trong cái chum pháp trận, bụi bay mù mịt chẳng thấy đường nữa rồi.

Đại Du chỉ thi triển được vài chiêu đã không còn thi triển được nữa, nói cho cùng, sáu mươi chín mảnh Hư Thư thần bí kia tuy bá đạo, nhưng hắn còn lâu mới nắm, mới viết đủ tất cả ký tự, mới nắm được sức mạnh này.

Lão đạo sỹ này, là ai mà biết đến Hư Thư chứ?