Chương 168: Búp bê sinh linh

Đối với Nhất Âm, sự kháng cự của Đại Du chỉ tăng thêm tính kích thích từ mỗi lần giao hoan mà thôi. Dù Đại Du lề mề chẳng dùng roi vọt để quất ả khi chơi, nhưng như thế này chẳng khác bạo dâm sức mạnh là mấy. Đấy là nghề, là sở thích, là đam mê của ả ta. Đối với ả, tấm thân ả cho dù thô kệch chẳng mỹ miều như ai thì không được thõa mãn ân ái hay sao, thiên đạo ở đâu?

Nghe được câu nói lọt của Đại Du, Nhất Âm thỏa mãn ôm ngực thở phì phò, cuối cùng chym cũng chịu bay vào lồng.

Nữ nhân mà, làm bao nhiêu việc chưa chắc đã biết mệt, nhưng chửi nhau, bực tức một hồi sẽ mệt.

Mệt thì làm gì?

Mệt thì ả ta tự lột sạch đồ ra, chứ chờ thằng kia động tay chắc còn khuya, rồi ả nằm chàng hảng trên mặt đất, hai đầu gối co lại rồi bành háng ra khiêu khích. Kiểu như "Đỹ đực, đây, ta mời người xơi". Hai mắt Nhất Âm mơ màng chờ đợi sự sung sướng sắp đến, hé hé nhìn Đại Du mà trong lòng phê phải biết.

"Nhanh mẹ mày lên"

"Ta bực rồi đây, người mà chơi không sướng được ta, không bạo dâm ta, ta sẽ giết ngươi, giết chết ngươi, ta mặc kệ cái tên béo ú Kinh Thiên có dặn dò phải ưu tiên giữ lại mạng sống cho ngươi"

Nơi đây âm u, ánh sáng íu xìu, đã vậy Đại Du còn cố nhắm mắt đưa ciu, nên chẳng nhìn ra thân thể ả ta ra sao, con sò đó bự và nhiều lông đến thế nào. Hắn thầm nhủ, đời là bể khổ, đường đời muôn vạn lối, đằng nào cũng sẽ gặp những chuyện không làm không được, mà làm cũng không xong.

Những lúc như vậy, thần kinh như đứng hình, chỉ có bản năng sống là cứ tiếp tục.

Nuốt cả ký hạt bắp vào mồm để lấy tinh thần dục vọng. Tích tắc hắn "Á" lên một tiếng thê thảm. Ciu hắn vốn bị Nhất Âm bạo hành, bây giờ phải chịu cưỡng bức ngổng lên, xốc đột ngột nên đau đớn làm đầu óc hắn choáng vàng.

Chưa bao giờ hắn chơi gái mà đau vãi nồi như thế này?

Đại Du lọ mọ tiến lại gần Nhất Âm, hai tay quờ quạng trong màn đêm giá lạnh.

"Nhanh mẹ mày lên"

Nhất Âm lại gào rú, ả ta chẳng thể nào ưa mấy thằng nam nhân lề mề thế này, mất hết cảm xúc.

Ả ta bực bội, vươn tay nắm lấy con ciu tội nghiệp của Đại Du đưa thẳng vào nơi thâm sơn cùng cốc của ả.

Ả ta bực bội, nắm lấy mái tóc của Đại Du rồi giộng đầu hắn xuống, đưa đến ngay ngực của ả, dí cái miệng của hắn vào bộ ngực cứng và lực lưỡng của ả.

Ả ta bực bội, một tay nắm lấy sau lưng Đại Du, cứ thế đưa ra đẩy vào.

Ả ta bực bội... biến Đại Du thành cái sếch toi sống cho ả thỏa mãn.

Dưới sự mạnh bạo của Nhất Âm, Đại Du liên tiếp phải trải qua khổ sở hoan lạc. Miệng hắn bị dí hết chỗ này đến chỗ khác, ciu hắn di chuyển với tốc độ ánh sáng cũng không thoát được cái động thịt của Nhất Âm.

Hắn buông xuôi... mặc kệ ả ta muốn làm gì thì làm.

Một ngày đẹp trời nào đó, hắn sẽ giết con mụ này theo cách thê thảm nhất.

"Chán chẳng buồn nói, ngươi có là đàn ông không?"

"Không chủ động gì cả?"

"Chơi xong ta chém chết mi quá"

...

Hoan lạc tầm thường chẳng thể làm ả ta sung sướng. Bạo dâm đối với Đại Du cũng chẳng làm ả ta sung sướng. Nên ả vừa chơi vừa chửi cho sướng.

Đại Du cũng nản đến tận óc, biến hóa Ba Con Sâu đủ loại hình dạng gái góc, tưởng rằng đau quá ả ta sẽ bỏ cuộc sớm, nào ngờ càng biến thì ả ta càng sướng. Riết rồi ả ta thấy ciu hắn không biến hình nữa, ánh mắt hằm hằm nhìn Đại Du, tiện tay chố hắn mấy bạt tai làm hắn nổ đom đóm mắt.

Loại đàn bà gì lạ?

Ciu hắn lại phải biến hình. Của quý là của ôi mà.

Bên này là vậy, bên kia cuộc chiến giữa Bi Bi, Lị Lị và Bát Âm, Cửu Âm đang rơi vào giai đoạn khốc liệt. Thật tình thì Bát Âm, Cửu Âm chẳng muốn đánh đấm làm con mẹ gì cho mệt, lỡ chết thì sao? Cho dù là Thần, chết ở bí cảnh, thần hồn muôn kiếp chẳng thể hồi sinh chuyển thế được. Nhưng khi cuộc chiến đi vào giai đoạn cuối, hồn ma sắc dục mất khống chế, quấy nhiễu tinh thần Bi Bị và Lị Lị, khiến hai nàng điên cuồng liều chết cuồng chiến với đối thủ. Chỉ có hạ đối thủ, hai nàng mới trở về cứu Đại Du được, và chỉ có Đại Du mới có thể dùng bản lĩnh nam nhân làm hai nàng ổn định lại được.

Nửa canh giờ trôi qua, Nhất Âm rú lên một tiếng, chẳng biết ả ta đã thõa mãn chưa mà âm thanh thảm thiết đến như vậy, đến sói tru còn không bằng. Một dòng nước đục nhầy nhụa vừa chảy ra khỏi hang động thì Đại Du liền ăn ngay một đạp của ả, lăn lóc mấy vòng trên mặt đất thảm ghê gớm.

"Lần này tạm được, lần sau cố gắng phát huy hơn nghe chưa thằng đỹ đực, bà mày không nói đùa đâu?"

Còn lần sau nữa à, bà là đang đùa ta đó sao?

Trốn, hắn nhất định phải trốn, trước mắt chỉ có thể làm thế mà thôi.

Chợt hắn thấy Nhất Âm nét mặt thay đổi, nghiêm túc hẳn lên. Cường giả Đại Thần đỉnh phong này hiện lên một chút lo lắng và mong chờ.

Chợt, nhanh như chớp, ả ta lao tới chỗ Đại Du, đè hắn xuống đất, nằm chễm chệ lên thân thể chưa kịp mặt trang phục của hắn.

"Tha cho ta, mới vừa chơi xong giờ đòi chơi nữa, ta chơi sao nổi" - Đại Du tá hỏa.

"Chơi cái đầu cha mày, im mồm"

Nhất Âm chửi xong, liền lấy bàn tay thô ráp bịt mồm hắn lại. Một vùng năng lượng cực đại bao quanh hắn và Nhất Âm, như muốn tách biệt với thế giới bên ngoài.

"Cấm được ú ớ"

"Kinh Thiên đã từng nói, hắn là kẻ duy nhất thoát ra khỏi bí cảnh này, còn lại chết sạch. Vì cái gì chứ? Cái đó đến rồi đấy nhãi con"

"Bí cảnh này đến cùng là chí bảo gì ta không rõ, nhưng những sinh linh bảo vệ bí cảnh này là loại tồn tại quỷ dị vượt qua thường thức của tu giả"

Mịa, ta có nói gì đâu, nãy giờ toàn là ngươi nói à. Mà rốt cuộc là thứ gì. Có quỷ dị bằng cao tầng sinh vật hay không?

Theo tầm mắt của Nhất Âm, trên trời cao có một ánh sáng lấp lánh màu vàng đang rơi xuống. Một lát sau, lơ lửng bay qua bay lại trên chỗ hai người, như đang tìm kiếm cái gì đó.

Búp bê?

Thân hình bé nhỏ, ngắn chỉ bằng nửa mét. Mái tóc đen dài và cặp mắt to hơn bình thường. Cặp chân thon thon và cặp vếu bé nhỏ kia phát ra ánh sáng lấp lánh. Trên người búp bê dáng người này không mảnh vải che thân, chỉ có linh lực quỷ dị nào đó mà theo hắn cảm nhận, không phải là linh khí đang lượn lờ vây lấy thân thể búp bê.

Búp bê bé nhỏ đảo qua đảo lại tìm kiếm, rõ ràng đang tìm kiếm hai người. Loại sinh vật kỳ dị này là gì, mà đến Nhất Âm cũng phải rón rén.

"Khốn"

Bất chợt, Nhất Âm hét lên một tiếng, một lực lượng cường hãn phát ra từ ả, đem búp bê vây lấy, siết chặt. Hàng loạt cấm chế lung linh sắc màu được ả bố trí bao quanh búp bê. Loại lực lượng này nếu mà tóm lấy hắn, cho dù hắn có Tinh Diệu thì cũng chẳng thể trốn nỗi.

"Haha, bắt được ngươi rồi" - Nhất Âm hét lên sung sướng.

"Thằng nhãi, ngươi đừng tưởng ta thèm thuồng ngươi nhá, loại Sơ Tiên tép riu như ngươi, không xứng sờ vếu bà đâu, đừng nói là chơi. Chỉ có điều sắc khí của ngươi tinh thuần quá, là mùi hương quyến rũ để dụ dỗ sinh linh này tới"

"Chỉ cần ta thuần hóa được sinh linh này, nơi đây ta là bá chủ"

Haha.

Két... Ả ta chưa cười hết đợt, một tiếng két vang dài vang lên từ chỗ búp bê sinh linh. Cấm chế đang từ từ nứt vỡ hàng loạt. Để ý, hai mắt của sinh linh búp bê đỏ lét, từng sợi năng lượng quỷ dị hiện ra lượn lờ.

"Không thể nào" - Nhất Âm hai mắt trợn ngược, tỏ vẻ khó tin.

"Ta hao tâm khổ tứ, tu luyện sáu mươi chín loại cấm chế cấp Thần, chẳng lẽ không vây khốn được sinh linh này sao ta?"

"Khốn, tiếp tục khốn, nó thoát ra thì ai cũng phải chết"

"Ta..."

Ả ta định nói tiếp gì đó, chưa hết câu thì bị một lực lượng kỳ lạ phang đến, thân hình thô kệch của Nhất Âm lăn lộn ra sau mấy vòng. Cấm chế ả ta bố trí, hoàn toàn bị một sinh linh bé nhỏ phá giải. Đủ thấy sinh linh búp bê này nhỏ mà có võ rồi.

Nhất Âm điên cuồng lao tới, sống mái với sinh linh búp bê, một trong hai kẻ sẽ phải chết. Lực lượng xung kích cường đại tỏa ra tứ phía, lan đến bọn người Bi Bi và Lị Lị ở xa xa, vậy mà có thể làm cả bốn người liền bất tỉnh nằm lăn lóc.

Còn Đại Du ở gần ngay bên cạnh, hắn sẽ thế hào chứ?

Tất nhiên là hắn trốn mịa rồi. Ngay trong lúc sinh linh búp bê phá vỡ cấm chế, Nhất Âm đang cật lực chống đỡ sinh linh này. Một âm thanh từ hệ thống vang lên "Chạy", là tiếng của Vô Linh.

Hắn dùng tất cả linh khí có thể, Tinh Diệu thi triển xuyên không phóng vun vút, vậy mà đến khi hắn cạn kiệt linh khí, rơi tự do xuống đất, thân thể hắn nát như tương, vết thương vô số.

"Vô Linh, sinh linh kia là gì vậy?"

"Ta không biết, đoán chừng bí cảnh này có từ thời viễn cổ, những sinh linh có cánh kia là sinh vật từ thời viễn cổ, một khí tức cổ xưa hiện ra khi nó xuất hiện, làm sao chúng có thể sống tới bây giờ chứ?"

Ta không biết nên hỏi ngươi. Ngươi không biết lại hỏi ta. Chuyện đó cũng chẳng quan trọng, vì Đại Du đã nằm bất tỉnh nhân sự mất rồi.

Bí cảnh quá hiểm nguy, còn hắn thì quá yếu, hắn đòi đứng đầu con mẹ gì chứ. Hắn giờ đã hiểu, Kinh Thiên chấp nhận trò chơi của hắn, tặng hắn một nụ cười đểu, là vì sao rồi.