Chương 174: Để mị nói cho mà nghe

Hắn nhớ Kinh Thiên chỉ cho phép ba tu giả vào bí cảnh, hóa ra là nội ứng ngoại hợp tính toán cả rồi. Trong này giao chỉ tiêu thịt bao nhiêu, thì mở cổng vào bấy nhiêu.

Muốn tồn tại ở thế giới tu tiên giả này, những nguy hiểm của lôi đài, tranh chấp bảo vật, giành gái, thượng mã phong, đập chủ cướp hoa... làm sao sánh nổi với mưu mô của lòng người.

Thế giới hắn đã từng ở, dù sao cũng là xã hội thượng tôn pháp luật, con người cũng được bảo vệ. Kẻ ác thì bị xử tử, bị tù, bị phạt, âu cũng là cách thức con người tự bảo vệ nhau để những kẻ ngu mà hay nóng biết dè chừng.

Còn nơi đây, trai hiếp gái, gái hiếp trai, mạnh hiếp yếu, thằng nào còn sống thằng đó là chứng minh cho sự tồn tại của chân lý, đúng sai đâu ai quan tâm. Ai muốn trả thù thì xin mời, không có cản.

Kinh Thiên là đệ ruột của đạo sỹ Yến Xích Hà. Yến Xích Hà cũng chỉ là nô bộc của đám búp bê sinh linh hay còn gọi là Tinh Linh theo lời thầy trò hắn nói.

Mà đám búp bê sinh linh này cũng chỉ là một loại tồn tại gì đó, người không ra người, linh hồn không ra linh hồn, là sản phẩm không phải từ háng chui ra.

Tinh Linh kia, là những sếch toy mini do trùm cuối tạo ra, trùm đó gọi là Lão Lão, nghe thôi chứ không rõ dáng dấp ra sao, gọi là lão thì chắc cũng già quắn cú đế. Kinh dị hơn, Lão Lão là kẻ tồn tại từ thời hồng hoang, thời của Tinh Diệu, Truy Thiên.

Sáu trăm mươi chín năm một lần, Lão Lão thức giấc, cũng là lúc bí cảnh mở ra.

Lão Lão ngủ nhiều, tỉnh dậy thì thấy đói, đói thì lệnh cho nô bộc luyện hóa tu giả làm thức ăn cho ấm bụng.

Nguy hiểm là vậy. Nhưng với đa số tu giả, ngồi không thi không chịu được, phải đi kiếm thiên tài địa bảo. Một phát lên mây, còn hơn vạn phát xuống hố. Mù quáng, bất chấp nguy hiểm nên tâm trạng đâu để ý chuyện lừa lọc. Lỡ thằng nào yếu yếu bị mình ăn hiếp, nó lên được cơ duyên, nó không thông lại mới là lạ.

Kinh Thiên: "Sư phụ, tìm ta có gì thì nói mịa đi. Đệ tử tự nhận, trí tuệ thâm tàng đến mấy, cũng không thể đối trí với loại cố chấp, trơ trẽn như sư phụ"

Yến Xích Hà bước sang một bên, lấy tay chỉ chỉ Đại Du: "Đệ tử của ta, phải gọi là gừng càng già càng cay. Mày quen nó à?"

Bên kia màn hình, một tiếng cười kinh thiên động địa vang lên. Theo nhịp điệu, từng thứa mỡ rung rinh. Kinh Thiên thấy Đại Du đang bị sư phụ trói để luyện hóa.

"Đại Du, tưởng thế nào. Giờ đã tin lời ta chưa. Cái gì gọi là kẻ đứng đầu bí cảnh chứ. Cái gì gọi là trò chơi với ta chứ. Loại khôn vặt như ngươi, chết dưới tay ta quá nhiều rồi. Tiếc cho ngươi, ta ở đây nghĩ rằng, ngươi sẽ bị tu giả nào đó đánh chết. Thế nào vừa vào đã gặp ngay sư phụ ta thế. Quá đen cho cuộc tình"

"Kinh Thiên, rốt cuộc ngươi đã làm gì Chi Chi?" - Đại Du nghiến răng kèn kẹt.

"Ta chẳng làm gì cả, là nàng ta tự nguyện, haha"

Đáp lời Đại Du, là tiếng cười vang dội, và những cú bóp vào hai vếu, hai mông của Chi Chi.

"Bố láo, Tôn giả mà trước mặt một Sơ Tiền, không dám nói thật sao?"

"Ơ cái thằng này, ta là ta nói thật mà, chỉ tại ngươi quá ngu mà thôi"

"Ngu, ta thừa nhận ta ngu, mà ta ngu chỗ nào?" - Đại Du bức bối hét lớn, rõ ràng là tên này dùng mưu hèn kế bẩn, mà là kế gì? Chẳng phải Chi Chi thà tự bạo, chứ nhất quyết không rơi vào tay con heo này sao?.

Đối diện với thần thái Đại Du, hắn càng cười điên cuồng.

"Haha, mày ngu thật, nể tình ngươi là một phần trong tính toán của ta. Im mồm lại đi, để mị nói cho mà nghe"

"Haha, kẻ nào cũng có đầu óc, có thể suy nghĩ và tự cho rằng đã thấu suốt mọi chuyện. Ngươi là điển hình. Ngươi chỉ như con kiến chạy loanh quanh trong cái mâm mà ta đặt sẵn đó thôi. Im mồm lại đi, để mị nói cho mà nghe"

"Haha, ta..."

"Im mẹ cái mồm mày đi, không nói thì cút, ta còn phải luyện hóa hắn" - Yên Xích Hà phát bực, hét thẳng vô mặt Kinh Thiên.

Nói nhiều vãi.