Chương 164: Mồi ngon thì kiến bu đầy

Chuyện căng thẳng tạm thời qua đi, bốn người lại tiếp tục tiến về phía trước. Di chuyển liên tục sáu canh chín khắc, một ốc đảo rộng lớn, xanh mướt, núi non trùng điệp, rộng cả vạn trượng hiện ra phía xa xa trước mặt, đối ngược với quang cảnh phong hóa của sa mạc.

Thật là.

Nơi tốt đẹp nhất phải dành cho kẻ mạnh nhất, đó là Kinh Thiên.

Đại Du đột nhiên dừng lại, ánh mắt hướng về Chi Chi như muốn nói điều gì.

"Sao phải dừng lại, ngươi nhìn ta có ý gì?" - Chi Chi lên tiếng hỏi, tới bây giờ, nàng cũng chưa biết rõ cái tên Sơ Tiên quái thai này kỳ bí như thế nào. Sơ Tiên đối với nàng chỉ là rác rưởi, nhưng thằng Sơ Tiên này thì khác, bí hiểm hơn cả đàn bà.

"Lời trăn trối" - Đại Du thở dài nói ra.

"Ta hiểu. Vào bí cảnh, nơi đó toàn là Thần, ngươi muốn trốn cũng không được, muốn còn sống cũng không được, nói chi là người đứng đầu. Người quỷ dị, nhưng ngươi không có mạnh mẽ. Ngươi không bao giờ giết được Thần đâu" - Chi Chi cúi đầu, còn đường phía trước không có một tia hy vọng.

"Vả lại, ta cũng muốn biết, vì sao ngươi có thể diệt được cao tầng sinh vật?" - Chi Chi nói lên nghi ngờ lớn nhất trong lòng đối với nam nhân này.

"Cô nghi ngờ ta ư? Cô nghi ngờ đúng rồi đấy. Nói thẳng ra thì một Sơ Tiên làm gì có cửa để giết cao tầng sinh vật. Giết được, đều là mượn lực của kẻ khác, ta cũng chỉ là kẻ ăn hên, là con rối của kẻ khác mà thôi. Dù là cái lần Sơ Linh diệt Tiểu Thần cũng vậy" - Sắp đi vào cửa tử còn giấu mịa gì nữa.

"Ngươi toàn đụng độ quái thai, mà còn sống đến bây giờ, là may mắn, hèn chi tự tin đến vậy. May mắn cũng là một loại sức mạnh, lại là sức mạnh lớn nhất" - Chi Chi cũng chẳng hỏi thêm, chuẩn bị bay về phía trước.

"Chi Chi, cô hận ai?"

"Một nam nhân phụ bạc, hắn yêu ta, vậy mà hắn biến ta thành đồ chơi, đem dâng cho nhiều kẻ khác, để mưu cầu mục đích của hắn"

"Ta cũng đoán được là như vậy. Gặp ta, ta cũng hận. Kẻ đó là ai"

"Nói với ngươi thì có giá trị gì? Ta cũng không cần ai chia sẻ nỗi lòng. Đằng nào ngươi cũng chết trong bí cảnh mà thôi, không cần tò mò quá"

"Ta sống được đến từng này, ta tin lần này ta sẽ sống được tiếp. Một ngày nào đó, nếu cô không còn, nếu ta đủ mạnh, sẽ giúp cô trả thù"

Haha...

Chi Chi ôm bụng cười điên cuồng. Lần đầu tiên trong đời thấy sức mạnh của niềm tin nó lớn đến vậy. Tên này đang thực sự tin hay là hoang tưởng.

"Giờ này, hắn có lẽ đã là Tôn giả đỉnh phong. Hắn tên Hư Danh, hiệu là Thần Tăng. Tầm như Kinh Thiên, chả là cái thá gì so với hắn. Ta đã nói ngươi biết một lần, cái gọi là thiên phú Tước Đoạt, là thiên phú bá đạo của hắn. Hắn thâu tóm các loại thiên phú của tất cả tu giả mà hắn cần. Hắn bảo, sứ mệnh của hắn là kẻ mạnh nhất tu giả. Hắn bảo, hắn có vạn mỹ nhân, nhưng hắn chỉ yêu ta nhất, nên hắn sẽ không tước đoạt thiên phú của ta. Hắn nói láo. Rốt cuộc ta cũng chỉ là đồ chơi trong tay hắn. Chỉ vì thiên phú khi xưa của ta... huhu"

Khóc, lần đầu tiên hắn thấy Chi Chi khóc. Còn hắn nghe thế đủ hiểu rồi. Thiên phú của nàng là gì nữa, hắn cũng chẳng muốn biết. Hắn hiểu rằng, cái tên Hư Danh Thần Tăng kia, ắt hẳn là loại đầu trọc đam mê nữ sắc. Cho dù là Vương Nữ, sợ rằng hắn cũng chẳng ngán, vậy mình là cái rác rưởi gì mà đòi đem băm hắn ra trả thù cho Chi Chi.

Nam nhân, là loại động vật ảo tưởng nhất.

Vả lại, nhân sinh muôn vạn lối, mỗi người mỗi cảnh, lối nào cũng rẽ vào, chuyện gì cũng muốn làm tới cùng, thì chỉ có thể lạc đường.

Bốn người lại tiếp tục tiến tới trung tâm ốc đảo.

Ốc đảo rộng lớn bao la, suối chảy róc rách, không khí mát mẻ trong lành. Tu giả ở đây đông như kiến. lơ lửng trên không, đợi lệnh xuất phát. Khi bọn Đại Du đến, tất cả đều quay ngoắt cái đầu, tất cả đều tập trung nhìn về phía Đại Du. Nhìn về cái tên đang trùm cái áo khoác đen.

Nơi đó, phát ra âm thanh mê loạn của nữ nhân, cử chỉ lộ liễu thanh thiên bạch nhật giữa chốn đông người.

Lị Lị và Bi Bi lại lên cơn rồi. Hai nàng cứ thế tung hoành đôi bàn tay ngọc ngà trên thân thể hắn, luồn thẳng vào trong cái áo khoác màu đen mà sờ mó thằng nhỏ hắn. Đôi môi ngọt ngào không ngừng rê ra từ đầu tới chân Đại Du. Thân thể hai nàng lấp loáng, lộ ra từng đường nét, làn da.

Hai nàng, như con thú lụy tình, mất lý tính, quấn quýt hắn không ngừng.

"Đó chẳng phải là Bi Bi và Lị Lị thuộc dong binh đoàn của Chi Chi Đại Thần đỉnh phong sao? Bình thương kênh kiệu, giờ sao dâm loạn thế kia" - Tên Cửu Âm, lúc trước đòi bao phòng cho Đại Du lên tiếng.

"Chính hắn, là cái tên dị thể không gian đó"

Đám đông lại sôi nổi hẳn lên, bàn tán xôn xao. Vừa xem cảnh nóng, vừa chảy nước miếng. Dị thể không gian, vào bí cảnh thì ưu thế ngút ngàn rồi. Hèn chi Chi Chi thủ lĩnh dâng hai thủ hạ cho hắn. Hắn muốn bóp, muốn sờ, muốn chơi lúc nào cũng được.

Nữ nhân nơi đây tuy nhiều, nhưng dong binh đoàn Chi Chi là đối thủ, chơi kẻ thù nó sướng hơn chơi gái nhiều lắm à.

"Im mồm hết cho ta" - Một tiếng hét từ đâu vang lên, không thấy mặt người hét, nhưng ai cũng biết đó là Kinh Thiên.

Kinh Thiên vốn chướng tai gai mắt với Đại Du, lần đầu tiên Tôn giả như hắn, lại phải để ý một kẻ rác rưởi là Sơ Tiên. Hắn cứ nghĩ rằng Lị Lị và Bi Bi đã bị hồn mà sắc dục của hắn làm mất khống chế, đã tự bạo banh xác rồi. Thế đách nào, hai đứa con gái đó vẫn còn sống, lại bám lấy thằng nhãi kia như đỉa đói.

Vậy chẳng khác nào, mình làm không công cho nó à. Ân ái trước mặt mình, khác nào khiêu khích mình. Thằng này được.

Nhưng nó làm cách gì để hóa giải hồn ma sắc dục? Hắn có thực sự là Sơ Tiên?

Tên này, không thể sống, nếu nó mạnh lên, ắt hẳn sẽ tìm cách luộc mình.

Tên này, nếu sống, cũng phải chịu sự không chế của ta, ta muốn xem, bên trong hắn, rốt cuộc tồn tại cái quỷ quái gì?

"Tụi bay nghe đây, sáu canh chín khắc nữa, bí cảnh sẽ mở. Nhiệm vụ lần này, là tiến vào điểm tận cùng của bí cảnh, tiến đến mộ địa, tìm ra và đoạt lấy tất cả mọi thứ nơi đó mang về cho ta. Tùy theo bảo vật, tương ứng với lệnh bài được thưởng"

"Tụi bay nghe tiếp đây, tên kia là Đại Du của dong binh đoàn Chi Chi, ta muốn hắn sống không bằng chết. Kẻ nào gặp hắn, hãy cho hắn ăn hành. Chớ giết hắn, chỉ cần giữ mạng hắn, mang về cho ta, lập tức tất cả dong binh đoàn đó, sẽ được rời khỏi bí cảnh này. Lỡ mà giết chết hắn, mang xác hắn về cho ta"

"Ồ"

Tất cả tu giả nơi đây ồ lên một tiếng, phần thưởng này quá mức hấp dẫn. Phải biết rằng, cho dù mỗi lần đi bí cảnh, ăn hên lắm cũng chỉ được sáu mươi chín lệnh bài. Nhiêu đó chỉ đủ một tu giả rời khỏi đây.

Vậy mà, chỉ cần bắt hoặc giết thằng nhãi dị thể không gian kia, cả dong binh đoàn lại thoát khỏi bí cảnh được.

Vậy thì, cần gì phải đi tìm mộ địa nữa, cứ đi tìm thằng nhãi này có phải hay hơn không?

Nhưng tên này cũng mới tiến vào bí cảnh này thôi, vậy mà đã làm gì để Tôn giả đỉnh phong Kinh Thiên thù oán đến vậy. Mồi ngon thì kiến bu đầy. Nhưng không dễ ăn rồi.

Trong niềm vui hân hoan của tất cả tu giả, lại là nỗi đau lòng sâu thẳm của Đại Du. Hắn nghe chứ, nổi cả da gà hết rồi. Tên Kinh Thiên này, sao lại dễ dàng chơi trò chơi với hắn, hóa ra đã tính cả hết rồi. Quả là, trí tuệ Tôn giả không thể tầm thường được.

"Kinh Thiên, ngươi đã mập lại còn bẩn bựa" - Đại Du hét lớn trước đám đông tu giả, ngỏ ý nói rằng, đến Kinh Thiên ta còn chẳng sợ, ta còn chửi được, đám các ngươi đã là gì.

Chi Chi quay mặt nhìn Đại Du, hành động này chẳng khác nào tự sát, tên Sơ Tiên bí ẩn này, hắn có ý định gì.

Đại Du chẳng có ý định gì cả, chỉ là thói quen của hắn. Nếu đã biết trước khó giữ toàn mạng, thì ngại gì phải sợ sệt nữa. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm.

Hắn bây giờ, bá đạo, ngông cuồng, nhưng sợ đái ra quần.