Chương 165: Thở dài một hơi trầm mặc

Chớp mắt, Kinh Thiên đã đứng sát cạnh Chi Chi, cái bụng béo rửng mỡ rung lên bần bật. Hắn thở có chút bực bội, vì nơi đây hắn là bá chủ, lại bị một thằng nhãi chửi thẳng mặt.

Chuyện này là vạn năm có một. Đám tu giả kia chắc đang tò mò lắm đây.

Kệ mẹ chúng.

Kinh Thiên là người nói là làm, chơi thì chơi, dù chi nơi đây quá nhạt nhẽo rồi.

Vả lại, hắn đang chơi trò chơi với một nữ nhân mà hắn đeo đuổi, là nữ nhân mà hắn muốn kéo lên giường rồi bạo dâm nhất, đó là Chi Chi.

Nàng không còn trinh, nhưng dáng nàng còn ngon.

Tuy rằng không ngon với ai đó, nhưng ngon với hắn là được rồi.

Mỗi người mỗi khẩu vị. Ngậm đắng nuốt cay không phải với ai cũng là bi ai, cũng chỉ là khẩu vị của cuộc đời. Ngọt ngào mãi cũng chán.

"Chi Chi, tình cảm của ta là thật. Ta chỉ muốn nói lần cuối, nếu nàng chấp nhận tình cảm của ta, mọi chuyện lớn nhỏ xem như bỏ qua. Chỉ cần có trái tim nàng, chỉ cần chúng ta hạnh phúc, bố đứa nào nơi đây dám nói gì. Còn nếu đã bước vào trò chơi, thì sau này nàng cũng chỉ mãi mãi là nô lệ tình dục của ta mà thôi. Ngươi mong chờ gì ở một tên Sơ Tiên Giả Thần chứ"

Hắn cố ý nói thật to, để tất cả tu giả nghe thấy. Nhưng mục đích của hắn là để Đại Du hiểu được, dù sao thì tình cảm của hắn với Chi Chi vẫn bự nhất, chấp nhặt chi một thằng nhãi con, còn ra cái thể thống gì của Tôn giả nữa.

"Ồ"

"Ngon lành cành đào"

"Tưởng thế nào hóa ra thế này"

"Nãy giờ lo lắng bằng thừa rồi"

"Ta sẽ hiếp hắn đến chết" - Một nữ nhân dâm tà lên tiếng.

Đám tu giả nơi đây, mới đây thôi còn e dè cái tên trùm áo đen kỳ bí là Đại Du, cho rằng hắn rất mạnh mẽ, bá đạo hoặc nắm giữ bảo vật Đại Năng gì đó, nên mới có thể ngang ngược với Kinh Thiên.

Dị thể không gian cấp Thần, khó chơi chứ chẳng đùa.

Hóa ra cũng chỉ là Sơ Tiên Giả Thần. Tép riêu thôi mà.

Tất nhiên ai cũng ngạc nhiên, éo hiểu chuyện gì xảy ra, phỏng đoán cũng chỉ có thể là giành gái. Bọn họ càng thể hiện quyết tâm là éo quan tâm gì tới mộ địa nữa, quan tâm thằng nhãi kia là được.

"Kinh Thiên, ngươi đừng toan tính nữa" - Chi Chi nói xong bay đi, đến bên Đại Du.

Đại Du bây giờ đã hiểu rõ âm mưu của Kinh Thiên rồi. Mình đúng là rác rưởi, nên Kinh Thiên chẳng thèm một phát đánh chết. Mà Kinh Thiên để cho bọn tu giả nơi đây thịt mình. Chính là cho mình cảm giác đáng sợ nhất, thì hắn mới thõa mãn đam mê.

Quay sang trái, quay sang phải, ai ai nhìn Đại Du cũng như miếng mồi ngon cả. Cảm giác áp lực khó tả. Xưa có sự tích đàn kiến giết voi. Giờ có sự tích cả đàn voi giết một con kiến.

Cái tên Kinh Thiên này, không phải là nặng tình, mà lụy tình mọe rồi.

"Tụi bay nhìn ta cái gì? Láo láo ta giết từng tên một" - Đại Du bá đạo hét lớn, mỗi người chỉ có một cái mồm, phải phát huy tuyệt đối. Haha.

Nghe hắn la lối, đám tu giả có chút chột dạ, còn Kinh Thiên nhìn Đại Du, nhổ một bãi nước bọt rồi biến mất.

Hắn ở nơi nào đó, phát ra âm thanh trầm bổng.

"Bí cảnh âm hệ này, có thứ ta cần, là bảo rương chứa đựng hàng vạn oan hồn từ thời viễn cổ. Lúc ta là Đại Thần, đã tiến vào đó một lần, và lần đó chỉ có ta còn sống mà đi ra. Nên các ngươi đừng tưởng ngon ăn"

"Sáu canh chín khắc nữa, bí cảnh sẽ mở, truyền tống trận sẽ đưa các ngươi tới đó. Liệu hồn mà sống sót trở ra sau sáu tháng chín ngày nữa, trước khi bí cảnh đóng lại"

"Mỗi dong binh đoàn được ba tu giả tiến vào, tổng cộng sáu mươi chín tu giả. Cho dù là bảo rương hay là tên nhãi kia, phần thưởng đều như nhau. Giờ thì các ngươi chuẩn bị xuất phát đí"

"Sao lúc đầu bảo là mỗi dong binh đoàn cử bốn người?"

Một giọng nói từ đâu không biết trong đám đông phát ra, hỏi ngược lại Kinh Thiên. Tức thì chỉ nghe một tiếng bụp, kẻ vừa lên tiếng đã bị Kinh Thiên đánh chết ngay tức khắc. Chẳng ai biết hắn bị giết ra sao, vì giờ có còn thấy hắn nữa đâu.

Có khi đã thành hồn ma trong Tu La Địa Ngục cảnh của Kinh Thiên rồi.

Sức mạnh của Tôn giả đỉnh phong thật đáng sợ, giết Thần như phá vỡ một bong bóng nước.

Âm thanh trầm bổng của Kinh Thiên ở đâu đó lại vang lên.

"Giờ thì dong binh đoàn của ngươi còn ba rồi. Hỏi lắm hỏi liều. Có ai hỏi nữa không?"

Im lặng, Kinh Thiên lại xuất hiện bên Chi Chi, vỗ vỗ cái bụng mỡ.

"Tên nhãi kia và hai thuộc hạ của nàng sẽ tiến vào bí cảnh. Nàng sẽ ở lại đây, nếu tên nhãi đó bại trận, thì nàng sẽ thuộc về ta. Nàng vào đó, chết trong đó, khác nào ta thua ngay từ đầu. Haha"

"Giờ thì các người thấy công bằng chưa?" - Kinh Thiên lớn tiếng la lối.

Dĩ nhiên, tất cả tu giả im bặt, hàm nghĩa đồng ý. Giờ này chỉ có thằng ngu mới dám lên tiếng. Kinh Thiên mà bực, hắn lại bụp phát chết tươi.

Bí cảnh này quá hiểm nguy, vậy thì mục tiêu bắt sống hoặc đánh chết tên Sơ Tiên Giả Thần kia là duy nhất, không còn lựa chọn nào khác. Còn bảo rương gì đó, quên mẹ nó đi cho lành.

Nơi đây, bây giờ im ắng như tờ.

Âm thanh vang vọng duy nhất là tiếng dâm loạn của Bi Bi và Lị Lị, hai nàng lên cơn có vẻ nặng rồi.

Đại Du trầm mặc.

Ngay từ đầu hắn đã thua Kinh Thiên rồi. Rõ ràng bí cảnh này vô cùng nguy hiểm. Năm xưa chỉ mình Kinh Thiên sống sót đi ra. Mình đi vào đó, khác nào bước vào quan tài.

Chưa thấy quan tài mà lệ đã rơi rồi a.

Hắn nhìn Chi Chi, cả hai hiểu ý nhau, thở dài một hơi trầm mặc.

Vốn không chút hy vọng, đã trở thành tuyệt vọng.