Chương 163: Cử chỉ thân mật không ngại ngùng

"Giới" của Chi Chi bao bọc xung quanh sáu mươi chín trượng. "Giới" này không sắc, không mùi, không vị, không gì cả, đúng như sự vô cảm của nàng. Tu giả lạc vào trong này, dưới kích sát của giới, kẻ yếu hơn sẽ ngơ ngơ, ngáo ngáo rồi bị làm thịt mà thôi.

Heo chết còn kêu ét ét.

Tu giả chết trong "Giới" của Chi Chi, chả khác chi loài thực vật, bị tùy nghi chặt cành, ngắt lá.

Chi Chi ngồi chấp hai tay lên gối, gục đầu lên gối, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng rên rỉ, tiếng phạch phạch xung quanh nàng vang lên liên hồi. Sắc dục, sắc khí ngay bên cạnh tỏa ra dào dạt, vậy mà chẳng làm nàng bận tâm.

Chẳng hiểu Kinh Thiên mê chi loại đàn bà này, dù có đè ra chơi thì khác nào chơi khúc gỗ mềm mại đâu. Nhân sinh kỳ lạ lắm, ai đó theo đuổi một ai đó vì cái gì, chỉ ai đó mới biết. Yêu ai vì cái gì, chẳng có tiêu chuẩn chung nào cả.

"Chơi ta đi"

"Ta nữa"

Hồn ma sắc dục, chẳng khác chi Ma khí trên người Hoa Nhạc thuở xưa, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều. Dù hắn đã ăn hạt bắp thay cơm, đã dùng Ba Con Sâu, Thập Nhị Kỳ Kinh thi triển liên hồi sáu ngày chín đêm. Đã xuất không biết bao nhiêu tinh lực vào bên trong hai nàng. Vậy mà vẫn chưa thõa mãn, hồn ma sắc dục vẫn chưa chết con nào.

Chỉ có ánh mắt hai nàng ngày càng đen dần trở lại bình thường.

Làm thế nào đây? Hay kháng cự tia sức mạnh từ Hệ của Tôn là bất khả thi.

"Ngươi có làm được không? Thời gian tham gia bí cảnh sắp đến, không vào kịp coi như là chưa làm gì đã thất bại"

Chi Chi mở mắt, nhìn nam nhân trần truồng đang đâm chọt thằng nhỏ vào người Bi Bi, hai tay không ngừng bóp lấy bóp để Lị Lị, nhưng nàng không dâng lên một nét ham muốn nào trên khuôn mặt. Nàng là đỉnh cao của sự lãnh cảm.

"Một tiền bối của ta đã từng dùng cách này để hóa giải ma khí, ta nghĩ cách này cũng có thể hóa giải sắc dục. Ta đang rất cố gắng tìm mọi cách, chứ chẳng sung sướng gì đâu. Ta tuy háo sắc, nhưng chỉ đạt được khoái cảm cao nhất với người mà ta thương. Còn lại chỉ là gặp chuyện thì phải làm thôi"

Đại Du lên tiếng giải thích. Quả thực, hắn cũng đuối sức quá rồi. Lần đầu tiên trong đời, chuyện hoan lạc mà nó khổ cực cỡ này, cho dù lúc bị Giáo Thảo hấp diêm cũng không bằng.

"Làm thế nào đây?" - Hắn tự nghĩ mãi mà chẳng ra cách nào, cứ thế này, hắn là người héo tàn trước mất, Lị Lị và Bi Bi là Thần đấy.

"Chi Chi"

"Sao?"

"Dù gì ngươi cũng là Thần, có Giới, liệu rằng ta và ngươi hợp sức, có hóa giải được không?"

"Hợp sức, bằng cách gì?"

"Giới của ngươi là giới vô cảm, liệu rằng sức mạnh từ Giới này, có thể khiến hai nàng thoát khỏi hồn ma sắc dục, hay chi ít, cũng tạm thời khống chế hồn ma sắc dục"

"Đúng, giới của ta gọi là Vô Cảm. Ngươi chẳng những quái dị, lại còn rất thông minh. So với lúc ban đầu, Lị Lị và Bi Bi đã ổn định hơn nhiều, ánh mắt đã có thần thái, ta sẽ thử"

Đại Du nhanh chóng thoát khỏi hai nữ nhân, chưa kịp mặc trang phục, đã bị hai nàng đuổi theo tóm lấy.

Rất may, Chi Chi đã kịp thời tóm gọn hai nàng trong Giới Vô Cảm thu nhỏ.

Bàn tay của Chi Chi múa may quay cuồng, từng tia sức mạnh phóng vào não hải của Bi Bi và Lị Lị. Hai nữ nhân ôm đầu kêu la điên loạn.

Nhìn Chi Chi trên trán đổ mồ hôi hột, Đại Du rùng mình, hắn quá chủ quan rồi. Đến Giới của Đại Thần đỉnh phong mà chống chọi hồn ma sắc dục của Tôn giả đỉnh phong cũng trầy trật, hắn là con mẹ gì chứ.

Qua sáu canh chín khắc, Chi Chi đổ gục, nằm dài trên mặt đất. Giới Vô Cảm đã được nàng thu lại. Sự cố gắng của hai người, kết quả đã rõ, có hiệu quả.

"Chuyện gì thế này?"

"Ta là ai?"

"Đây là đâu?"

Bi Bi và Lị Lị ngớ ngẩn nhìn quanh, thần khí tỏa ra mãnh liệt như muốn đối đầu với tất cả.

"Hai nàng sao vậy?" - Đại Du lên tiếng hỏi Chi Chi.

"Hai nàng vốn ham mê hoan lạc, ái dục đã là tâm niệm, thích ân ái để giải tỏa buồn chán. Hồn ma sắc dục cũng vì vậy, lộng hành không buông tha. Ta chỉ tạm thời làm hai nàng mất đi trí nhớ, kiềm chế tạm thời hồn ma sắc dục bằng vô cảm. Hiệu nghiệm đến khi nào thì ta chưa biết. Tìm cách sau vậy. Giờ chúng ta đi thôi"

"Ta và thủ lĩnh đi, còn Bi Bi và Lị Lị thì sao?"

Chi Chi chưa trả lời, thì Bi Bi và Lị Lị đã sáp lấy hắn, điệu bộ dâm dục vô cùng, không ngừng sờ mó, hôn hít đủ chỗ.

"Chuyện này là thế nào?" - Đại Du ngơ ngác hỏi Chi Chi.

"Mọi sinh vật để sống thì đều cần có bản năng. Bản năng hai nàng giờ là sắc dục. Vì ngươi là nam nhân đầu tiên mà hai nàng mất trí thấy được, hai nàng quấn ngươi vậy thôi. Chúng ta đi thôi"

Lần này hắn chả phải Xuyên Không nữa, Bi Bi và Lị Lị ôm chặt hắn, bay đi vun vút, quấn quýt không rời. Hai nàng thỏa sức có những cử chỉ thân mật mà không ngại ngùng.

Hắn thở dài.

Hắn nhớ tới loài vịt, mở mắt ra thì thấy con gì đầu tiên đều nhận làm mẹ, rồi lạch bạch theo sau, có đuổi cũng không đi. Hihihi.