Chương 162: Chơi chỉ có sướng chứ không có chán

Qua sáu canh chín khắc, não hải của hắn đã bình thường trở lại, Chi Chi cũng vậy. Quy tắc của hệ thống đã diệt sát tất cả nhưng hồn ma sắc dục kia. Quả là một trải nghiệm kinh hoàng.

Hắn từng nghĩ, hệ thống là vô đối, nó là của Đại Năng Vương Nữ cơ mà, ả ta là đỉnh cao của thiên phú tu giả. Đến cao tầng sinh vật Giáo Thảo, còn bị ả tính kế.

Chẳng ngờ, chỉ cần có đủ sức mạnh phản kháng, hệ thống cũng có thể bị hủy. Có lẽ nó vốn đã hỏng, lại gặp sức mạnh dị biệt của Tôn giả đỉnh phong Kinh Thiên, hoặc không có gì bất biến trên cõi đời này.

"Vô Linh, thiên phú Khống Hồn của ngươi, không khống chế được hồn ma sắc dục kia sao?"

"Hỏi ngu, ta chỉ từng là Đại Thần, cửa gì so với Tôn giả"

"Đường càng ngày càng dẫn đến chỗ chết, ta còn chưa biết bí cảnh mặt mũi nó như thế nào, ta nói bừa nói liều, nhưng chí ít đến lúc này, ta còn thở"

Đại Du hướng ý thức chuyển lời đến Vô Linh với giọng điệu chán nản. Dù thế giới này hắn xem là ảo, nhưng khả năng bị đánh chết lần nữa là thật.

"Thường là, khi thất bại, người ta tuyệt vọng, gục ngã, dần dà sẽ quên đi nỗi đau, và may mắn bất ngờ sẽ đến. Lúc đó, cho dù quay ngược thời gian, họ vẫn sẽ làm thế"

"Vô Linh, học ở đâu một câu hay vậy?"

"Ta chém gió cho ngươi đỡ nản vậy thôi, đứng lên và đi đi"

Hắn đứng lên, phủi cát trên người, hít sâu một hơi, nở một nụ cười, mặc dù hắn cười vì cái gì thì hắn không biết, nhưng cứ cười.

Chi Chi thấy vậy, có chút khâm phục, nam nhân này quá quái đản, tâm lý hồi phục nhanh thật. Hay nụ cười giả dối trên môi, để khỏa lấp đi nỗi cô độc?

Cả hai nhìn Bi Bi và Lị Lị đang chơi nhau nhiệt tình trong vô thức.

"Làm thế nào đây?" - Hắn lên tiếng hỏi nghiêm túc, mặc dù mỹ cảnh trước mắt rất kích thích, nhưng dục tâm của hắn chẳng nổi lên.

"Hết cách, hai nàng sẽ hoan lạc đến khi nào bản năng sống không còn, sẽ tự bạo. Kinh Thiên có thể làm Hội trưởng, vì hắn đủ đáng sợ. Hắn được mệnh danh là kẻ mang đến cái chết đáng sợ nhất, là thú vui của hắn"

"Ta đoán, tầm như hắn, cô không phải là thứ hắn cần nhất, chỉ là thứ hắn muốn cưỡng cầu nhất. Hắn xem việc theo đuổi và yêu cô là thú vui ở cái nơi không đáng ở này"

"Đúng vậy, hắn muốn Tu La Địa Ngục cảnh của hắn đột phá cảnh giới, hắn sẽ tiến cấp Đại Năng. Nơi đây, hình thành từ thuở hồng hoang, chắc có lẽ là có thứ hắn cần"

"Không có cách nào sao?" - Đại Du chỉ tay vào hai thân thể lõa lồ.

"Ta không biết cách, cả cái bí cảnh này, không ai biết cách hóa giải bất cứ cảnh giới nào của Tu La Địa Ngục cảnh. Tu giả đã lạc vào tiểu thế giới của Kinh Thiên, chỉ có chết nhanh hoặc chết từ từ"

"Ta muốn thử" - Hắn không muốn nhìn nữ nhân nào chết cả. Hai nàng chưa là nữ nhân của hắn, chỉ mới quen hắn, vậy mà cũng chết, hắn không phục. Đời hắn đã chứng kiến quá nhiều nữ nhân bỏ mạng rồi, lại là nữ nhân mà hắn yêu thương.

"Cách gì?" - Chi Chi mở to mắt nhìn hắn, rốt cuộc hắn còn bí mật gì nữa, thứ gì hắn cũng có cách.

"Thử thôi chứ chưa chắc đã được. Dù sao hồn ma sắc dục kia, cũng là một tia sức mạnh của Hệ, không chủ quan được. Sắc dục thì chỉ có thể thõa mãn bằng sắc dục. Cô là thủ lĩnh, cô có chấp nhận ta mạo phạm thân thể của Lị Lị và Bi Bi hay không?"

"Dù sao hai nàng cũng là Thần đấy, lỡ động tay động chân mạnh mạnh xíu, mạng ngươi khó giữ"

"Tin ta" - Hắn vỗ tay lên ngực, tràn đầy quyết tâm.

"Ngươi có lòng tốt, tất nhiên ta phải tin. Ta tin ngươi không vì một chút sung sướng mà liều mạng đâu. Có cách gì cứ thử. Dù sao hai nàng cũng chẳng còn trinh nguyên gì. Chuyện hoan lạc để giải tỏa với đám nam nhân hầu hạ cũng chẳng phải hiếm. Cứ làm đi, ta sẽ ở bên cạnh giúp tí sức có thể và bảo vệ ngươi"

"Được"

Hắn nói xong liền đi tới gần bên cạnh hai nàng, hít sau một hơi lấy khí thế, chuẩn bị chinh chiến chứ không phải là gái gú nữa rồi.

Xoẹt xoẹt.

Thập Nhị Kỳ Kinh tỏa ra sắc khi ngút ngàn, từng điểm, từng điểm điểm lên các huyệt đạo của hai nữ nhân.

Dù chi hắn cũng đã là Sơ Tiên, sức mạnh của tiên thuật này lớn hơn hẳn lúc hắn là Sơ Linh, cái lúc mà hắn hấp diêm mẹ vợ là trưởng lão Ngọc Thanh.

Ư, ưm...

Tiếng rên rỉ vang lên dữ dội, vậy là đã có hiệu nghiệm. Đôi mắt trắng dã vô hồn của hai nàng ánh lên tí màu đen. Cả hai quay sang nhìn hắn, từ từ uốn éo, le lưỡi bước tới, hai tay không ngừng xoa vào chỗ hiểm.

Chơi kiểu gì với người vô thức đây, hắn chưa từng chơi. Liệu rằng Thập Nhị Kỳ Kinh và Ba Con Sâu có hiệu nghiệm phá giả hồn ma sắc dục hay không?

Không biết, cứ tụt quần xuống đã, dù sao hai nàng vẫn hơn cái sếch toy silicone nhiều à.

Chơi chỉ có sướng chứ không có chán.