Mang tiếng cai quản, nhưng sáu ngày chín đêm trôi qua, hắn chả lên một tiếng nào, gặp thằng nào.
Vậy mà lại hay.
Đám hầu hạ thấy vậy, ban đầu có lo, sau lại quen. So với Địa Phủ hung tàn, hễ bị nữ nhân nơi đây làm càn, là hắn trút giận lên đầu bất kỳ thằng nào hắn ngứa mắt.
Đại Du im lặng là sự dễ chịu nhất. Nên việc hầu hạ nữ nhân nơi đây cũng có cái nhẹ nhàng, giảm bớt áp lực so với trước, lẳng lặng mà làm, thì việc gì cũng ra việc nấy.
Hắn ngồi suy tư trên cành cây ấy đã quá lâu, lại chẳng nữ nhân nào tiếp cận hắn.
"Tên này, định làm màu để ta chú ý ư"
Chi Chi thủ lĩnh ở nơi nào đó, quan sát nơi này, quan sát hắn. Từ khi nào nàng lại quan sát một Sơ Tiên cơ chứ? Từ khi nào trong lòng nàng lại vướng bận về một nam nhân chứ. Quá khứ quá u tối rồi, nàng không muốn dính dáng thêm tới cái gọi là chuyện nam nữ nữa.
Hắn làm gì thế kia?
Chi Chi thủ lĩnh thấy hắn lấy ra đóa sen đá, tỉ mỉ mân mê, ngắm nhìn chăm chú.
"Không, là giả dối, đời ta ghét nhất sự giả dối. Một lần đã quá đủ, ta không thể tin ai được nữa"
Chi Chi thoát thần thức, ở trên đỉnh núi cao nhìn xa xăm, làn gió nhẹ nhẹ thổi qua mái tóc một vị Thần.
"Lị Lị, ta xin lỗi"
Ngồi mãi một mình cũng chán, hắn tìm đến ngồi với gái.
"Cũng biết xin lỗi cơ đấy, ta hỏi, ngươi có tính toán gì không, khi tặng đóa sen đá cực cảnh cho thủ lĩnh"
"Có một chút" - Hắn ngượng ngùng trả lời.
"Ta thấy có rất nhiều đấy. Nếu thủ lĩnh bị ngươi mạo phạm, giết ngươi thì chả có gì để nói. Thủ lĩnh đã không giết ngươi, cơ bản ngươi đã lọt vào mắt thủ lĩnh, nơi đây, kể cả nữ nhân chúng ta, ai còn dám rớ vào ngươi"
Lị Lị nhìn thẳng vào mắt hắn, tìm điểm giả dối, chỉ thấy mắt hắn vương vấn một nỗi sầu sâu kín, còn bên ngoài bình thản vô cùng.
"Chuyện này, ta có não thì phải dùng thôi, chả có gì lạ cả. Lị Lị, hay đóa sen đá này ta tặng cho ngươi. Dù gì, ta đến đây chưa có dịp cảm tạ ngươi"
Đại Du lấy ra đóa sen đá cực cảnh, màu sắc lượn lờ thật thích mắt, hướng Lị Lị đưa tới.
"Cảm ơn ta là được rồi, lúc trước ngươi thông minh, sao giờ lại ngốc vậy. Ta nhận đóa hoa này, cũng là nhận án tử. Lần thứ hai ngươi đưa ta vào chỗ chết rồi, haha"
"Ta không có ý đó, có thể ta quá vội nên chưa kịp suy nghĩ như Lị Lị. Dù sao, nữ nhân cũng nhạy cảm và tinh tường hơn nam nhân"
"Lại khen, haha"
Cả hai trò chuyện vui vẻ, hắn càng biết nhiều hơn về nơi đây. Cái nơi hình thành từ thuở hồng hoang này, vô số điều bí ẩn, vô số bí cảnh nhỏ trong bí cảnh lớn này. Việc Tôn giả đỉnh phong ngự trị nơi đây, tất nhiên phải là nơi trọng yếu.
Khi có nhiệm vụ, hắn muốn đi theo, hỏi thì Lị Lị lắc đầu, mọi thứ do thủ lĩnh quyết định. Thêm rằng, Chi Chi thủ lĩnh đã đủ lệnh bài, nhưng nàng muốn ở nơi đây mãi mãi, cho dù sau này nàng là Tôn giả.
Vì sao? Không nên hỏi vì sao?
Việc tiểu bí cảnh này xuất hiện một vị Thần dị thể không gian được lan truyền, thành ra, nơi này trở nên an lành. Cho dù kẻ thù có tìm ra được tiết điểm để vào đây, thì cái kẻ dị thể không gian đó, cũng dễ dàng di chuyển tiểu bí cảnh đến nơi khác.
Hắn chưa làm gì, cũng đã lập được công lao.
Lại sáu ngày chín đêm trôi qua, thủ lĩnh Chi Chi đã xuất hiện.
Thương Hội báo tin, một bí cảnh sắp mở.
"Ba người tham gia cùng ta đi bí cảnh hệ âm khí, các ngươi tự ứng cử đi" - Chi Chi thủ lĩnh ngắn gọn lên tiếng, việc này đã quá quen với bọn họ, chẳng cần giải thích nhiều.
"Lị Lị ta đi"
"Bi Bi ta đi"
"Đại Du ta đi"
Một vài nữ nhân khác định lên tiếng, nhưng thấy hắn xung phong, cũng im lặng. Chi Chi nhìn hắn, môi khẽ nhếch lên.
"Đại Du, cho dù ngươi quỷ dị thế nào, một cái bạt tai của Thần, cũng đủ để Sơ Tiên như ngươi bỏ mạng, cứ ở đây làm tốt việc của ngươi đi"
"Vậy ta muốn rời khỏi nơi đây, ta muốn độc hành. Trước khi đến đây, đó là điều ta đã thỏa thuận với Lị Lị"
"Ngươi muốn đi, chúng ta cũng không cản, đã nói sẽ giữ lời"
Thủ lĩnh Chi Chi mở tiết điểm, tiễn khách. Đại Du cũng lạnh lùng, xuyên không đến tiết điểm, ngoái nhìn lại nơi đây một lần. Đi thì đi, ở đây chẳng khác nào chỗ chết. Hắn chỉ có sáu mươi chín năm đi tìm di thể Vô Cực Chân Vị. Ở lại đây, ngoảnh qua ngoảnh lại, cũng hết mịa thời gian.
"Ta muốn hỏi, ngươi ăn gì mà tự tin đến vậy, Lị Lị chẳng phải đã nói về sự tàn khốc nơi bí cảnh hay sao?"
Thấy Đại Du dứt khoát, chẳng hiểu thế nào, Chi Chi lại lên tiếng hỏi. Nói gì nói, đóa hoa sen cực cảnh kia, lại cứ vương vấn trong đầu nàng. Cho dù nàng giết Đại Du, cũng không dễ gì quên được.
"Ta ăn uống bình thường như các ngươi. Đối chiến với Thần ư? Khi ta là Sơ Linh, ta đã diệt được Tiểu Thần"
Đại Du lôi cái dụ chó ngáp phải ruồi ở Đông Nhạc Thái Sơn tông ra. Quả thực, giờ hắn gặp Thần, trốn lẹ vẫn hơn.
"Mọi chuyện ngẫu nhiên, dù là hoang đường đều có thể xảy ra. Nhưng ngươi lấy gì để chứng minh?"
Chi Chi hỏi quật lại hắn, thằng ma lanh này lại giả dối ư?
Hắn khá ngượng ngùng. Tên Xích Chu kia sau khi dùng Bổn Nguyên khí tái tạo lại thân thể, cùng đi vào Tháp chủ, chẳng biết đến thế giới nào rồi. Lấy cái gì để chứng minh.