Từ giữa trán Địa Phủ, sáu mươi chín vòng tròn đồng tâm với linh tinh sắc màu hiện ra.
Một loạt tia cực cảnh phóng ra tiến thẳng vào não hải Đại Du.
Thần thức là thứ nhanh nhất, nghĩ tới đâu, thần thức tới đó. Não hải là thứ dễ bị tổn thương nhất, diệt ai đó, không diệt trái tim, hãy diệt não hải. Đại Du hiểu là chẳng tránh được các tia cực cảnh này, nên vẫn chắp tay sau đít, hiên ngang đón nhận.
Bố mày có hệ thống, hệ thống nằm trong não hải, bố sợ tia cực cảnh của mày quá. Nếu hệ thống mà không chống lại được cái tia mèo cào này, Vương Nữ cũng chỉ là vũ nữ.
Quả thực như vậy, cực cảnh của Địa Phủ cũng là một dạng kết cấu quy tắc, gặp quy tắc của hệ thống thì tan thành tro bụi.
"Không thể nào"
Địa Phủ hét lên kinh hoàng, bình thường chỉ cần một tia là đủ giết đối phương.
Vậy mà?
Hắn căm thù, hắn đã phóng ra sức mạnh lớn nhất của hắn, sáu mươi chín tia cực cảnh một lúc, đối thủ vẫn bình chân như vại, tay hắn chấp sau đít còn gãi gãi vì ngứa.
"Không thể nào"
Địa Phủ như thằng điên, lồng lộn chạy đi tứ phía quanh Đại Du tấn công mọi hướng tìm cơ may. Sự ung dung của đối thủ đã diệt sự tự tin của hắn. Đây là vũ nhục với sự tự tin ngàn năm qua của hắn. Lũ lượt tia cực cảnh phóng ra, mà đối thủ như buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
Chi Chi thủ lĩnh ánh mắt nhíu lại, Địa Phủ tu vi Đại Tiên, lại là dị thể thần thức, sức mạnh tà dị của hắn, ai cũng rõ, lại chẳng làm ăn gì được một Sơ Tiên. Tên Đại Du này, có ba hoa quá không. Nó có não hải không?
Địa Phủ hóa điên mịa rồi, hú gào khắp sàn đấu. Thần thức tỏa ra thì ý thức cũng hỗn loạn, là tác dụng ngược.
"Tới ta rồi"
Đại Du rút Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm ra, đôi mắt đen trắng của Du Sa tỏa ra khí tức mãnh liệt. Chẳng cần đâm chi cho mệt, tên Địa Phủ kia vừa nhìn vào hai con mắt tà dị đó, liền bất động, thân thể dần dần hóa đá.
Ý thức của Địa Phủ vốn điên loạn, lại gặp đôi mắt tà dị này, không có cửa chống đỡ. Sau sáu mươi chín nhịp thở, Địa Phủ trở thành bức tượng đá với hai mắt trân trân tuyệt vọng.
Sững sờ.
Tất cả đều sững sờ.
Không biểu chuyện gì xảy ra.
Sự kinh hoàng của Địa Phủ ai cũng biết. Hắn có thể đối chiến với cả Tiểu Thần đấy.
Sự bí ẩn của Đại Du làm ai cũng éo tin nỗi. Tên Sơ Tiên mới tới này, chưa đánh mà đối thủ đã bại. Hắn chỉ làm mỗi việc là gãi đít thôi mà đối thủ cũng bại.
"Từ nay, ngươi là người cai quản hạ nhân nơi đây"
Chi Chi nói xong liền huyễn hóa, định đi đâu đó.
"Chi Chi thủ lĩnh, có thể đợi ta tí không?"
Chẳng cần thủ lĩnh dong binh đoàn này trả lời. Hắn cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm múa may trên bức tượng đá. Kiếm pháp Đoạt Tinh Kiếm, hắn đã thông thạo, nét nào ra nét nấy. Tiếng khắc đá két két vang lên ghê rợn, dù gì bức tượng đá này mới đây cũng là người sống đấy, vậy mà giờ này đang bị đẽo gọt.
Một đóa sen đá lấp lánh sắc màu thành hình, trên đó tỏa ra các tia cực cảnh lượn lờ. Tia cực cảnh kia, giờ nhìn đẹp cho vui, chứ chả có tác dụng gì.
Đại Du tiến về hướng Chi Chi, mắt ngước lên nhìn nàng, một tay để trước trái tim, một tay cầm đóa sen đá đưa lên cao, về hướng thủ lĩnh.
"Quà gặp mặt, mong Chi Chi thủ lĩnh đón nhận sự tôn trọng này"
Đù má nó lãng mạn, mang tiếng tặng quà chứ có khác gì tỏ tình đâu. Cái nơi chém giết này sao lại có thể xuất hiện ngôn tình như vậy chứ.
Thằng này chơi liều,đến thủ lĩnh mà cũng dám tán.
Nhưng đám nữ nhân ai nhìn cũng ao ước.
Đám nam nhân thì tưởng tượng thời khắc huy hoàng đó là mình.
"Ngươi có tin rằng, ta sẽ giết ngươi không?"
Chi Chi thủ lĩnh nhìn Đại Du, ánh mắt lé lên tia lạnh lùng.
"Ta đến nơi đây bằng sự dối trá, đóa sen đá này là sự chân thành, Chi Chi thủ lĩnh, ta tin người sẽ không giết đi sự chân thành"
Nói hay.
Sau lời nói, đã không thấy thủ lĩnh đâu nữa. Nàng không giết hắn, cũng không nhận đóa sen của hắn. Nàng khó xử.
Hắn chỉ biết đứng trân trân, không biết làm gì.
Hắn cất đóa sen đá vào nhẫn trữ vật.
Hắn quát tháo. Hắn đã là kẻ cai quản đám nam nhân hầu hạ này rồi.
"Mấy thằng kia, làm việc đi"
Một lời, tất cả nghiêm trang thực hiện. Đại Du còn đáng sợ hơn Địa Phủ rất nhiều. Hắn mang đến lý tưởng sống cho đám tu giả cấp Tiên nơi đây. Nhưng hắn cũng mang đến sự đáng sợ.
Sơ Tiên, chưa thằng nào đáng sợ như Đại Du.
Đại Du xuyên không, ngồi trên một nhánh cây cổ thụ. Hắn trầm tư suy ngẫm về cuộc đời.
Mọi thứ dường như chỉ là sự khởi đầu.
Nơi đây, hắn không có đồng môn, không có bằng hữu, hắn cô đơn.
Tù nhân còn có quản giáo biết mặt.
Còn hắn, cô đơn đến nỗi cô độc.
Sự đáng sợ của Đại Du, làm Lị Lị thoát tội. Nàng là vị Thần, nhưng giờ đến gần Đại Du, nàng lại chẳng dám.
Hắn, đến thủ lĩnh còn tỏ tình được, mình là xá gì, lỡ thủ lĩnh cũng ưa hắn thì sao?
Bi Bi liếc nhìn hắn, kẻ rác rưởi mới đây, giờ đã quá nổi trội. Một hay mười năm không nói, trăm hay nghìn năm sau, hắn là Thần, thì hắn còn để ý đến những nữ nhân nơi đây hay không?
Bi Bi vốn sống trong nỗi u buồn. Nhưng chả xá gì với nỗi cô độc của Đại Du.
Bi Bi nhìn hắn ngồi thở dài trên cành cây, hắn không phải tính cách lạnh lùng như Chi Chi thủ lĩnh, mà hắn tuyệt vọng từ linh hồn đến thể xác.
Vô phương, vô hướng, có mục đích sống, nhưng không suy diễn ra cách để sống có mục đích.