Chương 155: Ăn gì mà tự tin đến vậy

Phép vua thua lệ làng, lệ làng thua luật rừng. Và chẳng có cách xử lý nào ghê tợn hơn cả luật rừng.

Mọi thứ đều xử bằng bạo lực.

Ai đó đột ngột xuất hiện, đá phăng hắn lên trên một sàn đấu hình vuông, một kết giới được mở ra, có đánh nhau cũng chẳng ảnh hưởng bên ngoài.

"Mai Tay Sơn, lăn ra đây cho ta"

"Hú hú hú"

Một nữ nhân với đôi mắt nghiêm nghị, có lẽ là kẻ quản giáo hình phạt nơi đây, cũng là kẻ đã đá hắn, mới tới bị gái đá rồi. Sức mạnh nữ nhân đó, đương nhiên là Thần.

Một nam nhân tướng tá đen thui, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn thoáng qua là tu vi Chuẩn Tiên, mặt mày dữ tợn xuất hiện, lao vút lên sàn đấu.

Ngoài việc nhảy nhót, sàn đấu này có lẽ là thú vui của bọn họ.

"Thằng nhãi, ngươi đến và cho ta cơ hội, chỉ cần thắng ngươi, ta sẽ được ân ái với nữ nhân nơi đây a. Ta là tay đấm huyền thoại nơi đây, haha"

"Hừm, nam nhân, ngươi cũng chỉ là người hầu nơi đây, tự tin cái gì, cả đời chỉ tự tin vào việc làm người hầu hay sao?"

Đại Du chấp tay sau đít, hiên ngang nói. Chuẩn Tiên ư? Hắn đách ngán. Hắn cũng muốn thử xem, những gì hắn đã trải qua bao nhiêu năm nay, có tác dụng gì.

Lời nói của Đại Du làm Mai Tay Sơn và tất cả nam nhân khác chấn động. Họ quá quen với kiếp hầu hạ, quên mất rằng mình cũng là tu giả đỉnh phong một thời. Họ sống trong cam chịu, giờ đôi mắt họ té lên tia căm hờn. Nhưng, họ chả biết làm gì.

"Thằng nhãi, lời nói phải đi đôi với sức mạnh. Thì mới nói được làm được. Khi nào ngươi ngồi trên cái ghế kia, lúc đó hãy thay đổi tư tưởng của người khác được"

Mai Tay Sơn vừa nói, vừa chỉ tay lên cái ghế mà thủ lĩnh Chi Chi đang ngồi. Hóa ra to con không có nghĩa là đần độn a.

Đại Du đột ngột biến mất, đoản đao màu máu cắm thẳng vào ót của Mai Tay Sơn.

Quá nhanh quá âm hiểm.

Đâm xong, Đại Du xuyên không xuất hiện một nơi xa xa, lại chắp tay sau đít.

Hắn và tất cả đứng nhìn cái tên to bự Mai Tay Sơn kia đang cố sức rút đoản đao ra, máu huyết và linh hồn của hắn, đang bị đoản đao hút vào, thân thể thì khổ sở lồng lộn.

Bảo vật cấp Thần, lại là dị bảo, tu vi tiên nhân như hắn, sao mà đỡ được. Đến Điệp nữ Mo an Đại Tiên còn bị thịt nữa là.

Trận đấu cứ như vậy kết thúc một cách nhàm chán. Mai Tay Sơn cũng đuổi theo Đại Du mấy lần, lần nào Đại Du cũng xuyên không bỏ đi.

"Ta nhận thua, cứu ta"

Tên cao to hôi đen hét lên đau khổ, hắn biết, lát nữa thôi, hắn từ người hậu sẽ biến thành oan hồn.

Không ai cứu hắn cả.

Đại Du tiến tới cái xác khô, rút đoản đao màu máu ra, lạnh lùng cất vào nhẫn trữ vật.

Ở nơi không có tình thương, chỉ có lợi ích này, thương hại là con dao tự giết chính mình.

Ở nơi này, không bản lĩnh không tồn tại.

"Bi Bi, ta muốn, tên Đại Du đó, chết"

Thủ lĩnh Chi Chi chẳng quan tâm mấy đến cái kết này, thậm chí còn ghét, nơi này cần sôi động mới có chút sức sống. Tên mới tới, sự tàn nhẫn của hắn trái ngược với những lời nói đạo lý.

Hắn có tố chất của dong binh đoàn đấy, nhưng dối trá, tráo trở là điều không thể tha thứ. Trừ khi...

"Địa Phủ, lăn ra đây cho ta"

Nữ quản giáo hình phạt Bi Bi lại quát lên. Nữ nhân này nhìn cũng xinh đấy, nhưng ánh mắt quá thâm độc, lại thêm nét u buồn. Loại nữ nhân này thường hoang tưởng, chẳng bao giờ chịu nhận sai, mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu đối phương. Cưới về chỉ có khổ.

"Hừm, Bi Bi, cô muốn kết thúc sớm vậy sao?"

Đại Du nhìn cái tên vừa mới tới, phong thái khác hẳn nam nhân khác nơi đây. Có khí chất, bản lĩnh, ắt hẳn phải rất mạnh mẽ, mới có tiếng nói nơi đây.

"Điếc à, không nghe thủ lĩnh nói hay sao? Loại di thể như ngươi, có chút tài năng nhưng chớ kênh kiệu, nơi đây không phải là nơi nam nhân cất tiếng nói"

"Biết rồi, bắt ta im mồm chi bằng giết ta đi"

"Hừm, nếu ngươi không phải là kẻ đủ mạnh mẽ để cai quản đám nam nhân nơi đây, chết là sướng rồi. Lên"

Cái tên Địa Phủ chớp mắt xuất hiện trước mặt Đại Du. Thần thức của hắn tỏa ra tứ phía, Đại Du cũng cảm thấy chút áp lực. Tên này mới lên đã phòng bị, dù Đại Du xuyên không đến vị trí nào, thần thức của hắn cũng biết mà né tránh.

"Đại Du, có lời gì trăn trối không?" - Địa Phủ lên tiếng hỏi.

"Không" - Đại Du trả lời, tay vẫn chấp sau đít.

"Hay, thức thời, nơi đây ngươi không có bằng hữu, trăn trối chỉ mỏi mồm. Ta là Địa Phủ, tu luyện thần thức, trong cùng một cảnh giới, chỉ cần một tia cực cảnh của ta xâm nhập vào não hải, đối phương sẽ chết"

"Ta có điều muốn hỏi?"

"Điều gì?" - Địa Phủ lên tiếng trả lời.

"Ta không hỏi ngươi"

"Láo láo"

Địa Phủ xuất hiện nét bực bội. Mỗi lần hắn giết ai, đều muốn cho đối thủ biết rõ vì sao chết, vì trong cùng một giai, kẻ nào gặp hắn, đều phải chết.

"Chi Chi thủ lĩnh, có phải ta chỉ cần giết tên này, ta có thể thay thế hắn, cai quản toàn bộ nam nhân nơi đây"

"Thông minh"

Chi Chi thủ lĩnh bật dậy, đứng lên, dáng ngon phết. Nàng khen một câu cũng là đã trả lời. Biết rõ đối phương vô đối trong tầm giai, vậy mà vẫn có thể tự tin.

Tên Đại Du này, ăn gì, có gì mà tự tin đến vậy.

Thái độ của thủ lĩnh Chi Chi càng làm tăng thêm độ căm hơn của Địa Phủ. Hắn đã từng làm bao nhiêu việc, đều không lọt vào mắt của thủ lĩnh. Vậy mà?

Vậy thì, tên này phải chết.