Chó ăn đá, gà ăn sỏi, là nơi đây. Xong chuyện, mỗi người bay về một hướng.
Xung quanh cái tiểu trấn này, toàn là sa mạc và núi đá, linh khí ít ỏi vô cùng, không một sinh vật nào sống cả. Chả hiểu đám tu giả siêu cấp Thần này tụm ba tụm bảy ở đây làm chi không biết?
Ở đây mà cũng tu đến Thần được ư? Không khí còn khó hít thở, tu kiểu gì ta?
Ta có phải là Thần đâu, vậy mà Lị Lị lấy sức mạnh của một vị Sơ Thần bay đi. Buộc lòng hắn phải liên tục xuyên không để đuổi theo. Cũng may lúc hắn luyện viết chữ Hư Thư, một mỏ khoáng sản cao như núi vây quanh hắn, có cả linh khí thuộc tính không gian. Nên hắn có thể tiếp tục dối trá với Lị Lị, được lúc nào hay lúc đó.
"Hay, quả nhiên là dị thể không gian, xuyên không đi ung dung tự tại" - Lị Lị nhìn hắn, ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ.
Hay mẹ gì, đang mệt chết mẹ đây, Đại Du rủa thầm. Cái nơi gì mà đến Thần vừa bay vừa huyễn hóa mãi cũng không tới điểm dừng thế này.
"Bao lâu nữa thì tới?" - Hắn lên tiếng hỏi, nếu không có bờ mông đẫy đà làm động lực phía trước, hãy đã bỏ của chạy lấy người rồi.
"Có hỏi thì cũng chẳng tới được đâu. Lúc nãy nhìn đông vui vậy thôi, chứ chả đứa nào biết căn cứ đứa nào ở đâu cả, có thể rất gần và rất xa. Lộ ra thì có khi cả nhà đi đời nhà ma. Có vẻ như ngươi chưa biết gì về nơi đây. Ta giải thích một lần khi lúc này đang rảnh"
"Vậy nhờ Lị Lị cô nương mở lời vàng ngọc"
Đại Du bắt đầu lấy lòng, gì thì gì chứ khoản này hắn có kinh nghiệm nhiều rồi. Cứng đối cứng thì cái gì cũng vỡ, kể cả hôn nhân. Lời nói dối ngọt ngào là cái mềm mại nhất thế gian. Gian gian díu díu mập mờ thì mới làm những chuyện tình lên bờ xuống ruộng được.
Quả nhiên hiệu nghiệm, làm Lị Lị ngây ngất.
"Phu quân ta hồi trước cộc cằn, thô lỗ vô cùng. Lúc yêu thì nó dịu dàng, cưới về thì nó ngang tàng. Bị ta cho người thông đến chết là đúng. Đại Du, ta biết ngươi dối trá, nhưng ta thích. Thà người cứ giữ sự dối trá như vậy, chứ lộ ra bản tính chân thật, khó sống với dong binh đoàn ta lắm, hihi"
Đại Du rợn người, hắn biết đây là lời nói bông đùa, nhưng lại đúng là điểm yếu của hắn. Có lẽ không sớm thì muộn, cuộc sống của hắn sẽ rất khó đây.
"Ta chả cần biết ngươi đến từ cổ tinh nào, nhưng cái trận pháp ở tiểu trấn kia chính là lối ra, vào thì chủ động, ra thì ngẫu nhiên. Khi ngươi bước tới lối vào, thì pháp trận nơi đây cũng lé sáng. Chúng ta đợi ở đó sáu ngày chín đêm là để tuyển thêm tu giả vào dong binh đoàn"
"Nơi đây là bí cảnh hình thành từ thuở hồng hoang, nên đồ ngon vô số. Thần tiến cấp Tôn ở đây cũng kha khá. Mà Thần rụng nụ ở đây cũng khá nhiều. Ở đây có một Thương Hội do Đại Tôn đỉnh phong cầm đâu, giao nhiệm vụ cho các dong binh đoàn đi làm. Hoàn thành nhiệm vụ, ngoài bảo vật sẽ nhận được lệnh bài, đủ sáu mươi chín cái lệnh bài sẽ được Thương Hội cấp cho cơ hội rời khỏi nơi đây, đề về các hành tinh gần nơi bình chướng. Nói nãy giờ, ngươi biết dong binh đoàn là cái gì không?"
"Ăn cướp có tổ chức"
"Hay, hiểu nhanh đó, chúng ta hay gọi vui, mượn đồ không trả, haha"
Sau tiếng cười giòn tan của Lị Lị, xung quanh hắn chẳng phải là sa mạc bão cát gì cả, mà một nơi tối đen, với ánh lửa bập bùng giữa rừng cây xanh. Hắn thấy một đám nữ nhân đang nhảy nhót tưng bừng, như những bộ lạc nguyên thủy. Lị Lị đưa hắn hạ xuống đất, rồi dịu dàng dắt tay hắn tiến đến phía một nữ nhân, đang ngồi thả lưng, gác chân trên ghế, ở trên một sàn gỗ dựng cao, chắc có lẽ là thủ lĩnh dong binh đoàn.
Trời, lại lạc vào một nơi toàn nữ nhân như Đại lục Nữ hay sao? Hắn dáo dát nhìn quanh, hắn thấy có nam nhân. Những nam nhân này cũng chẳng phải trụ cột gia đình gì, mà chính là kẻ hầu người hạ cho đám nữ nhân này. Sáu trăm chín mươi thằng, hậu hạ cho sáu mươi chín nữ nhân nơi đây.
"Ngạc nhiên chưa? Đây là một bí cảnh nhỏ nhỏ mà chúng ta chiếm được. Lối vào chính là tiết điểm của không gian bên ngoài và nơi đây. Mặc dù khó phát hiện, nhưng chuyện bị phát hiện là có thể, nên chúng ta tốn không ít công sức di chuyển bí cảnh này liên hồi. Từ nay có ngươi, việc này cũng dễ dàng hơn rồi"
Đại Du vẫn lắng nghe và quan sát tình hình. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Bộ mặt cấp Thần của hắn cũng sớm được phanh phui là Sơ Tiên mà thôi. Nhìn kia, nam nhân là kẻ hầu người hạ nơi đây, đều là Sơ Tiên. Đại Du xác định luôn số phận của hắn rồi.
"Bái kiến Chi Chi thủ lĩnh, đợt này tiến vào trấn nhỏ, chỉ có một tu giả, là nam nhân, và ta đã đoạt được tu giả ấy, là Tu giả cấp Thần dị thể không gian"
"Cái gì?"
Chi Chi thủ lĩnh đang mơ màng, nghe nói vậy liền bật dậy, xuất hiện trước mặt hắn.
"Đại Du, đây là Chi Chi, thủ lĩnh của chúng ta, tu vi Đại Thần đỉnh phong"
"Chào thủ lĩnh Chi Chi, ta là Đại Du, tu vi..."
Chưa nói hết lời, tấm áo choàng đen của hắn đã bị Chi Chi cởi ra, rồi vứt mạnh xuống đất. Có trò vui nên cả cái bộ lạc này liền quay ngoắt lại để xem.
"Giả Thần, hừm, Đại Tiên là Giả Thần còn được. Lị Lị, ngươi kiếm đâu ra cái thằng ranh con này thế, khoe khoang cái gì?"
Tiếng quát của Chi Chi làm Lị Lị giật mình, vội vàng quỳ phịch xuống đất.
"Thủ lĩnh tha tội, vì chỉ có một tu giả, vì lại là tu giả di thể không gian hiếm gặp, nên ta không có kiểm tra trước. À không, ta đã nói hắn cưỡi áo choàng ra trước, Đại Du, là ngươi lừa ta"
Huhu, tiếng khóc xé trời của Lị Lị vang lên, ngày đầu tiên đến nơi đây đã gặp chuyện, báo hiệu tương lai chẳng an bình rồi.
Ánh mắt tiếc thương của đám nam nhân nhìn về phía Đại Du, có kẻ còn chậc lưỡi, có kẻ tiếc thương, có kẻ hả hê.
"Xử theo luật"
Chi Chi thủ lĩnh lên tiếng, rồi tiếp tục lên ghế ngáp ngắn ngáp dài, chẳng thèm để ý chuyện của một Sơ Tiên nữa. Chuyện Giả Thần tiến vào Tháp chủ các hành tinh, rồi xuất hiện ở thế giới này chẳng phải chuyện hiếm.
Sơ Tiên, đứa nào ló đầu ra, là ngủm đứa đó à.