Khục khục...
Sáu mươi chín năm lại trôi qua, đám tu giả đã trở về nơi bình chướng, về lại nơi bắt đầu.
Lúc đi thì chậm, lúc về thì nhanh. Việc vượt qua tầng tầng quy tắc nơi bình chướng để trở về đơn giản hơn nhiều, vì họ đã trải nghiệm, đã chiến đấu với nó.
Cũng bằng từng ấy thời gian, họ chờ đợi Tinh Diệu tỉnh lại, rốt cuộc, nàng đã tỉnh lại.
"Tinh Diệu, chuyện gì?" - Truy Thiên lên tiếng hỏi.
"Sinh vật kỳ dị, sức mạnh khủng bố, không thể phản kháng" - Tinh Diệu kể lại chuyện đã trải qua, về đám sinh vật kia. Nàng là Đại Năng, đối đầu với tu giả khác, không thể nào tử mạng, lại không chịu nỗi một kích của sinh vật kỳ dị kia.
Nàng dùng không gian để chạy trốn, phải qua sáu trăm chín mươi cánh cổng truyền tống, mới thoát được.
"Có lẽ tên này biết, làm thể nào để hắn tỉnh lại đây"
Không những Truy Thiên, tất cả lại nhìn về phía Tinh Diệu. Thương tích của nàng, chứng tỏ nàng không nói đùa. Những gì nàng làm, chửng tỏ nàng là người dẫn đường vĩ đại. Dù đã trở về điểm xuất phát, nhưng không có nghĩa sẽ không trở lại. Tu giả Đại Năng tuổi thọ ngang năm tháng, làm rõ rồi làm tới cũng chưa muộn.
"Ta nghĩ hắn, tu vi cao hơn cả chúng ta, nếu không, không thể nào thoát khỏi đám sinh vật kia"
"Cao hơn cả chúng ta, cao hơn cả Đại Năng, không thể nào, nếu thật thế thì, bên kia thế giới, là thế giới mạnh mẽ, tới đó, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn, nơi đây chán quá rồi"
"Ta tạm thời cần hồi phục, có thể rất lâu, chuyện này giao lại các ngươi, riêng ta đoán, tên này cạn kiệt linh khí bởi đám sinh vật kia thôn phệ, cần đủ linh khí mới có thể thức tỉnh"
Tinh Diệu nói xong liền nhắm mắt, chạy thoát khỏi đám sinh vật kia, chẳng khác nào thoát khỏi trăm ngàn cửa tử. Đối chiến với nó, một thoát một tử, không một cơ hội tái sinh.
"Khục, khục..."
Sáu năm chín tháng lại trôi qua, hai thân thể bất động kia có một tiếng cử động, là tiếng của nam nhân, hắn đã tỉnh lại. Hắn nhìn quanh, những kẻ này hắn đã gặp nơi không gian trong suốt.
"Ta tên Vô Cực, tu vi Chân Vị, là bước cuối cùng của tu giả, là bước tìm ra bản ngã"
"Khục, khục, chúng ta muốn biết về thế giới của ngươi"
Cũng đúng lúc này, Tinh Diệu đã tỉnh lại. Tất cả cùng chờ đợi Vô Cực Chân Vị nói ra thứ hắn rất rõ, là bí mật mà tu giả nơi đây muốn biết, về thế giới bên kia.
Tam Thiên thế giới, tam tầng địa nhân thiên, trải dài vô tận.
Tầng Thiên, bầu trời nơi đó đen kịt, là nơi ở của một chủng loài, gọi là cao tầng sinh vật.
Tầng Nhân, mặt đất trắng dã, là nơi ở của tu giả, như cá trong chậu, như chim trong lồng. Nơi đó, tình thân đứt đoạn trong bất ngờ, đau thương là chuyện bắt ai ai cũng phải chấp nhận, rằng khi nào cũng có thể xảy ra.
Tầng Địa, dưới đất, là nơi trú ngụ của hồn giả, những linh hồn thích luyện hồn tu giả làm thức ăn.
Lên trời bị thôn phệ.
Xuống lòng đất bị luyện hóa.
Từ thuở hồng hoang, sơ khai, vạn vạn bộ tộc tu giả, chiến đấu và chiến đấu, vì lẽ sinh tồn.
Chúng ta muốn kết thúc, vậy phải tiêu diệt hai thế lực kia. Dường như vô vọng, khi quy tắc nơi đó sinh ra chúng ta quá yếu trước hai chủng loại quỷ dị kia, nhưng chúng ta chưa bao giờ từ bỏ.
Sáu trăm chín mươi năm trước khi ta gặp các ngươi, đại chiến lớn nhất nổ ra, chúng ta thất bại hoàn toàn. Tu vị Chân Vị có thể đối đầu với cao tầng sinh vật, Đại Năng thì rất ít tu giả có thể.
Ta đến với thế giới các ngươi, vì các ngươi đưa tới.
Ta lang thang năm tháng, muốn tìm sức mạnh thế giới khác, về giải cứu thế giới ta.
Ta đi, cũng vì ta bị truy đuổi, trong trận chiến đó, chúng ta giết là một cao tầng sinh vật bậc cao và tước đoạt được một thứ cực kỳ quan trọng, Thôn Thiên Địa, là bổn mạng quy tắc của chúng, ta hy vọng, có thể hiểu sự mạnh mẽ của cao tầng sinh vật, từ đâu mà ra.
Đáng tiếc, thế giới này, có lẽ không có thứ ta cần, nơi này không có nỗi một tu giả Chân Vị, ta phải trở về.
"Ta có một thắc mắc, và ta đoán, ngươi, có phải là kẻ nắm giữ Thôn Thiên Địa gì đó" - Thụ Câu, một nữ tu giả Đại Năng khác lên tiếng.
"Đúng vậy" - Vô Cực lắc đầu.
"Vậy nghĩa là đám cao tầng sinh vật kia, dựa vào thứ này, để truy vết ngươi, cũng có nghĩa là, cao tầng sinh vật có thể đến đây" - Thụ Câu lại phân tích.
"Đúng vậy, xin lỗi, ta không nghĩ, ta sẽ đến đây bằng các ngươi" - Vô Cực lắc lắc đầu, thở dài.
Một cảm giác ớn lạnh khó tả lan tỏa khắp đám tu giả. Trong mắt họ, không chỉ có họ mà còn chủng tộc của họ. Liệu thế giới này, phải trải qua đau thương như thế giới của Vô Cực. Và lỗi này, cũng do họ. Hậu quả này, họ không muốn.
"Chúng ta, có cơ hội nào không?" - Tinh Diệu cuối đầu suy tư, nàng đã là kẻ dẫn đường thất bại.
"Không" - Vô Cực lên tiếng.
Rối rắm, chưa bao giờ những tu giả Đại Năng như họ, bị động và bất lực như thế này, tưởng tượng viễn cảnh trước mắt là những ngày dài chiến đấu và chiến đấu trong tăm tối, có thể chạy trốn mới đúng nghĩa.
"Nếu chúng ta hiểu quy tắc Thôn Thiên Địa của cao tầng sinh vật thì sao?" - Tinh Diệu lên tiếng hỏi.
Vô Cực ngẩng đầu nhìn Tinh Diệu, nàng cũng nhìn hắn, đôi mắt nàng toát lên một tia hy vọng.
"Nữ nhân thông minh, đáng tiếc, đây không phải lần đầu chúng ta đoạt được Thôn Thiên Địa, nhưng không ai hiểu quy tắc của nó, nhưng cũng không lâu, những kẻ đoạt được nó đều bị truy vết và tử mạng. Đôi lúc, chúng ta nghĩ, Thôn Thiên Địa kia, có thể là miếng mồi để cao tầng sinh vật tìm ra những tu giả bậc cao như chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không thể từ bỏ tước đoạt nó, nó là hy vọng cuối, giải được nó là tìm được đường sống cho tu giả Tầng Nhân"
"Chúng ta đã trải qua tầng tầng quy tắc kia, có nhiều thứ chúng ta hiểu, và có thế chúng ta sẽ hiểu được Thôn Thiên Địa" - Tinh Diệu vẫn không từ bỏ hy vọng.
"Vô Cực, dù vô vọng, nhưng không có nghĩa là hết hy vọng, tin ta" - Tinh Diệu nhìn thẳng mắt Vô Cực, đôi mắt quyết liệt đó, làm tu giả Chân Vị như hắn, cũng có chút bối rối.
"Tinh Diệu, có lẽ ngươi hình thành mầm mống bản ngã, ta sẽ giúp, việc này... không dễ"
Bản ngã, lý tưởng không thay đổi. Đời người có ai hiểu được chính mình muốn gì, hay thứ gì cũng muốn. Có ai nhất nhất theo đuổi bằng được một cái gì đó, mà không động tâm những thứ khác tốt hơn. Chỉ một ý nghĩ, cũng đã là một lần động tâm.
Từ đó...
Nơi bình chướng chỉ có hai tu giả, Vô Cực và Tinh Diệu. Hợp thể song tu, khai phá linh hồn, tiến cấp thể xác, đôi lứa ở bên nhau tu luyện, chuyện trò sáu trăm chín mươi năm, mầm mống cảm xúc nãy nở, một mầm mống sinh mệnh khác cũng hình thành.
Từ đó...
Tất cả các chủng tộc rơi vào khổ ải, họ ra sức khai thác linh khí khắp nơi, dồn lực cho Tinh Diệu tiến cấp. Trước kẻ thù chung, mọi ân oán xưa kia tan như gương vỡ. Như lời Vô Cực nói, linh khí nơi đây rất nhiều, nhưng loại hiếm thì quá ít, đành lấy số lượng, bù cho chất lượng.
Tinh Diệu tiến cấp Chân Vị, thế giới này có thêm một sức mạnh mới sẽ bảo vệ họ. Có thể không chiến thắng cao tầng sinh vật, nhưng sẽ không thất bại một sớm một chiều. Còn thời gian là còn hy vọng.
Biết đâu trong chiến đấu sinh tử, một vài Đại Năng lĩnh ngộ bản ngã, lại thêm một vài Chân Vị, đối đầu với sáu mươi chín cao tầng sinh vật kia, phần thắng cũng có cơ hội.
Rồi một ngày nào đó...
Sáu mươi chín bóng đen hiện ra nơi bình chướng gào rú. Chúng vượt qua tầng tầng quy tắc, thương tích thì có, lại không mất mạng nào, đủ hiểu sức mạnh của chủng loài này.
Đại chiến tang tóc sáu ngày chín đêm nổ ra, tu giả nơi đây vạn vạn tử trận, lại trở thành miếng mồi ngon cho đám cao tầng sinh vật kia thôn phệ, tăng sức mạnh.
Bọn chúng, trọng thương, chỉ vài kẻ yếu nhất tử vong bởi Chân Vị Vô Cực và Tinh Diệu.
Ngày thứ sáu mươi chín đại chiến...
"Tinh Diệu, chúng ta đi thôi, không thể ở lại"
Vô Cực ủ rũ cuối đầu, cứ thế này, tất cả đều tử vong.
"Vô Cực, ta không nỡ bỏ tu giả quê hương ta, chàng đi đi"
"Ta cũng không thể bỏ nàng, và nàng cũng không nỡ bỏ đứa con gái của chúng ta chứ"
Tinh Diệu nức nở vuốt ve cái bụng bầu, nhìn nó, rồi nhìn tu giả khắp nơi đang liều mình chiến đấu, bị thôn phệ.
"Đừng chần chừ nữa, chúng ta đi tìm sức mạnh có thể khống chế cao tầng sinh vật"
Vuốt nước mắt, đôi lứa Chân Vị quyết định từ bỏ cuộc chiến. Vô Cực lý tưởng tìm ra sức mạnh mới, hắn không thể tử mạng ở đây. Tinh Diệu, vì con, vì nam nhân của nàng, do dự, nhưng cũng đã quyết không thể ở đây. Nàng không muốn đứa con chưa ra đời lại ra đi mãi mãi.
"Vô Cực, Tinh Diệu, các ngươi phản bội"
"Chúng ta hy sinh vì hai ngươi quá nhiều, kẻ chúng ta hy vọng nhất, lại là kẻ phản bội đầu tiên"
Hai người chỉ đi được một đoạn tầng quy tắc, đã thấy tầng tầng tu giả Đại Năng nơi đây bao vây.
"Nơi đây không thể hy vọng, chúng ta phải đi nơi khác tìm hy vọng, thứ lỗi cho ta, các ngươi không thể giết được chúng ta, vậy đừng ngăn cản"
Vô Cực cúi đầu nói, hắn biết nơi đây hy sinh vì hắn và nữ nhân của hắn quá nhiều, quả thật hắn không có tư cách ngẩng đầu nói chuyện.
"Vô Cực, kẻ hèn mọn, ngươi không xứng nói chuyện với chúng ta" - Truy Thiên gầm rú trong điên tiết.
"Tinh Diệu, ngươi là nữ nhân, một khắc đuối lòng khi nào cũng thể xảy ra, chúng ta tha thứ, ngươi trả lời chúng ta một câu, ngươi chọn hắn hay chọn quê hương" - Thụ Câu đôi mắt sắc lém, nhìn thẳng vào Tinh Diệu, kẻ dẫn đường khi nào còn đâu.
"Ta xin lỗi" - Tinh Diệu quỳ sụp xuống, nhịp đập của đứa con trong bụng như mách bảo, nàng không thể ở lại.
"Tất cả, giết đôi tình lữ hèn mọn này"
Nơi xa xa, đám cao tầng sinh vật nhìn đoàn đoàn tu giả thế giới này, từ bỏ chiến đấu với chúng, lại tự diệt lẫn nhau, liền khoanh tay đứng nhìn với ánh mắt khinh thường.
"Haha, có chuyện vui để xem rồi"
"Haha, điểm yếu của tu giả nơi nào cũng vậy, liên kết dễ gãy đổ bất kỳ lúc nào, lấy đâu ra sức mạnh để tiêu diệt chúng ta"
"Haha, vậy mới nói, chúng mãi mãi chỉ xứng đáng làm thức ăn"